Một câu nói của Lục Thời Xuyên, đã đâm tỉnh người đang chìm trong mộng.
Hứa Nam Yên trong lòng cả kinh, lại liên tưởng đến lời khiêu khích tối hôm qua của Hạ Y Nhiên, liền coi lời của Lục Thời Xuyên thành chân lý.
Những ngày còn lại, Lục Thời Xuyên cách mấy ngày kiểu gì cũng sẽ về nhà làm theo thông lệ.
Không biết là nghe theo tên bác sĩ ngu muội nào đề nghị, mỗi lần sau đó, Lục Thời Xuyên sẽ luôn để cho cô nâng chân lên, khuất nhục mà nằm, nói tư thế này có trợ giúp mang thai.
Đến cuối cùng phải có bao nhiêu chán ghét một người phụ nữ mới có thể làm đến như thế?
Rốt cục, một tháng sau, Hứa Nam Yên mang thai, cô cùng Lục Thời Xuyên đồng loạt thở dài một hơi, cô là cảm thấy may mắn mình còn có thể tiếp tục hèn mọn mà yêu, canh giữ ở bên cạnh hắn, mà hắn, lại là cảm thấy may mắn, rốt cục cũng không cần mỗi ngày đều phải làm những việc khiến hắn buồn nôn kia.
Lục Chính Quốc mừng rỡ không thôi, để người hầu trong nhà chăm sóc cô thật kỹ.
Hứa Nam Yên cảm kích, sờ lấy bụng dưới, trong lòng cảm thấy một dòng nước ấm áp, trời ạ, rốt cuộc cô cũng được đối xử tốt!
"Ông nội, mẹ con gần đây thế nào rồi? Con muốn đi bệnh viện thăm mẹ con!" Hứa Nam Yên ngồi ở trên ghế sô pha, nhỏ giọng hỏi thăm.
Lục Chính Quốc cau cau mày, đem chén trà trong tay đặt lên trên bàn trà, "Nam Yên a, tâm trạng lo lắng cho mẹ của con, ông nội có thể thông cảm, thế nhưng mà, bây giờ con vừa mang thai, bác sĩ đã dặn dò qua, ba tháng đầu tiên phải đặc biệt chú ý, con nghĩ lại xem, đợi sau khi qua ba tháng đầu chúng ta mới đi được không?"
Giọng điệu nói chuyện của Lục Chính Quốc giống như là đang thương lượng, lại mang theo cảm giác không cho cự tuyệt.
Hứa Nam Yên không có phản bác, đứng dậy có hơi cúi người xuống, mượn cớ thân thể mệt mỏi, đi lên lầu nghỉ ngơi!
Hứa Nam Yên vừa rời đi, Lục Chính Quốc đã cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Lục Thời Xuyên ngồi ở một bên, "Thấy không? Nếu như ngày ấy con sớm giết chết tiện nhân Hoắc Thanh kia, con bé này muốn gặp, con lấy cái gì cho nó gặp đây?"