Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần



Tư Kiêu Kỳ im lặng nhìn Tiêu Thần, độ cong khóe miệng không thay đổi nhưng ánh mắt từ từ lạnh dần.

Tiêu Thần nhìn vào trong ánh mắt đối phương, cảm thấy hơi lạnh, thế nhưng anh cũng không nhúc nhích, đem hộp cơm trả lại.

“Bác sĩ Tiêu,” Tư Kiêu Kỳ từ từ nói, “Tôi hôm nay không tìm cậu xem bệnh, cũng không có ý muốn cậu làm ấm giường, do đó hộp cơm này không phải là tiền công càng không phải tiền qua đêm. Cậu nên biết, hộp cơm này giá trị hơn nhiều so với những gì cậu làm hôm nay.”

Tiêu Thần cũng không tức giận, chỉ hơi nhún nhún vai: “Tôi thật sự bị dị ứng.”

“Phải không, tôi còn chưa gặp qua kiểu dị ứng nào như thế này.” Tư Kiêu Kỳ không nhượng bộ, anh nhìn ra từ trong ánh mắt của Tiêu Thần một tia trào phúng, chắc chắn là hắn nói dối.

Tư Kiêu Kỳ thật sự không hiểu, hai người bọn họ tên, số điện thoại, địa chỉ của đối phương đều biết, thậm chí hình dáng của đối phương khi lột sạch cũng quá hiểu rõ, bây giờ hắn làm ra bộ dạng ‘mặc quần áo vào liền không quen biết’ là để làm gì!

Không về nhà nhất định phải ngủ khách sạn? Khách sạn thoải mái hơn ở nhà sao?

Thà rằng bị đói cũng không ăn đồ ăn khuya mình đem tới, sợ mình hạ độc hắn chắc?

Người này tại sao lại trở nên khó ưa như vậy!

Tiêu Thần giật lại hộp cơm đặt trên đùi, một bên mở nắp hộp tách đũa một bên lạnh nhạt nói: “Dị ứng sẽ dẫn đến bị sốc, rất nguy hiểm tới tính mạng do dị ứng các hệ thống của cơ thể, dị ứng nguyên tác sẽ phát động các cơ quan trong cơ thể giải phóng histamin và tập trung các trung gian viêm nhiễm khác, những chất trung gian này sẽ tăng tính thấm thành mạch, nhánh khí quản co giật, da bị phù lên rồi tới cổ họng cũng bị phù, nhánh khí quản lại co giật…”

Tiêu Thần thong thả chà chà hai chiếc đũa vào nhau, mài mài đầu đũa một lát rồi để vào hộp cơm. Có thể nhận ra Tư Kiêu Kỳ rất chăm sóc mình, trong này còn có tôm tươi bóc vỏ, cái này không phải cơm chiên bình thường, rõ ràng là Tư Kiêu Kỳ đã chi tiền thêm.

Anh gắp con tôm lên, ẩn ý nói: “Nguyên nhân dẫn đến cái chết do bị sốc chủ yếu là bị tắc đường hô hấp, hệ thống tuần hoàn suy kiệt, xác suất bệnh nhân bị ngộp chết khá lớn.”

Ánh mắt Tư Kiêu Kỳ vẫn không hề lay động, khóe miệng vững vàng tạo nên một độ cong không nhìn ra bất kì cảm xúc nào, đuôi lông mày hơi chùn xuống, vô cùng lạnh lẽo.

“Đi qua cái cửa nhỏ bên kia, tới lối đi màu xanh, một người trưởng thành có thể trong vòng 5 phút chạy tới phòng cấp cứu, trong trường hợp anh cõng tôi, coi như 8 phút đi.” Tiêu Thần cầm đũa đưa lên sát miệng, anh có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. (2 người ít có nhây với nhau lắm =)))))

“Tư Kiêu Kỳ, nếu trong vòng mười phút anh không chạy tới phòng cấp cứu, tôi sợ anh sẽ bị buộc tội.” Nói xong anh dứt khoác cầm đũa đưa vào miệng, lưỡi còn chưa cảm nhận được vị thức ăn thì hàm dưới bị một bàn tay to lớn nắm lấy, cái loại đau đớn trong nháy mắt này làm cho lông mày anh không tự chủ cau lại.

Anh vẫn rất bình tĩnh cầm đũa, con tôm bóc vỏ còn nằm ngay ngắn trên đó.

