[Hạnh Hoa Thôn Hệ Liệt] – Bộ 2 – Tiểu Trần Nhi Dữ Thiết Đại Tướng Quân

“Thành thân thật là tốt” Tiểu Trần Nhi ngẩng đầu, khả ái nghĩ: “Được ăn miễn phí, lại có người uy, xuất môn có người ôm, ở nhà có người thân (hôn), lúc đánh nhau có người chống đỡ, lúc đau nhức có người dỗ dành……. Buổi tối…….. Cũng rất thoải mái……..”

Tiểu Trần nhi mặt đỏ hồng nói.

(cảm tình của các ngươi……….)

“Không phải! Không phải mỗi ngày. Hiểu Thạch không làm chuyện đau nhức ấy! Nhiều lắm chỉ có thể nhìn xem thôi.”

(nhìn làm sao………)

Tiểu Trần Nhi đỏ mặt không nói lời nào.

***

Hắn ở trong Hà Phủ chính là tiện cho một đôi uyên ương nhưng lại không tiện cho cuộc sống hạ nhân.

Tiểu Trần Nhi đáng yêu cả ngày ngồi trên đùi Thiết đại tướng quân, lại thân, lại xoa, làm người hầu đều nổi da gà, phá hư nề nếp.

Nghe nói lão gia vì một cái tôn tằng tôn tử, một trăm Tiểu Trần Nhi cũng chẳng sao.

Tiểu Trần Nhi chỉ cần nháy mắt, Thiết đại tưóng quân phải lĩnh hội. Phải ăn điểm tâm, phải ôm một cái, phải thân thân, tuỳ truyền mà đến.

Tiểu Trần Nhi được dưỡng đến thuỷ nộn động lòng người, Thiết Đại tướng quân lại càng thêm tráng kiện dũng mãnh. Bổ dược phân làm hai, một bên cho Thiết đại tướng quân, mặt khác cũng đường thuỷ, thêm sinh tiên chúc, toàn bộ vào bụng Tiểu Trần Nhi.

Mỗi buổi tối ba ngày, tân phòng lại truyền ra thanh âm làm người ta mặt đỏ tim đập.

Ban đêm nhiệt tình như hoả, chỉ thấy Thiết Đại tướng quân nỉ non.

“Tiểu Trần Nhi, không được, ngươi bị thương………”

“Không cần, Hiểu Thạch……. chốc lát liền hảo……. Không cần rút ra!……. Chán ghét! Hiểu Thạch, ghét nhất bị……. Ô ……….”

“Ngoan, Tiểu Trần Nhi ngoan, ta giúp ngươi `nhìn xem` được không?”

Vì thế, Thiết đại tướng quân sẽ cúi người xem thương thế, lại liếm liếm Tiểu Trần Nhi, làm hắn dục tiên dục tử, thở gấp liên tục.

“Ngươi thật là xấu……”

“Ngươi thật là tốt……”

Cuối cùng chính là khó phân ra ngươi hôn ta hay ta hôn ngươi, thẳng đến khi Tiểu Trần Nhi mệt, muốn ngủ, mới có thể oa đến trong ***g ngực Thiết đại tướng quân, ngủ thẳng đến khi trời sáng.

Hai người thân thiết một canh giờ đến bốn canh giờ đều có, buổi tối hôm đó `nhìn xem` hay là làm `chuyện đau đau`, đương nhiên cũng đều do Thiết đại tuớng quân quyết định.

“Cái kia có phải hay không thực ngọt a…….” một buổi tối, Tiểu Trần Nhi nũng nịu hỏi.

“Vừa ngọt vừa hương…….”

“Ân……. Hảo lớn…….. Đợi lát nữa đến lượt ta được không……..”

“Tiểu Trần Nhi…….. Tiểu Trần Nhi……”

***

“Chán ghét, nào có ngọt.” ngồi trong xe ngựa, Tiểu Trần Nhi dùng tay đánh Thiết đại tướng quân, mà Thiết đại tuớng quân chính là đem ái thê ôm vào trong ngực, đối với mấy quyền này cũng chỉ cam chịu.

