Lục Thời Xuyên sờ sờ nửa bên mặt bị đánh, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh nhìn Hứa Nam Yên.
"Tôi còn tưởng rằng cô vẫn sẽ bày ra vẻ mặt thờ ơ như trước chứ, biết tức giận rồi hả, vậy thì cùng tôi về nhà đi.
"
Hứa Nam Yên dùng hết sức lực mới đè xuống được loại cảm giác buồn nôn kia, cô muốn làm gì đó để Lục Thời Xuyên hiểu rằng cô đã không còn yêu hắn nữa, hận còn không kịp, nhưng lại không có năng lực hận.
"Sếp Lục, xin anh tự trọng, người ta sẽ đồn ra ngoài rằng anh đường đường là tổng giám đốc Lục lại đi ép buộc một tên ăn mày đấy.
" Hứa Nam Yên nhàn nhạt nói.
"Cô.
"
Lục Thời Xuyên bị nghẹn nói không ra lời.
Ý nói là cô tình nguyện làm tên ăn mày còn hơn là về sống chung với mình sao?
Đây quả thực là loại sỉ nhục mà đời này Lục Thời Xuyên - người muốn gió được gió, muốn mưa được mưa chưa từng phải chịu qua.
Lục Thời Xuyên nghĩ lại, không phải cô đang ép mình buông tha cô sao?
Vậy thì, để tôi nhìn xem Hứa Nam Yên cô có thể chống đỡ tới khi nào.
Tôi sẽ không tin, lúc trước cô yêu tôi như vậy, hiện tại sẽ thật sự không còn lại chút tình cảm nào sao?
"Cứ quyết định như vậy đi, sau khi xuất viện trực tiếp về nhà họ Lục.
"
"Tôi không đi, chúng ta ly hôn đi!" Hứa Nam Yên hoàn toàn khôi phục vẻ bình tĩnh như trước đây.
"Cô muốn cứ ăn nhờ ở đậu như vậy? Mỗi ngày bị người ta bắt nạt như chó sao?" Lục Thời Xuyên đột nhiên giận dữ túm lấy tay cô, hét lớn từng chữ từng chữ với Hứa Nam Yên đang nằm trên giường bệnh.
Hắn không thích nhất chính là Hứa Nam Yên bị người ta bắt nạt còn bình tĩnh không đánh trả, đúng, cô giống như một cái xác không có linh hồn.
Lục Thời Xuyên đột nhiên nổi giận khiến trong lòng Hứa Nam Yên đột nhiên bối rối một chút, nhớ tới tất cả những chuyện phát sinh trong ngục giam, cô lại sợ hãi không ngừng phát run.
Lục Thời Xuyên thấy được ánh mắt sợ hãi của cô, trong lòng đau xót.
Buông Hứa Nam Yên ra.
"Trở về đi, chỉ cần cô nghe lời, tôi sẽ không làm cô tổn thương nữa.
" Lục Thời Xuyên hạ thấp âm thanh, trong giọng nói tràn đầy dịu dàng hiếm thấy, nhẹ khẽ vuốt ve mái tóc Hứa Nam Yên.
Mái tóc Hứa Nam Yên đã không còn mềm mại sáng ngời như trước kia nữa, xơ xác khiến lòng bàn tay Lục Thời Xuyên ngứa ngáy, cũng đâm đau trái tim hắn.
Cô từng là một cô chiêu hăng hái tràn đầy năng lượng, chính mình lại trời xui đất khiến tự tay hủy cuộc đời cô!
Hứa Nam Yên không nói gì, trốn trong chăn ôm lấy cơ thể mình, Lục Thời Xuyên đã đi làm thủ tục, hiện tại dù cô có thành một người què quặt thì vẫn không chạy thoát được nỗi sợ hãi mà hắn mang lại cho cô, cô bỗng thấy mê mang về tương lai của mình, đó sẽ là một hầm băng không thôi lạnh lẽo, lạnh lẽo đến thấu xương.