Tư Kiêu Kỳ nắm hàm dưới Tiêu Thần, nâng mặt hắn lên, tay còn lại rút đũa ra, con tôm nhất thời rơi xuống đất.

“Tiêu Thần,” Tư Kiêu Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu mẹ nó nhàm chán!”


Tiêu Thần đau đến nổi hai mắt phủ một tầng nước mắt, xương hàm dưới bị bóp không thể động đậy, không cách nào nói chuyện được, mặc dù vậy, anh vẫn không sợ chết gật gật đầu.

Hai con mắt sáng như tuyết của Tư Kiêu Kỳ trong nháy mắt tối sầm, ngón cái thô to luồn vào trong miệng Tiêu Thần khuấy đảo. Lòng bàn tay có thể cảm nhận được cổ họng trơn trọt của đối phương, anh cảm thấy như có một đám lửa thiêu đốt trên đầu ngón tay, không phải dục vọng mà là cảm giác phẫn nộ không cách nào giải thoát.

Tiêu Thần để tay xuống, nắm chặt bàn tay Tư Kiêu Kỳ, đầu lưỡi liếm láp mấy ngón tay hắn. Tư Kiêu Kỳ nhịn không được run rẩy một hồi, thả lỏng tay ra. Tiêu Thần nhân cơ hội thoát ra, nắm lấy tay Tư Kiêu Kỳ, kéo bàn tay cứng như sắt đó cách xa mặt mình.

Tư Kiêu Kỳ mất quyền khống chế, cũng lười tiếp tục tranh cãi, mắt hơi nheo nheo lại. Xung quanh quá tối, anh nhìn không rõ gò má của Tiêu Thần nhưng chắc chắn đã bị đỏ một mảng lớn.

Tư Kiêu Kỳ không phát hiện ánh mắt của mình thả lỏng ra nhưng Tiêu Thần phát hiện, anh nở nụ cười, mặt mày loan loan, là nụ cười xuất phát từ trong lòng. Anh nghiêng qua hôn lên môi Tư Kiêu Kỳ, tay kia giữ chặt đầu Tư Kiêu Kỳ lại không cho đối phương vùng ra.

Đầu lưỡi đi vào, không chút do dự đè lấy đầu lưỡi đối phương, tàn nhẫn liếm láp hàm trên, ngậm lấy đầu lưỡi, cẩn thận lướt qua…Tiêu Thần hôn tuyệt đối không dây dưa dài dòng lại càng không dịu dàng thắm thiết.

Tư Kiêu Kỳ dành lại quyền chủ động, thoát ra khỏi tay Tiêu Thần, ôm Tiêu Thần vào lồng ngực. Bên tai chỉ còn tiếng hít thở của đối phương, trước mắt một mảnh tối đen, cả người khô nóng thế nhưng lại cảm thấy thoải mái.

“Ừm,” Tiêu Thần giãy dụa đẩy Tư Kiêu Kỳ ra, cảm thấy đầu lưỡi tê dại: “Tôi phải trở lại rồi.”

Tư Kiêu Kỳ ôm chầm cổ Tiêu Thần, ghé sát môi hắn không nặng không nhẹ hôn, để trán hai người cọ cọ vào nhau, để hơi thở mình phả lên mặt đối phương: “Má!” Tư Kiêu Kỳ bực bội chửi một câu.

Tư Kiêu Kỳ phù một tiếng vui vẻ nói: “Đừng, tôi cũng chưa có già tới vậy.”

Nói xong anh liền cảm thấy hối hận, nhớ tới câu nói của Tư Kiêu Kỳ “Hai tuổi thì mẹ tôi qua đời rồi”, ánh mắt anh lung lay, cúi đầu thấp xuống.

Tư Kiêu Kỳ thở dài một tiếng, chặn lại hai chữ “xin lỗi” của Tiêu Thần.

Ý nghĩa “Hôm nay bệnh nhân không nhiều!” vừa xuất hiện trong đầu Tiêu Thần, anh còn chưa kịp nghĩ thêm thì đã bị Tư Kiêu Kỳ hôn.

Chờ tới lúc Tư Kiêu Kỳ thả Tiêu Thần ra, Tiêu Thần liếc mắt nhìn đồng phục trên người Tư Kiêu Kỳ, anh cười khẽ dựa vào người Tư Kiêu Kỳ thuận thế đứng lên: “Tôi quay về đây, cảm ơn bữa khuya của anh.”