“Tiểu Trần Nhi thật tốt, toàn thân đều là hương vị ngọt ngào……..”

Trừ bỏ lúc Thiết đại tuớng quân mãnh liệt hôn hắn, Tiểu Trần Nhi một chút đều không thấy cái kia ngọt. Mà cái đó cũng thật lạ, đột nhiên nảy lên, làm hắn giật mình. Người thoải mái chỉ có Thiết Hiểu Thạch mà thôi.

Tiểu Trần Nhi nhớ ngày đó nhìn thấy biểu tình say mê trên mặt Thiết Hiểu Thạch, lại đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp, có chút tư vị ngọt ngào.

Ta nhất định là sinh bệnh rồi, Tiểu Trần Nhi kết luận.

Đột nhiên, xe ngựa kịch liệt lắc lư, Tiểu Trần Nhi kinh hãi thét lên một tiếng, may mà Thiết đại tướng quân vội vàng khóa hắn trong ngực mới không có ngã ra ngoài.

“Sao vậy?”

Xa ngựa dừng lại, Tiểu Trần Nhi tò mò hỏi.

“Chúng ta xuống xe xem thử.” Thiết đại tuớng quân nói, đem Tiểu Trần Nhi ôm xuống.

Chỉ thấy sau xe ngựa là xác một con chó, Thiết đại tưóng quân hạ mình, nhẹ giọng thở dài.

Tiểu Trần Nhi nhìn theo, là một con chó nhỏ mới sinh. Chính là bị bánh xe áp qua bụng, thoạt nhìn không thể nào còn sống.

“Đây là nhân sinh, Tiểu Trần Nhi.” cúi đầu hôn Tiểu Trần Nhi, Thiết Đại tướng quân thán khí, liền đem Tiểu Trần Nhi ôm về xe ngựa.

“Vậy ngươi vì sao nhíu mày?” Tiểu Trần Nhi không hiểu, hắn sờ sờ trán Thiết đại tướng quân, nơi đó có hàng lông mi đang nhíu chặt.

“Bởi vì ta khó nghĩ quá, Tiểu Trần Nhi.” Thiết đại tướng quân nhẹ giọng.

“Nó đã chết, ngươi vì cái gì khó nghĩ?” Tiểu Trần Nhi hỏi.

“Ân………”

“Vì cái gì?”

“Bởi vì xem như ta đã hại nó, hơn nữa nó vừa mới sinh……..”

“Ta nhìn xem……..” Tiểu Trần Nhi đột nhiên lui khỏi vòng ôm ấp của hắn, cúi đầu nhìn thi thể con chó kia.

Thấy Tiểu Trần Nhi tựa hồ muốn sờ vào xác con chó, Thiết đại tuớng quân vội vàng  ngăn lại.

Nhưng trên mặt Tiểu Trần Nhi lại đột nhiên lộ ra một loại quang huy, mà hào quang kia thật thanh khiết đẹp mắt.

Thiết đại tướng quân ngây người, mà tay Tiểu Trần Nhi đã vuốt ve xác con chó. Đám huyết bên cạnh con chó dường như có sinh mệnh toàn bộ trở về trong người con chó nhỏ. Miệng vết thương khép lại, đến cuối cùng, con chó mở mắt, giãy dụa đứng lên, hướng Tiểu Trần Nhi “uông uông” kêu.

Thiết đại tướng quân ngẩn người, mọi người cũng đồng dạng ngây người, Tiểu Trần Nhi đem con chó ôm lên, cười đáng yêu mà nói.

“Này không phải là tốt rồi sao, ngươi đừng nghĩ nhiều nữa.”

“Tiểu Trần Nhi!”

Thiết đại tướng quân kinh hỉ, lập tức đem một người một cẩu gắt gao ôm vào ***g ngực “Tiểu Trần Nhi, ngươi thật sự là tiên tử hạ phàm!”

“Ta bây giờ còn chưa thể coi là lợi hại, chỉ có thể trị tiểu thương thôi. Thôn trưởng nói, chờ ta luyện thêm mấy trăm năm nữa, đến lúc đó ngay cả xương khô cũng có thể sống lại a.” Tiểu Trần Nhi nếu thực sự có một cái đuôi, hẳn là cũng vểnh cao lên đi.

