"Không phải nhóm máu Rh âm tính sao? Có khi nào xét nghiệm sai rồi không, hay là có cần xét nghiệm lại một lần nữa không?" Lục Thời Xuyên kinh ngạc hỏi.
"Không sai được đâu, vợ anh đến sau, xét nghiệm riêng nên không có khả năng nhầm lẫn kết quả với người khác được."
"Được rồi, tôi biết rồi."
"Có rồi có rồi, tôi vừa dùng điện thoại truyền tin tìm kiếm người mang nhóm máu Rh âm tính có trọng thưởng, có một bạn nam đến xét nghiệm, kết quả phù hợp, đã bắt đầu truyền máu rồi." Tiêu Trần vui vẻ chạy tới nói với Lục Thời Xuyên.
"Tốt rồi, sau đó cậu giúp tôi đi điều tra Lâm Thư." Ánh mắt Lục Thời Xuyên lộ ra tia nguy hiểm.
"Điều tra Lâm Thư làm gì? Cậu lại sao nữa rồi?"
"Tư liệu của cô ta đều là giả, tra lại hết cho tôi tất cả tư liệu trước đây của cô ta, đào ba thước đất cũng phải điều tra ra cho tôi, bên cạnh tôi không được chất chứa bất cứ âm mưu nào." Lục Thời Xuyên nghiến răng nghiến lợi, hơi thở chết chóc như bão tố từ thân hắn truyền ra.
"Biết rồi! Cứ giao cho tôi!" Tiêu Trần lại treo lên mặt dáng vẻ tươi cười như trước.
Hai ngày sau...
Lục Nghệ Tuyền đã xuất viện về nhà nghỉ ngơi.
Lục Thời Xuyên cũng nghỉ ở nhà chăm sóc con gái của mình.
Trong thư phòng nhà họ Lục.
Một túi da dày cộp được bày trước mắt Lục Thời Xuyên, bên trong đều là tài liệu.
"Ấy thế mà lại là một âm mưu to lớn nhường này, Lâm Thư này cũng rất biết sắm vai đây." Lục Thời Xuyên hừ lạnh một tiếng.
"Tôi cũng không ngờ sẽ như vậy, cứ nghĩ rằng là bạn thân của Hứa Nam Yên nên tôi cũng không điều tra kỹ càng.
Là do tôi thất trách." Tiêu Trần hổ thẹn nói.
"Không trách cậu, có trách là trách bản thân tôi quá qua loa."
"Chẳng qua thật không ngờ, chậc chậc, xem những chuyện đã xảy ra, có thể dựng thành một bộ phim được đấy, đánh nhau hút thuốc uống rượu, ngồi tù vì tội danh cố ý đả thương người khác, ở trong tù giật dây Hứa Nam Yên, sau khi ra tù lập tức sắp đặt một loạt hành động tiển khai kế hoạch, còn cả phẫu thuật chỉnh hình, đổi thân phận.
Cô ta là con quạ đen biến Phượng Hoàng thành công nhất mà tôi từng thấy." Tiêu Trần liên tục tặc lưỡi.
"Vậy thì tặng lại cho cô ta một món quà lớn đi, cậu đi làm đi...!Tốt nhất để nửa đời sau..."
"Hiểu rồi!" Tiêu Trần nói xong vội rời đi.
Sau khi cưới, Lục Thời Xuyên mua riêng cho Lâm Thư một căn biệt thự đơn độc, Lâm Thư còn đang chậm rãi thưởng thức hương vị rượu vang thượng đẳng.
Gần đây cô ta càng ngày càng cảm thấy tầm quan trọng của tiền bạc, may là lúc trước cô từ nguồn tin biết được thân phận thật sự của Hứa Nam Yên, nếu không mình cũng không dựng được con thuyền chạy xuôi chiều gió thế này.
Ngay trong lúc Lâm Thư đang bồi hồi nhớ lại những chuyện đã qua, đột nhiên ngoài cửa truyền đến âm thanh phá cửa, sau đó rất nhiều cảnh sát ùa vào.
"Các người làm cái gì vậy." Lâm Thư nhìn thấy cảnh sát thì hơi hoảng sợ, cảm giác năm đó cảnh sát còng tay cô giải cô vào trại giam tràn về.