Nói xong liền bước đi không quay đầu lại. Để lại một mình Tư Kiêu Kỳ ở phía sau hít một ngụm khí lạnh, một bụng ức chế không cách nào giải tỏa. Tư Kiêu Kỳ nhìn theo áo blouse trắng của Tiêu Thần biến mất tại khúc cua, cầm hộp cơm cho vào túi ni lông, định bụng mang về ăn khuya, trong lòng vẫn còn hoài nghi:

“Hắn thật sự bị dị ứng hải sản?”

“Quên đi, quản hắn có dị ứng hay không làm gì, đói chết đáng đời!”

Thứ tư sau khi tan ca trực đêm, Tiêu Thần ngoan ngoãn lên xe Tư Kiêu Kỳ, Tư Kiêu Kỳ đẩy kính râm lên đỉnh đầu, nheo mắt nhìn kĩ hàm dưới Tiêu Thần, cảm thấy chỗ đó hình như bị bầm tím một chút.

“Cái đó…” Tư Kiêu Kỳ tằng hắng không biết nói như thế nào, bấm nút đóng cửa xe.


“Không sao,” Tiêu Thần mang theo ý cười nói, “Một chút cũng không ảnh hưởng tôi ăn điểm tâm, cơ nhai với hàm dưới vẫn hoạt động tốt.”

“Đệt!” Tư Kiêu Kỳ khó chịu nói, “Tôi không ăn điểm tâm.”

“Tại sao?” Trong xe chỉ có vỏn vẹn mấy người, Tiêu Thần đứng bên cạnh chỗ điều khiển nói chuyện phiếm với Tư Kiêu Kỳ.

“Không kịp giờ,” Tư Kiêu Kỳ dùng một loại giọng điệu “Cậu hẳn là phải biết nguyên nhân tôi đi trễ nhỉ” nói.

“Phiền quá!” Tiêu Thần bỉu môi.

Tư Kiêu Kỳ tức giận chỉ tay lên hàng chữ lớn trên kính chắn gió – “Vui lòng không nói chuyện với tài xế”.

Tiêu Thần cười đi về hướng phía sau xe, vẫn ngồi ở hàng thứ ba từ dưới đếm lên, mắt bắt đầu lim dim, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào có hơi chói, mùa hè cũng sắp đến rồi.

Buổi trưa ngày thứ năm, Tiêu Thần chủ động gửi tin nhắn cho Tư Kiêu Kỳ, vỏn vẹn năm chữ “Ngày mai trực ca đêm”.

Một tiếng rưỡi sau, Tư Kiêu Kỳ trả lời còn ngắn gọn hơn – “Như cũ”.

Tối thứ năm Tiêu Thần lái xe ra bãi đậu xe đứng chờ, chỉ là hôm nay anh đứng ngay của nam. Tên Thẩm Bằng này thật sự rất phiền, nếu bị hắn tóm được lại phải nghe hắn kể lể dông dài, nghĩ tới đã thấy đau đầu.

Tư Kiêu Kỳ mặc bộ đồ tài xế bị giặt nhiều tới nỗi ngả sang màu đen đi tới, Tiêu Thần có thể ngửi thấy mùi mồ hôi trên người hắn, anh nhăn nhăn mũi, nhờ vào ánh đèn nhìn thấy vệt mồ hôi còn đọng lại trên cổ Tư Kiêu Kỳ, phản xạ ra ánh sáng màu mật ong.

Tiêu Thần tuyệt vọng phát hiện, mình như vậy mà lại cứng rồi.

“Đi ăn gì đó trước đi,” Tư Kiêu Kỳ vội vã không nhịn được nói, “Đói chết ông rồi, buổi trưa không có thời gian ăn gì hết.”

“Gà rán KFC được không?” Tiêu Thần hỏi.

“Cậu tưởng mình đang dỗ con nít chắc?” Tư Kiêu Kỳ bất mãn, “Ông đây hôm nay có thể tận hưởng mà ăn khuya, không cần phải lo sáng phải dậy sớm đi làm, cậu lại để tôi ăn gà rán KFC?”

Tiêu Thần hít sâu một cái, dứt khoát nắm lấy cổ áo Tư Kiêu Kỳ kéo tới góc khuất của khu vực xanh hóa, không do dự hôn lên. Anh nâng đùi phải lên tiến vào giữa hai chân Tư Kiêu Kỳ, tàn nhẫn mà sượt qua, chiều cao hai người xê xích không nhiều, động tác đó đủ để làm hai người đều không nhịn được hít hà một tiếng.

“Gà rán KFC được không?” Tiêu Thần thở hổn hển nói.

“Được,” Tư Kiêu Kỳ gật gù, theo sát hỏi: “Tới nhà tôi nha?”


Tiêu Thần lắc đầu, trong mắt dâng lên một tầng sương.

“Tới khách sạn?” Tiêu Thần cắn răng hỏi, thân thể càng dán chặt người Tư Kiêu Kỳ.

Tư Kiêu Kỳ cũng lắc đầu, tuy rằng gân cổ đã nổi hết lên, mặt cũng đỏ lự, anh tàn nhẫn cuốn lấy đầu lưỡi Tiêu Thần đảo một vòng, thở hổn hển hỏi, “7 Days Inn được không?”

11763-1

7 Days Inn (Nguyên văn 7天连锁, là một dạng nhà nghỉ)

“Được,” Tiêu Thần cũng không thèm so xem 7 Days Inn kém chất lượng hơn khách sạn cao cấp bao nhiêu, bây giờ cái anh chỉ cần một cái giường sạch sẽ là đủ.

Cửa phòng vừa mở ra, trong mắt Tư Kiêu Kỳ chỉ còn có chiếc giường trắng tinh trước mắt, nhưng là Tiêu Thần đã nhanh chóng lôi anh vào phòng tắm. (Tui khổ với 2 ảnh lắm =)))))) )

“Má!” Tư Kiêu Kỳ một bên luống cuống tay chân cởi quần áo một bên tức giận mắng, “Tiêu Thần cậu tuyệt đối có bệnh.”

Cánh tay Tiêu Thần bị áo sơ mi làm vướng víu, lòng nóng như lửa đốt nghe Tư Kiêu Kỳ nói vậy trực tiếp bấm lấy eo Tư Kiêu Kỳ.

“Con mèo lười, cậu vẫn còn kém lắm!” Tư Kiêu Kỳ cười lạnh một tiếng, trực tiếp nắm lấy Tiêu Thần kéo về sau, thuận thế đặt người lên vách tường.

Toàn bộ phần bụng và ngực của Tiêu Thần bị dán lên lớp gạch men lạnh lẽo, cánh tay bị bẻ về phía sau, không nhịn được rên một tiếng: “Lạnh!”

Tư Kiêu Kỳ liền nhớ tới đêm đầu tiên của hai người, tựa hồ như tất cả lại xảy ra lần nữa, lời thoại cũng không thay đổi quá nhiều. Anh không lên tiếng, chỉ tập trung tắm cho sạch sẽ.

Anh để Tiêu Thần trên lưng, ghé sát vào lỗ tai hắn nói: “Bác sĩ Tiêu, cậu tốt nhất là đàng hoàng một chút, mọi việc cứ để cho tôi.”

Tiêu Thần cũng triệt để từ bỏ, làm tình thôi mà, quan trọng chính là thoải mái, cần gì phải làm cho máu me lênh láng, ai trên ai dưới, cũng không mất miếng thịt nào.

Chờ tới khi hai người ướt mem trở về giường, Tư Kiêu Kỳ ôm người vào trong ngực, ngón tay thô to len vào tóc Tiêu Thần, vuốt tóc mái về phía sau, để lộ ra cái trán bằng phẳng.

Chụt, anh hôn lên trán Tiêu Thần một cái, vui vẻ nói: “Tôi đói, rất là đói.”

Tiêu Thần lười biếng, chỉ chỉ túi gà rán KFC trên bàn.

“Tôi không ăn cái đó,” tay Tư Kiêu Kỳ xoa xoa tay trên lưng Tiêu Thần, hài lòng hưởng thụ làn da trắng mịn, “Chúng ta ra ngoài ăn chút gì đi, ăn no rồi chúng ta còn có thể về làm thêm lần nữa.”

Tiêu Thần lười biếng rên một tiếng, người vẫn bất động nằm đó.

“Đi thôi,” Tư Kiêu Kỳ ghé lại hôn một cái, “Đói lắm rồi.”

“Ăn cái gì?” Tiêu Thần thuận miệng hỏi một câu, tay bấm eo Tư Kiêu Kỳ, bắp thịt vùng eo dưới bàn tay vô cùng rắn chắc, dùng sức nắm có chút vất vả, còn có thể cảm nhận được độ co dãn.

Cả một ngày trời ngồi bất động trong buồng lái, làm sao có được cơ bắp rắn chắc như vậy? Tiêu Thần cau mày, từ góc độ giải phẫu học sinh lý nghiêm ngặt nghiên cứu một lúc, suy nghĩ xem một ngày vận động kiểu gì mới được cơ bắp như thế này?


Tư Kiêu Kỳ thuộc phái hành động, không cho Tiêu Thần kịp suy nghĩ đã kéo hắn ra khỏi giường: “Đi, chúng ta đi ăn lẩu.”

Tiêu Thần đối với việc ba giờ sáng đi ăn lẩu thái độ vô cùng phỉ nhổ, miễn cưỡng bị kéo tới một quán lẩu nhỏ, cửa bên ngoài khóa chặt còn bên trong thì tối đen.

“Anh còn có thể bẻ khóa?” Tiêu Thần ngạc nhiên hỏi: “Tôi không trông chừng cho anh đâu.”

Tư Kiêu Kỳ cười lạnh một tiếng lấy chìa khóa ra mở cửa sắt, kéo theo một âm thanh ầm ầm, rồi đi vào trong bật đèn.

“Cửa tiệm… của anh?” Tiêu Thần ngạc nhiên hỏi.

“Một nửa,” Tư Kiêu Kỳ dửng dưng nói: “Là của anh em tôi, vào đi.”

Tiêu Thần bị kéo đi vào, nhìn quanh tiệm, nhìn cửa tiệm lẩu vừa sạch sẽ vừa ngăn nắp lại cảm thấy càng kì quái, đã có quán lẩu sao còn phải lái xe buýt làm gì?

“Cậu ngồi đi, để tôi vào bếp xem còn cái gì ăn không.” Tư Kiêu Kỳ quen cửa quen nẻo đi ra phía sau lục lọi, bình thường Kiều Hâm đều chuẩn bị sẵn đồ ăn trong bếp phòng trường hợp Tư Kiêu Kỳ tan ca cảm thấy đói bụng.

Tiêu Thần đi theo Tư Kiêu Kỳ vào bếp, vừa đi vừa hỏi: “Một nửa cửa tiệm này của anh là sao?”

“Hả?” Tư Kiêu Kỳ đang mở tủ lạnh, nhìn phía trong nhét đầy nguyên liệu làm đồ ăn, mất tập trung hừ một tiếng.

“Một nửa cửa tiệm này là của anh rồi còn muốn lái xe làm gì?”

“Tiệm của bạn tôi,” Tư Kiêu Kỳ lấy ra một gói mì và một chậu cà chua rửa sạch, dùng chân đóng cửa tủ lạnh lại, “Không phải quán của tôi, tôi chỉ ném vào chút tiền thôi.”

Tiêu Thần nhướng mày, thật không nhận ra a, “Anh cũng được coi là cổ đông nhỉ?”

“Ừ,” Tư Kiêu Kỳ đắc ý nói, “Đợi sau này tiệm lẩu này được mở rộng ra, tôi có thể ngồi nhà lấy tiền được rồi.”

Tiêu Thần bĩu môi, hừ một tiếng.

Đêm cũng khuya nên Tư Kiêu Kỳ cũng lười bắc nồi lên nấu, anh thái hành thành khúc, cắt cả chua rồi bỏ vô hai quả trứng gà, làm thành hai tô mì nóng hổi.

Tiêu Thần nâng bát, vừa húp sùm sụp vừa a một tiếng hài lòng, bâng quơ nói: “Tay nghề cũng không tệ.”

“Tất nhiên,” Tư Kiêu Kỳ đắc ý nói, “Lần sau tới nhà tôi đi, làm món ngon hơn cho cậu ăn.”

“Không đi!” tâm trạng Tiêu Thần dù đang kích động như lí trí vẫn còn đó.

Tư Kiêu Kỳ đặt bát xuống, trên môi còn dính nước súp bóng loáng, cười lạnh một tiếng: “Bác sĩ Tiêu, đây chính là cửa tiệm của tôi, cậu đã ngồi trong đây ăn một bát mì rồi, cậu cảm thấy so với việc tới nhà tôi khác nhau sao?”

Anh cố ý nhấn mạnh chữ “tôi”, giọng điệu tràn đầy huy hiếp cộng với đắc ý.

Đệt! Tiêu Thần bỏ bát xuống, quả nhiên không nên ăn khuya.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận