“Phòng đã dọn dẹp bài trí xong hết rồi, từ nay về sau, nơi này! Nơi này chính là nhà của cô.
" Hình như Lục Thời Xuyên còn chưa biết cách dỗ dành người khác, nhất là phụ nữ, tà trước tới nay phụ nữ đều bị hắn coi như đồ chơi, chưa từng nói qua lời nào nghiêm chỉnh.
“Tôi có thể đi ngủ rồi sao?" Hứa Nam Yên cũng không đáp lời hắn, cô biết ý của hắn là gì, thế nhưng cô sớm đã không có nhà, phải nói là một khắc từ khi cô rời nhà mình đi để gả cho hắn trở đi, cô đã không có nhà để về.
"Đi ngủ đi.
" Trong giọng nói của Lục Thời Xuyên không khó nghe ra sự rối rắm thất vọng.
Trước đây là coi thường, hiện tại là sợ hãi, Lục Thời Xuyên bỗng cảm thấy bất lực.
Sáng sớm hôm sau, Lục Thời Xuyên bị một cuộc điện thoại đánh thức.
“Sao cơ! Anh không đi làm sao? Vậy công việc ở công ty ai sẽ xử lý?" m lượng của Tiêu Trần truyền qua cơ hồ có thể làm nổ bay điện thoại.
"Chuyện của công ty thì cậu cứ xử lý đi, tốt rồi, tôi phải đi nấu cơm cho Nghệ Tuyền và Nam Yên đây!" Lục Thời Xuyên nói xong cúp điện thoại.
Trước khi tắt máy Tiêu Trần vẫn kịp gầm thét một câu cuối cùng: "Nấu cơm!! Cậu bị quỷ nhập rồi!"
!
Lục Thời Xuyên mặc quần áo thoải mái ở nhà, trong phòng bếp thành thạo nấu nướng, hắn nghĩ nhất định Hứa Nam Yên không biết hắn là một cao thủ nấu nướng, nghĩ đến dáng vẻ kinh ngạc của Hứa Nam Yên khi ăn đồ ăn do hắn nấu, khóe miệng Lục Thời Xuyên không giấu được ý cười.
Chỉ lát sau đã nấu xong bốn món ăn và một bát canh.
Cũng vừa lúc Lục Nghệ Tuyền và Hứa Nam Yên thức dậy.
“Wow! Ba nấu cơm, tay nghề của ba giỏi lắm, à… Giỏi như mẹ luôn, mì trứng gà mẹ nấu cũng ngon lắm.
" Lục Nghệ Tuyền so sánh một chút, ngây thơ nói.
Hứa Nam Yên không còn gì để nói, cái gì mà như nhau cơ chứ, rõ ràng là trên cơ dưới cơ đấy nhá, món kia của mình chỉ có thể gọi là nhét đầy cái bụng, còn những món trước mặt này mới thực sự là sắc hương vị đều đủ, Lục Thời Xuyên biết nấu cơm sao? Nhiều năm qua như vậy vậy mà cô cũng không biết.
Trong lòng Hứa Nam Yên không biết phải tả như thế nào, hiện tại hắn nấu cơm cho mình ăn là có ý gì, coi như nấu một bữa cơm đi nữa thì lập tức có thể đền bù tất cả tổn thương trước kia sao?
“Mau đi rửa mặt đi rồi chuẩn bị ăn cơm nào.
" Lục Thời Xuyên vuốt ve tóc Lục Nghệ Tuyền.
Hứa Nam Yên cũng đi rửa mặt, rửa mặt xong chuẩn bị thay quần áo thì.
"Tôi! Lục, sếp Lục, anh có thấy quần áo của tôi rồi không?" Quần áo của cô không thấy đây cả, chỉ có thể mặc đồ ngủ đi ra ngoài.
"À, vứt rồi, trong tủ quần áo có quần áo mới, chuẩn bị cho cô đấy.
" Lục Thời Xuyên đột nhiên thấy hơi xấu hổ, đây là lần đầu tiên hắn trắng trợn lấy lòng người khác như vậy.
Hứa Nam Yên không muốn tranh luận thêm với hắn, quay lại chọn quần áo.