“Thiết Hiểu Thạch ta thật có phúc, thật có phúc…… Tiểu Trần Nhi……. Tiểu Trần Nhi………”

Mắt thấy hai vị chủ tử ngay tại giữa ngã tư lâm vào nụ hôn nồng nhiệt, người hầu Hà Phủ vội làm thành một vòng chắn. Làm ơn đi, ở đây còn có hài tử ba tuổi mút ngón tay, bảo cha mẹ như thế nào giải thích với hắn a.

Cái gọi là hình bóng cũng không tách rời, hẳn là bộ dáng này đi.

Hai người lúc đó, ngay cả con chó nhỏ hoạt bát đáng yêu kia cũng chen không vào.

***

Hai người nếu không ở trong Hà Phủ đánh yêu (tuy bị đánh mắng đều là Thiết đại tướng quân), chính là ngồi trong xe ngựa dạo phố, buổi tối nếu không `nhìn xem`, chính là làm `chuyện đau đau`, suốt cả hai tháng tân hôn.

Nhưng hai tháng sau, Thiết đại tướng quân liền gặp phải vấn đề khó khăn không nhỏ, phải trở lại chiến trường, hắn như thế nào nói với Tiểu Trần Nhi a.

“Ác, đánh giặc, hảo a.” Tiểu Trần Nhi đang mải lo để Thiết đại tướng quân uy bánh mì, mặt mày hớn hở, làm sao hiểu cái gì gọi là đánh giặc.

Mà khi Thiết đại tướng quân giải thích phải cùng Tiểu Trần Nhi xa nhau chín tháng, quả nhiên Tiểu Trần Nhi mặt càng ngày càng khó coi.

“Thôn trưởng nói, nếu nam nhân nói phải rời khỏi chúng ta, chính là không cần chúng ta. Tiểu Nguyệt Nhi trước kia đã như vậy, hiện tại ngươi cũng vậy…….” Tiểu Trần Nhi chụp lấy tay đang cầm bánh mì của Thiết đại tứong quân, sinh khí hô to “chỉ có Tiểu Trần Nhi ta bỏ người khác, không thể có chuyện người khác bỏ ta. Ngươi nếu phải đi, chúng ta về sau coi như không quen biết!”

Nói đi là đi, Tiểu Trần Nhi nhảy xuống khỏi chân Thiết đại tướng quân, bĩu môi đi ra khỏi cửa phòng.

“…….. Tiểu Trần Nhi, lệnh vua không thể trái a. Còn nữa kỵ binh đội vốn như người thân của ta, sa trường vốn như nhà của ta. Ta không thể vì tình mà quên đi đại nghĩa, Tiểu Trần Nhi……… Rồi một ngày, ngươi sẽ hiểu……..”

***

“Thiếu phu nhân! Ngài muốn đi đâu a! Không có thiếu gia ngài không thể xuất môn na! Thiếu phu nhân!”

Nguy! Thiết đại tướng quân vội vàng chạy ra cửa.

***

“Tiểu Nguyệt Nhi, ta phải về thôn………. Ô………”

Tiểu Trần Nhi khóc trong ngực Tiểu Nguyệt Nhi, làm Tiểu Nguyệt Nhi cũng nước mắt lưng tròng.

“Ta hiểu a, Tiểu Trần Nhi……… Thiếu Hoa cũng vậy, ban ngày đều phải đi công tác………..”

“Không giống, hắn phải đi chín tháng……… Ô……… Sớm biết vậy sẽ không gả cho hắn, chín tháng ta không có ai bồi…………”

“Có ta cùng ngươi a, Tiểu Trần Nhi………..” Tiểu Nguyệt Nhi vội vàng an ủi.

“Vậy ngươi sẽ giúp ta làm chuyện đau đau kia sao?” Tiểu Trần Nhi nghe được lời này, chính là dùng ánh mắt chờ mong nhìn Tiểu Nguyệt Nhi.

“Hảo a!” Tiểu Nguyệt Nhi liền đáp ứng. Ai bảo Tiểu Trần Nhi là bạn tốt của hắn, lên núi xuống biển đều không phải hỏi, huống gì chỉ là `chuyện đau đau`…….. Bất quá, cái gì là `chuyện đau đau` a?

“Ngươi dám!”

Ngoài cửa đồng thời truyền đến hai tiếng gầm, cùng lúc doạ khóc hai thiếu niên.

“Hắn thế nhưng quát ta, cho tới bây giờ chỉ có ta quát hắn không có hắn quát ta, Tiểu Nguyệt Nhi……… Ô……….”

“Thiếu Hoa thế nhưng mắng ta, hắn cho tới giờ không có mắng ta, Tiểu Trần Nhi……… Ô………”

Hai gã tráng hán ngoài cửa lập tức ngậm miệng, đang muốn vọt vào an ủi ái thê, liền bị Thanh Văn ngăn lại.

“Để ta.” Thanh Văn bất đắc dĩ than thở.

Có Thanh Văn ra trận, mọi sự thành công, hai người gật đầu, mà Thanh Văn đi vào rồi, không bao lâu sau, tiếng khóc trong phòng cũng ngừng lại. Thậm chí còn nghe thấy Tiểu Nguyệt Nhi cười.

Thanh Văn thật lợi hại, Hoàng Phủ Thiếu Hoa sợ hãi than.

Quả nhiên là Thanh Văn……… Thiết đại tướng quân không hiểu vì sao lâm vào thương cảm.

“Hiểu Thạch, Hiểu Thạch!” trong phòng truyền ra tiếng gọi, Thiết đại tưóng quân vội vàng ngẩng đầu, chạy ngay tới trước mặt ái nhân quỳ xuống.

…….. Hắn đã thành thói quen, ai bảo như vậy mới có thể cùng Tiểu Trầm Nhi `bốn mắt giao nhau` đâu.

“Chuyện gì a, Tiểu Trần Nhi………” Thiết đại tướng quân nắm bàn tay nhỏ bé của Tiểu Trần Nhi, nhu tình nói.

Ngay cả Hoàng Phủ Thiếu Hoa cũng nhịn không được một trận ác hàn.

“Hiểu Thạch, ngươi giúp ta trở về đêm quần áo đến đây được không? Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, còn có a, kêu lão vương làm thật nhiều bánh mì, lung thang bao, lung thang bao của Lý thẩm bao nhiêu cũng được, còn…….” Tiểu Trần Nhi quay lại hỏi Tiểu Nguyệt nhi.

“Không cần, ta đã có, lần trước Thanh Văn mang ngân phiếu cho ta còn chưa có dùng hết.” Tiểu Nguyệt Nhi vui vẻ cười.

“Không được, không được, thân là huynh đệ sao lại tính toán…… Hiểu Thạch, ngươi còn nhớ lễ vật gia cho ta trong lễ ra mắt không? Ngươi lấy giúp ta xuyến trân châu được không?”

Qua những lời nói ôn nhu của Tiểu Trần Nhi, Thiết đại tướng quân vẫn chưa nghe ra có gì không tốt. Chính là, ở chiến trường đã dưỡng thành trực giác làm cho hắn ngửi thấy có mùi nguy hiểm. Hắn quay đầu nhìn Hoàng Phủ Thiếu Hoa, chỉ thấy Hoàng Phủ Thiếu Hoa cũng là một bộ dáng run rẩy.

“Các ngươi…….. Lần này…….. Muốn đi vài ngày……..”

“Chín tháng, lần trước Tiểu Nguyệt Nhi nói muốn đi tuyết sơn kỵ mã, chính là có bảo bảo đi không tiện. Lần này ta dẫn bọn hắn đi.” Thanh Văn nói ra kế hoạch.

Hoàng Phủ Thiếu Hoa quả thật nghĩ muốn điên rồi “………..”

Thiết Đại tướng quân còn không có ý kiến “………….”

“Ngươi phải hảo hảo công tác, Hiểu Thạch.” Tiểu Trần Nhi vỗ vỗ vai hắn, thật tâm khuyên “không thể cứ nghĩ tới ta, một ngày nghĩ ba lần là được. Đừng chần chừ nữa, nhanh trở về đem đồ đến đây, thuận tiện giúp ta nói với gia một tiếng, xem gia có muốn gì không, ta sẽ mang về.”

“này……. Hảo……..”

`Thiết Hiểu Thạch! Hảo! Ngươi cứ nhớ đấy!` Hoàng Phủ Thiếu Hoa trong lòng phẫn nộ.

***

“Tiểu Trần Nhi yêu dấu…….. Vi phu phải ra sa trường, trấn giữ biên ải, phiên bang (nước láng giềng) vô sự, tứ hải thái bình. Nhưng ngày đêm tưởng niệm ái thê, khổ sở vô cùng. Trời xanh trăng sáng đều chứng giám nỗi lòng ta………”

“Khụ…….. Tướng quân, hiện tại Tiểu Trần Nhi đại tẩu cũng không biết đang ở đâu, thư này hẳn là cũng không đến tay được…….”

“……….” Thiết đại tướng quân đang lãng mạn có thừa lại phải quay về thực tế.

“Tiểu Trần Nhi hắn, có phải hay không không thương ta?” Thiết Đại tướng quân nước mắt rưng rưng, bộ dáng thập phần uỷ khuất.

“Ngoại công nói ta bộ dáng mặc áo giáp uy phong lại dễ nhìn, tổng làm cho tất cả các cô nương trong kinh thành thét chói tai liên tục. Nhưng Tiểu Trần Nhi căn bản không tiễn ta………”

“Tướng quân, không phải đâu. Chỉ vì đại tẩu đã xem trăng tròn cả đêm trước buổi đưa tiễn thôi.”

“……….” Thiết Đại tướng quân uể oải.

“Ta yêu Tiểu Trần Nhi như vậy……….”

“Chính là tướng quân cũng không thể thường thường bồi đại tẩu……..”

“………” Thiết đại tướng quân càng thêm uể oải.

“Nhưng thật ra tướng quân, căn cứ theo thám tử hồi boá, phiên quốc gần đây náo động liên tục, không biết có phải thật sự muốn làm loạn hay không.” quân sư sao ba lần liên tiếp đả kích, cuối cùng mới từ trong ngực xuất ra một mật thư “phiên bang thu mua không ít mệnh quan, nghe nói còn lấy bản đồ biên phòng, chắc là không cam lòng năm xưa thất bại.

“Kỳ thật phiên bang có nhiều kẻ khác thường, năm trước chúng ta thắng cũng không đơn giản.”

“Năm trước có tướng quân cùng Hoàng Thượng, đánh cho bọn chúng tan tác. Nhưng năm nay đã khác, với năm vạn quân ta hiện giờ chỉ sợ khá khó khăn.”

“Kỵ binh đội có thể dùng để đánh bất ngờ hoặc duy trì nhưng làm chủ lực thì thật sự quá mức.” Thiết đại tướng quân thành thật nói “Đợi Hoàng Thượng điều năm vạn quân đến đây, chúng ta sẽ hạ thủ vi cường, đánh tan ý định của bọn chúng.”

“Vậy thỉnh tướng quân viết một phong thư.” quân sư lập tức xuất ra giấy bút đã chuẩn bị tốt.

Thiết đại tướng quân hạ bút, tiêu sái viết thư.

Quân sư đợi khi Thiết đại tướng quân viết xong, thận trọng cầm phong thư, truyền lệnh mang đi. Bọn họ đều là lão thần lão tướng căn bản không câu nệ lễ tiết, dù sao Thiết đại tướng quân cũng là người thoải mái, cùngốiàng Thượng giao tình hảo, hẳn không cần nhíu mày cũng đồng ý khởi binh (Hoàng Thượng? Hắn nhíu mày hay không ngươi sao biết được!). Đánh nhanh thắng nhanh, dùng đúng biện pháp, cũng khó trách kỵ binh đội lịch sử lâu dài cũng phải phục tùng tiểu tử này.

“Đại khái là mùa thu đi.” Thiết đại tướng quân nhẹ nhàng thở dài.

Thiết đại tướng quân sở dĩ thường đánh thắng, thứ nhất là bởi vì dũng mãnh, thứ hai là bởi quả cảm, anh minh, mà thứ ba chính là trực giác mách bảo.

***

Mới đó đã đến mùa thu, kinh thành điều đến quân đội mới chưa được bao lâu, phiên bang liền lập tức tuyên chiến, mà Thiết đại tướng quân cũng ngay lập tức tiến đánh khiến quân phiên bang không kịp ứng phó.

……..Nhưng là, tuy ứng phó không kịp, lại vẫn rất mạnh. Chỉ thấy hai đại quân đối đầu, bão cát đầy trời, giao chiến trên sa mạc.

Thiết đại tướng quân một ngựa dẫn đầu, nghịch lại bão cát mà nghênh đánh tướng lãnh đối phương.

Hai bên chém giết tiếng vang tận trời, mà Thiết đại tướng quân thế  như chẻ tre một thương đánh hạ tướng địch.

“Hảo a!”

Tiếng hoan hô nhất thời bạo phát.

Mà quân địch bên kia, tướng lĩnh tuy còn chưa chết, nhưng cũng đã ngã ngựa, được tướng sĩ vội vàng đỡ dậy.

Một thương ấy, đã làm áo giáp của hắn méo hẳn đi, qủa là mãnh lực kinh người!

Quả thực là quái lực! Tướng lãnh kia một bên phun huyết, một bên vội vàng lui quân.

Theo lý thuyết, hẳn là nên thừa dịp sĩ khí dâng cao mà đuổi tận giết tuyệt, nhưng bão cát kia cũng cản trở tầm mắt viện quân của Thiết đại tướng quân, đang đuổi theo chợt phát hiện mình cách quân chủ lực quá xa, vội vàng ngừng lại.

“Nghe nói phiên bang thỉnh được một yêu nhân đến làm phép, gọi gió lớn thổi cát che tầm mắt của chúng ta.” Một tiểu tướng đối Thiết đại tướng quân nói.

“Không được nói loạn.” Thiết đại tướng quân nghiêm túc.

Nhưng xem tình hình này, nếu tiếp tục truy kích có thể rơi vào bẫy rập, đối phương cũng đã bị cát bụi che khuất, Thiết đại tướng quân thở dài.

***

“Bão cát che mắt, đại quân không nhúc nhích được. Địch quốc lại đánh lén phía sau, để bảo toàn lực lượng, đành ở trong mãn sa cốc (khe núi) tránh bão cát. Có thể ân………”

Một bên viết thư, Thiết đại tướng quân một bên ho nhẹ, vài ngày trước tập kích, ngậm đầy một miệng cát, ho suốt làm hắn ba đêm không ngủ nổi, đến hiện giờ là một bộ dáng suy yếu.

“……… Tướng quân, chúng ta trước mắt bị vây trong bão cát, thư này phỏng chừng không thể mang ra ngoài.” quân sư tận trung với chức vụ nhắc nhở.

Thiết đại tướng quân đang bi tình có thừa lại trở về thực tế “………..”

“Kỳ thật tướng quân không cần lo lắng, với tình thế hiện giờ, lương thảo của đại quân đều có đủ, chúng ta cứ hạ trại ở đây chờ địch.”

“Lương thảo có bao nhiêu?”

“Ác, đại khái có thể dùng trong một tháng.” quân sư ngoáy lỗ tai.

“Nhưng nếu quân ta phải ở đấy qua một tháng vậy binh sĩ không phải đều tiêu ma hết sao.” Thiết đại tướng quân thán khí.

“Thuộc hạ không tin cả một tháng mà bão cát không chuyển hướng.” quân sư nhìn bão lớn ngoài doanh trại “hơn nữa, nếu cứ như thế này, ngay cả con chim cũng không thấy đường ra, ta cảm thấy chúng ta ở trong này mới là thượng sách………”

“Hiểu Thạch!”

Chỉ nghe bên ngoài doanh trại ngay cả chim cũng không bay đựơc, truyền đến một thanh âm quen thuộc, Thiết Hiểu Thạch đối quân sư cười khổ “Quân sư, ngươi xem, xem ra ta đã quá sầu não, hiện tại còn nghe thấy thanh âm không có thật.”

“Lữ nhân (người lang thang, du lich -> dân du mục) trên sa mạc thường xuất hiện ảo giác, huống chi ta là người Trung Nguyên………” quân sư an ủi Thiết đại tướng quân.

“Hiểu Thạch!” màn che chủ trướng (lều của người lãnh đạo)đột nhiên bị người vén lên, Tiểu Trần Nhi mang theo biểu tình sôi nổi tiến vào, hoan hô một tiếng, chạy nhanh lại, như thường ngồi trên đùi Thiết đại tướng quân.

“…….. Quân sư, ta quả thực là bị ảo giác thập phần nghiêm trọng. Ta thấy ái thê đang ở Trung Nguyên, hơn nữa hắn còn…….”

“ngồi trên đùi ngài.”

“……….”

“Hiểu Thạch, ngươi sao lại không để ý tới ta.” Tiểu Trần Nhi bám lấy cổ Thiết Đại tướng quân, thập phần uỷ khuất.

“…….. Tiểu Trần Nhi?” Thiết đại tướng quân thử vuốt khuôn mặt Tiểu Trần Nhi.

“Sao vậy, mới hai tháng đã quên ta rồi.” Tiểu Trần Nhi sắc mặt không tốt.

“không không không………..” Thiêt đại tướng quân vốn không tin, thẳng đến khi xác nhận người trước mắt chính là Tiểu Trần Nhi yêu dấu, nhất thời tình cảm dạt dào.

***

“Ngươi có hảo không? Ta rất nhớ ngươi……….” Thiết đại tướng quân ôn nhu hỏi.

`Ngài trước nên hỏi hắn làm sao vào được đây đi?` Quân sư nghĩ thầm.

“Ta cũng…….. Ta là đến tìm ngươi tính sổ!” Tiểu Trần Nhi tức giận đánh hắn.

“……… A?” Thiết đại tướng quân mặc danh kỳ diệu bị đánh, chính là ngây ngốc nhìn hắn.

“Thật vất vả chúng ta mới đến tuyết sơn, kết quả thôn trưởng nói ta có bảo bảo rồi, không cho ta kỵ mã, đều là ngươi hại!”

“……… Ngươi có tiểu bảo bảo!” Thiết đại tướng quân lớn tiếng hỏi, chỉ sợ cả quân doanh đều nghe thấy tin này.

Quân sư bịt lại lỗ tai bị âm lượng làm cho có chút ù, thầm nghĩ sớm rời chủ trướng, nhưng tiếp theo lại vội quay đầu.

Bởi vì, câu kế tiếp của Tiểu Trần Nhi chính là……..

“thôn trưởng nói ngươi sẽ chết ở mãn sa cốc, bảo ta đến tìm ngươi, cho ngươi sờ tiểu bảo bảo, để ngươi chết được nhắm mắt……… Ô……..”

Vừa nói xong, Tiểu Trần Nhi chính là khóc lên.

“Ta không cần……… Ngươi chết ai giúp ta chiếu cố tiểu bảo bảo, ai uy ta ăn, ai ôm ta đi chơi phố, ai làm `chuyện đau đau` với ta……..”

“Ta…….. Ta sẽ không chết, tuyệt đối không, ta sẽ cho tiểu bảo bảo một gia đình an toàn, ta………… Ta còn muốn cùng con chơi trò kỵ mã đánh giặc, ta……. Ta………. Người tới a! Chuẩn bị ngựa! Theo ta cùng ra ngoài!”

“Sát a!”

Ngoài chủ truớng nghe thấy tiếng nhất thanh nhị sở của nhóm tướng sĩ nhiệt huyết dâng trào, sôi nổi mặc giáp, cầm thương, liền theo chủ tướng giết địch. Chỉ nghe quân sư khổ sở khuyên.

“Tướng quân a, ngài ngàn vạn lần đừng vì Tiểu Trần Nhi đại tẩu mà kích động a.”

“Ngươi thật đáng ghét.” Tiểu Trần Nhi tức giận trừng mắt nhìn hắn.

“Tiểu Trần Nhi đại tẩu, tướng quân một khi đã ra ngoài kia, nếu thắng quả thật có thể sớm trở về kinh thành, mà nếu thua liền vĩnh viễn không thể trở về a.” quân sư khổ tâm khuyên Tiểu Trần Nhi.

“A, thất bại a?” Tiểu Trần Nhi mở to mắt.

“Đương nhiên, bão cát che mắt thế này, đích thị là yêu pháp a. Đánh mà ngay cả người còn không nhìn rõ, rất nguy hiểm.”

“Cái này không phải yêu pháp.”

Đột nhiên, một thanh niên khoảng hơn hai mươi, xốc màn trướng đi vào.

Đang lúc quân sư tính toán gọi thủ vệ, thanh niên kia liền mở miệng.

“Đây không phải là yêu pháp, chính là khí hậu bình thường. Mãn sa cốc vào mùa này hàng năm, bão cát đều thổi sáu tháng. Các vị nếu ở trong này, nhất định sẽ chết.”

“Ngài là?” Thiết đại tướng quân vội vàng ôm Tiểu Trần Nhi đứng lên, cung kính hỏi.  

“Hắn là thôn trưởng của chúng ta. Hiểu Thạch, hắn rất lợi hại.” Tiểu Trần Nhi từ trong ngực Thiết đại tướng quân nói.

“Các vị theo ta.” thôn trưởng chậm rãi nói xong liền dẫn mọi người ra khỏi chủ trướng.

Chỉ thấy từ phía chân trời một đoàn bão cát vây quanh mãn sa cốc, nếu không phải thôn trưởng nói như vậy, khó trách nhiều người tưởng đây là yêu pháp.

“Nơi đây chỉ cần dùng mưu kế là có thể đem quân đội vây lại ở mãn sa cốc, cho nên ta nói, không phải yêu pháp.”

“Đại sư, tuy không phải yêu pháp, nhưng bão cát sẽ kéo dài sáu tháng.” quân sư tuy ngữ khí cung kính, nhưng vẻ mặt sầu khổ. Sớm biết liền sáu tháng không có lương thực, sao không lo sợ! Thất chức! Thẹn với con cháu Viêm Hoàng!

“Ân, ta giúp ngươi mở đường đi.”

Chỉ thấy thôn trưởng hướng phía trước phất tay, giữa đầy trời bão cát nhất thời xuất hiện một con đường lớn!.

Tất cả mọi người trầm mặc, kể cả người Trung Nguyên hay phiên bang, hai mươi mấy vạn người, nhìn thấy bầu trời đột nhiên xuất hiện, như thường sạch sẽ trong xanh, liền chỉ có thể trầm mặc.

***

“…….. Đại sư, này……… Đây là………..” quân sư cảm thấy vẫn là nên hỏi cho rõ ràng.

“Ác, này chính là yêu pháp.” thôn trưởng thản nhiên nói, tận lực bồi Tiểu Trần Nhi cùng hắn uống trà.

***

Mọi người an toàn hồi quân, không bao lâu sau, phiên bang đưa tới thư xin hàng.

Đang lúc quân sư cảm thán sự việc khó hiểu, Tiểu Trần Nhi, Tiểu Nguyệt Nhi, Thanh Văn còn có thôn trưởng bốn người, chính là chiếm lấy quân doanh mà chơi mạt trượt.

“Ngươi hỏi ta như thế nào tìm được bọn họ?” Thôn trưởng nhàn nhã vuốt bài, trả lời vấn đề “ba người họ dùng bồ câu đưa tin đang ở chân Thiên Sơn bảo ta cùng bọn họ hội họp a.”

“Ai nghĩ đến lại gặp bốn người, còn có hai cái người mang áo giáp, này còn có thể đi kỵ mã sao.” Thanh Văn một mặt ăn bài thôn trưởng đưa cho hắn, một mặt cảm thán.

“Thôn trưởng, ngươi vẫn đưa bài cho Thanh Văn sao.” quân sư đang xem cuộc chiến xen ngang.

“Đưa thì sao? Như vậy có gì đâu?”

………..

“Không công bằng! Thanh Văn lại thắng!” Tiểu Trần Nhi tức giận đánh Thiết đại tướng quân bên cạnh một quyền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui