Ba tháng hứa hẹn trôi qua trong chớp mắt.
Lục Chính Quốc vẫn giống như trước kia, một mặt đầy yêu thương kêu tài xế đưa cô đi.
Vẻ mặt cô lúng túng, đang định nói lời cảm ơn thì nghe thấy giọng nói của Lục Thời Xuyên vang lên từ phía sau: “Ông nội, để con đi cùng Hứa Nam Yên đi, nghĩ đến việc mấy tháng này con không thể đến thăm mẹ vợ của con, nếu để bên ngoài biết được, đối với công ty của chúng ta dường như không tốt lắm!"
Lục Thời Xuyên dứt lời, Lục Chính Quốc cùng Hứa Nam Yên đều cứng đờ.
"Chuyện này, Lục Thời Xuyên, không cần, một mình em đi là được!" Hứa Nam Yên lo lắng nếu để Lục Thời Xuyên đến bệnh viện hắn sẽ nói mấy điều cay nghiệt, trong tiềm thức liền muốn từ chối.
"Vợ ơi, sao vậy? Em không muốn để anh đến bên cạnh giường bệnh của mẹ vợ làm tròn đạo hiếu sao?" Lục Thời Xuyên cười mê hoặc, nhấc cổ tay ở giữa ống tay áo lên mấy phần.
Hứa Nam Yên sững sờ không lên tiếng, Lục Chính Quốc tiến lên, ghé vào tai của Lục Thời Xuyên nói, "Hôm nay con tốt nhất đừng gây ra thêm phiền toái gì cho ta, nếu không ta sẽ không tha thức cho con!"
Lục Chính Quốc nói xong, thẳng lên lưng nhìn về phía Hứa Nam Yên, "Nam Yên, con cứ để nó đi cùng đi, con yên tâm, ông nội đã cảnh cáo nó!"
Hứa Nam Yên không có cách nào từ chối, theo sau lưng Lục Thời Xuyên đi ra khỏi Lục Trạch.
Trên xe, Lục Thời Xuyên không nói một lời, nhưng mà lộ trình hắn lái xe lại không phải đường đi đến bệnh viện.
"Anh muốn dẫn em đi đâu?" Hứa Nam Yên nắm chặt dây an toàn trước người, một mặt đề phòng.
"Ha ha, tôi còn có thể dẫn cô đi đâu được? Dù cho tôi không coi trọng cô, nhưng bên trọng bụng cô vẫn còn mang thai hạt giống của tôi? Cô gấp gáp như vậy làm cái gì?" Lục Thời Xuyên xem thường, nói xong, quay xe vào một cư xá.
Hạ Y Nhiên choàng lên một cái áo khóa dài đứng dưới cư xá, khi nhìn thấy cô gương mặt cô ta tràn ngập khiêu khích.
Lục Thời Xuyên xuống xe, kéo bả vai Hạ Y Nhiên, một mặt cưng chiều, "Không phải đã dặn em ngồi ở trên lầu chờ sao? Sao lại xuống dưới đây rồi? Lỡ như gió thổi lạnh làm em bị cảm thì sao?"