Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần



Ôn Tuấn Hoa là chiêu bài số một của bệnh viện An Hải, do sắp phải về hưu nên bình thường đều rất ít nhận ca phẫu thuật. Lúc này lại gặp phải bệnh nhân ung thư phổi có tình huống đặc thù, trước đó đã bị không ít bệnh viện từ chối, cả bệnh nhân và người thân đều vô cùng tuyệt vọng. Ôn Tuấn Hoa sau khi kiểm tra xong cảm thấy giải phẫu so với hóa trị sẽ có hiệu quả hơn, thế nhưng kèm theo đó chính là nguy hiểm cũng cao hơn. Bệnh nhân và người nhà sau khi thảo luận quyết định mạo hiểm phẫu thuật, cứ thế chuẩn bị phòng giải phẫu, Ôn Tuấn Hoa làm bác sĩ mổ chính, mọi việc đều chuẩn bị kĩ càng.

Tiêu Thần ngồi bên cạnh lão chủ nhiệm, trong lòng không tránh khỏi có chút căng thẳng, anh cẩn thận nói: “Khối u đã lan ra tới trục dọc của mạch máu lớn rồi, giải phẫu chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể sẽ gây xuất huyết nội, lúc đó cắt bỏ khối u sẽ càng khó hơn.”

Ôn Tuấn Hoa nhìn phim chụp nói: “Cậu thấy nên làm thế nào?”

“Em? Em…không biết.”

“Không biết cái gì,” Ôn Tuấn Hoa xụ mặt xuống, “Nếu như bệnh nhân hỏi cậu, ‘Bác sĩ, bệnh của tôi phải chữa thế nào’, chẳng lẽ cậu cũng nói không biết?”

“Em cảm thấy tình huống này khá phức tạp, nói ra thì không tốt lắm.”

“Tôi cũng không bắt cậu cầm dao, chỉ dùng tới miệng lưỡi có cái gì mà không dám nói.”

“Bệnh đã chuyển biến xâm nhập vào bên trái của tĩnh mạch không tên, động mạch chủ ở ngoài mô, hạch bạch huyết phổi đã xâm chiếm phía trên phổi trái và phần đầu của phổi, vậy cho nên em thấy…cắt bỏ lá phổi gốc, cứ như bình thường làm sạch van phổi, khối u dưới hạch bạch huyết và hạch bạch huyết giữa hai màng phổi…” Tiêu Thần chỉ vào hạch trong cuộn phim, vừa nói vừa bắt đầu vẽ lại quy trình.

Ôn Tuấn Hoa nhíu mày tập trung nghe, thỉnh thoảng chêm vào hai câu, bổ sung này nọ, một già một trẻ ngồi dưới đèn thảo luận hết một buổi chiều, nói tới vô cùng vui vẻ còn đem mấy cái bệnh án cũ ra coi lại một lượt. Mãi tới khi mặt trời lặn, Ôn Tuấn Hoa mới vỗ vỗ bả vai Tiêu Thần nói:

“Tiêu Thần, công việc của cậu ở khoa cấp cứu bao giờ thì xong?”

“Chủ nhiệm, em từ trước tới giờ không phải làm tạm ở đây, công việc chính của em vẫn là ở khoa cấp cứu.”

“Vậy sao mà được!”  Ôn Tuấn Hoa lắc đầu một cái, mang theo một chút uy nghiêm không thể kháng cự nói: “Nói cái gì tôi cũng không cho điều cậu tới phòng cấp cứu, hiện tại khoa ngoại lồng ngực đang thiếu người, Quách Hoành ở bên đó bận bịu tới sắp chết rồi, cậu cũng không có lý do nào cứ ở mãi bên cấp cứu.”

“Cấp cứu cũng thiếu người a chủ nhiệm,” Tiêu Thần dở khóc dở cười nói, “Cấp cứu cũng bận bịu muốn chết đây.”

“Bởi vậy cậu lại càng không thể ở lại phòng cấp cứu, đó cũng không phải chỗ dành cho cậu, bàn mổ mới thật sự là chiến trường của cậu, tôi trước giờ dạy dỗ qua bao nhiêu thực tập sinh, người có thiên phú không nhiều, cậu với Quách Hoành là một trong số đó. Cậu xem Quách Hoành đi, người ta đi làm sớm hơn cậu có mấy năm mà giờ đã phát triển tới cái dạng gì rồi, là Phó chủ nhiệm đó, cậu trở về chắc chắn còn phát triển hơn cậu ta.”

Tiêu Thần im lặng cười khổ, một đống thứ rối tung không cách nào nói rõ cho chủ nhiệm hiểu.

“Tiêu Thần, cậu nói thật cho tôi biết, cậu không muốn trở về khoa ngoại lồng ngực có phải có liên quan tới Chương Thiên Khải không?” Giọng nói của Ôn Tuấn Hoa cứng rắn lên, thái độ nghiêm nghị làm Tiêu Thần không khỏi sợ hãi.

“Chủ nhiệm?”

“Lúc trước cậu với Chương Thiên Khải đến bệnh viện cùng nhau, cứ như vậy thông qua thi cử, đồng thời đậu học viện Y Khoa, hồi đó hai cậu quan hệ thật tốt, tôi gặp ai cũng nói lần này tôi trúng mánh rồi, tìm được hai người giỏi như vậy. Kết quả cậu ở bệnh viện một năm lại chạy tới phòng cấp cứu, Chương Thiên Khải lại chạy tới khoa chỉnh hình…Đây là cái quỷ gì chứ…các cậu tưởng đây là cái chợ muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao?” Ông nói xong cuối cùng cũng phát hỏa, giọng nói lớn tới nỗi y tá ở ngoài nghe thấy cũng chạy đi chỗ khác.

“Cậu nói thật đi, cậu với Chương Thiên Khải, còn có Quách Hoành, ba người các cậu làm cái trò gì vậy!”

Tiêu Thần lắc đầu một cái, chuyện này không có cách nào nói rõ với chủ nhiệm được, chủ nhiệm sắp về hưu rồi, không nên để những chuyện này làm phiền đến ông: “Chủ nhiệm, em thật sự không biết tại sao Chương Thiên Khải lại chạy tới khoa chỉnh hình, em tới khoa cấp cứu… là vì cảm thấy chỗ đó có thể tiếp xúc được với một số trường hợp bệnh nặng, đặc biệt là ngoại thương.”

“Được rồi, cậu ở đó ngốc cũng đủ rồi, bây giờ trở về đi, cuối năm quay về là vừa.”

“Đừng a,” Tiêu Thần vội vàng nói, “Cuối năm quá…”

“Quyết định như vậy đi!” Ôn Tuấn Hoa vỗ vỗ tay Tiêu Thần, “Hơn nữa, Quách Hoành cũng muốn cậu trở về, cậu ta cũng nhắc nhiều lần với tôi, nói đã tìm cậu nói chuyện đó rồi có điều cậu không chịu.”

Tiêu Thần ngậm miệng lại, chuyện này nếu như để liên lụy tới Quách Hoành sẽ còn phiền hơn, anh thở dài,  cứ để sau này từ từ nói đi.

Thứ năm trước khi vào phòng mổ, Tiêu Thần ở trong phòng rửa tay đụng mặt Quách Hoành, Quách Hoành đang chà tay, dùng bàn chải cứng chà qua chà lại tới tay cũng bị đỏ một mảng.

“Chủ nhiệm Quách,” Tiêu Thần chen qua, “Chà chung đi.”

“Là Quách ‘Phó’ chủ nhiệm!” Quách Hoành trừng Tiêu Thần một chút, “Cậu muốn gọi danh hiệu thì cứ gọi, có điều cảm phiền gọi cho chính xác không lại gây phiền toái cho tôi.”

“He he,” Tiêu Thần cười vui vẻ, “Mấy ngày không gặp, trình độ hài hước của cậu so với trước đây càng ngày càng tăng a.”

“Cậu còn dám nhắc tới ‘trước đây’? Tên nhóc cậu nói cũng không nói một tiếng đã chạy tới khoa cấp cứu, may mà tôi có nói tốt cho cậu với Trương viện phó, kết quả cậu lại bơ tôi!” Quách Hoành cười lạnh một tiếng, bắt đầu đổ nước khử trùng lên hai tay, sau đó giơ cao hai tay chờ cho khô.

“Cậu giận thật hả?” Tiêu Thần cầm lấy một cái bàn chải bắt đầu chà tay.

“Cậu còn hỏi!” Quách Hoành giơ tay đi tới phòng giải phẫu, vừa đi vừa nói: “Cậu muốn đi đâu tôi không quản được, có điều nếu cậu dám trở về khoa ngoại lồng ngực xem tôi có giết chết cậu không!”

Tiêu Thần ở phía sau cười cợt, trên thực tế đối với việc trở về khoa ngoại lồng ngực anh có chút do dự. Khi đang nói chuyện ánh mắt Tiêu Thần không để ý nhìn thoáng qua bóng người cao gầy đứng ngay trước cửa phòng giải phẫu số 2, đang giơ tay đứng đó. Tiêu Thần không cười nổi nữa, gật đầu với người kia một cái xem như chào hỏi. Người kia mặt không cảm xúc nhìn Tiêu Thần, sau đó thản nhiên xoay người đi vào trong phòng giải phẫu.

Tiêu Thần nhìn bóng cửa của hắn ở cửa lớn phòng giải phẫu, từ từ thở ra một hơi xả vòi nước ra rửa tay.

Người đó là Chương Thiên Khải, hiện tại ở khoa chỉnh hình có thể tự mình đứng đảm nhiệm một cuộc giải phẫu, Chương Thiên Khải quyết định tới khoa chỉnh hình có cơ hội phát triển hơn mình nhiều, mà mình cũng đã rời khỏi bàn mổ khoa ngoại lồng ngực được hơn nửa năm. Qua mấy ngày nữa chỉ sợ là sau này không thể cầm dao mổ nữa.

Làm việc ở cùng một bệnh viện, gặp nhau là điều không thể tránh khỏi, như vậy thì làm ở khoa cấp cứu hay khoa ngoại lồng ngực có khác gì đâu? Tiêu Thần tự giễu cười một tiếng, cảm giác việc làm của mình lúc trước thật quá ấu trĩ! Anh đi về hướng phòng phẫu thuật số 4, nhớ tới lời nói của chủ nhiệm ngày hôm qua, bắt đầu suy nghĩ xem mình có muốn về khoa ngoại lồng ngực hay không.

***

Quá trình chuẩn bị bàn mổ kéo dài tới năm tiếng rưỡi, Tiêu Thần đứng bên ngoài vòng tròn vừa nhìn màn hình vừa nhìn bàn mổ, nhìn chủ nhiệm vững vàng cắt khối u ra, không khỏi ngưỡng mộ giơ ngón tay cái lên.

Quá giỏi, anh ở trong lòng khen ngợi một tiếng, nhớ tới lần đầu tiên được xem chủ nhiệm mổ mình đã xúc động tới sững sờ. Động tác dùng đao của chủ nhiệm chính xác tới đáng sợ, cường độ, góc độ, kĩ thuật khống chế độ nông sâu của mũi kim vô cùng tốt, so với phương án tốt nhất chắc chắn không hề thua kém. Khi đó Tiêu Thần đã nghĩ nhất định sẽ có một ngày mình có thể như chủ nhiệm, đứng trên bàn mổ, tay cầm con dao thì liền có thể tung hoành ngang dọc, vừa có thể phóng khoáng thoải mái lại vừa có chừng mực. Đây là một loại “dĩ vô hậu nhập hữu gian, khôi khôi hồ kỳ vu du nhận tất hữu dư địa hĩ” cảm giác, là mục tiêu theo đuổi cả đời.

*Dĩ vô hậu nhập hữu gian, khôi khôi hồ kỳ vu du nhận tất hữu dư địa hĩ: 以无厚入有间, 恢恢乎其于游刃必有余地矣: ý nói các khớp xương kia có kẽ hở mà lưỡi dao nầy thì mỏng. Lấy cái bề mỏng của con dao mà đưa vào chỗ kẽ, thì rộng có thừa.

Ôn Tuấn Hoa để khối u vào phía trong bàn giải phẫu nhường lại chỗ cho Quách Hoành khâu lại vết mổ. Ôn Tuấn Hoa đi ra phía ngoài vòng tròn, đứng bên cạnh Tiêu Thần, Tiêu Thần vừa xem vừa quay phim lại. Anh nghiêng người sang nói với Ôn Tuấn Hoa: “Thầy quá giỏi!”

Cái kiểu khích lệ này Ôn Tuấn Hoa không biết đã nghe bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần nghe được vẫn cứ đắc ý như cũ, mỗi một cuộc giải phẫu thành công đối với ông đều là niềm tự hào, vì thế cho nên ông rất hưởng thụ sự khích lệ này.

Sau khi cuộc giải phẫu kết thúc, bệnh nhân được đẩy tới phòng hồi sức để từ từ tỉnh lại, Quách Hoành vừa rời khỏi phòng giải phẫu vừa nói: “Đi ăn cơm thôi, đói bụng rồi!”

Ôn Tuấn Hoa nói muốn đi tới phòng bệnh trước, Quách Hoành dùng ánh mắt đau thương nhìn Tiêu Thần, Tiêu Thần nhún nhún vai ý nói tôi cũng không còn cách nào khác. Gặp phải con mèo cuồng công việc này, mình cũng đừng hy vọng có thể ăn cơm đúng giờ, Quách Hoành đành phải theo Ôn Tuấn Hoa đi tới dãy phòng bệnh, Tiêu Thần thay quần áo xong đang đứng chờ thang máy, đang suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Tư Kiêu Kỳ hay không.

Cửa thang máy vừa mở ra, Tiêu Thần vừa mới bước vào anh đã hối hận rồi – – Chương Thiên Khải đang đứng bên trong.

“Chào cậu.” Tiêu Thần lúng túng đứng ở một góc thang máy mà chào hỏi.

“Lâu rồi không gặp,” Chương Thiên Khải nhàn nhạt gật đầu, “Làm bên cấp cứu chắc bận rộn lắm hả.”

“Cũng tạm, thật ra thì làm ở đâu cũng vậy thôi.” Tiêu Thần sốt ruột nhìn con số trên nút bấm, lúc này mới tới tầng 5, thang máy ở khu giải phẫu vì để đảm bảo vận hành được tốt nên lúc đi có chút chậm, vào lúc này Tiêu Thần cảm thấy tốc độ so với bình thường còn chậm hơn.

“Tiêu Thần,” Chương Thiên Khải từ từ nói, “Tại sao lại rời khỏi khoa ngoại lồng ngực?”

Tiêu Thần không trả lời câu hỏi này, mà cũng không có cách nào trả lời được.

Chương Thiên Khải im lặng một hồi, trong thang máy nhỏ hẹp giờ chỉ còn lại âm thanh vận hành ong ong, Tiêu Thần nhìn chằm chằm số tầng, rốt cuộc khi tới tầng  1 Tiêu Thần mới có thể thở ra một hơi.

Ngay lúc cửa thang máy vừa mở ra, Chương Thiên Khải nói: “Tại sao không ở lại, Quách Hoành đổi ý?”

Chân Tiêu Thần vừa bước ra khỏi thang máy nháy mắt đông cứng lại. Chương Thiên Khải cười lạnh một tiếng, dùng cánh tay đẩy Tiêu Thần ra, rồi bước ra ngoài. Nương theo tiếng bước chân của Chương Thiên Khải, Tiêu Thần còn nghe hắn nói: “Lúc trước cậu đi theo nịnh bợ người ta chắc không nghĩ có ngày này đâu nhỉ?”

Tiêu Thần đứng bên trong thang máy khó chịu, mãi tới khi thang máy từ từ đóng lại anh mới bừng tỉnh, luống cuống tay chân nhấn nút mở cửa. Lúc đi ra khỏi khu giải phẫu, ánh mặt trời ban ngày chiếu vào có chút chói mắt, đã bước sang tháng sáu, khí hậu càng ngày càng nóng lên nhưng không hiểu sao Tiêu Thần chỉ cảm thấy hai tay mình lạnh ngắt.

Mình với Chương Thiên Khải tại sao lại đi tới cục diện đối đầu như ngày hôm nay?

Tiêu Thần đứng ngay cửa tầng thủ thuật, nhớ lại bốn năm trước lúc mình và Chương Thiên Khải cùng nhau bước vào bệnh viện An Hải. Thành phố An Hải có tổng cộng hai bệnh viện, anh và Chương Thiên Khải không quen biết lại trùng hợp cùng thực tập ở bệnh viện An Hải lại còn chung một tổ, gặp nhau vài lần thành bạn thân. Tới khi tốt nghiệp đi tìm việc làm hai người còn cùng nhau gửi CV rồi phỏng vấn khiến cho Triệu Khải ăn giấm chua suốt mấy tháng trời. Nhờ trời thương, lúc đó bệnh viện An Hải đang được mở rộng, hai người thuận lợi được nhận vào làm việc. Cứ như vậy cùng nhau vượt qua thời gian thử việc, cùng nhau lăn qua lăn lại hết mấy phòng cuối cùng lại làm cùng trong một khoa…

Tiêu Thần cho đến bây giờ vẫn không hiểu nổi Phó Chủ nhiệm Quách Hoành tại sao vẫn nhìn Chương Thiên Khải không vừa mắt, lúc đó anh có loáng thoáng nghe qua Chương Thiên Khải làm gì đó bị Quách Hoành nắm thớt, sau đó quan hệ của hai người càng ngày càng rạn nứt.

Năm đó Tiêu Thần và Chương Thiên Khải thay phiên nhau ở lại bệnh viện, chỉ có thể sống quá một năm ở đây mới có thể được thăng lên làm bác sĩ chính thức, vì lẽ đó cho nên mỗi bác sĩ nội trú đều mỏi mắt trông chờ vào vị trí này. Năm đầu tiên Quách Hoành đem vị trí này giao cho Tiêu Thần, Chương Thiên Khải mặc dù có chút không vui nhưng dù gì thì cũng thân thiết với Tiêu Thần nên không nói gì nhiều. Năm thứ hai Quách Hoành thăng chức cho Chương Thiên Khải, hai người trong khoảng thời gian hơn một năm này mâu thuẫn ngày càng gay gắt, thậm chí có lần còn cãi nhau trước mặt mọi người. Mà Tiêu Thần, người được Quách Hoành vô cùng coi trọng không tránh khỏi bị liên lụy, dẫn đến việc Chương Thiên Khải càng ngày càng ngứa mắt Tiêu Thần. Có một ngày Quách Hoành đi về hướng Chương Thiên Khải bật thốt lên: “Cậu sao không chịu đi mà học hỏi Tiêu Thần đi?” Câu nói này triệt để làm cho quan hệ giữa hai người bọn họ bị kéo xuống điểm âm.  Năm thứ ba, Quách Hoành lần thứ hai kéo Chương Thiên Khải trở lại danh sách bác sĩ nội trú, Chương Thiên Khải tức giận rời khỏi khoa ngoại lồng ngự chuyển tới khoa chỉnh hình…

Trước khi đi, Chương Thiên Khải lạnh lùng nói với Tiêu Thần: “Cậu cứ bám lấy Quách Hoành đi, tôi chống mắt chờ xem hai người rồi sẽ thành cái dạng gì!”

Tiêu Thần bản thân là một người đồng tính luyến, từ lúc sinh ra đã đặc biệt mẫn cảm với những dạng câu nói như thế này, anh lập tức rơi vào hoảng loạn, không hiểu tại sao Chương Thiên Khải lại hận mình tới như vậy, càng không nghĩ ra Chương Thiên Khải đắc tội Quách Hoành ở chỗ nào; cũng không rõ có phải Chương Thiên Khải biết cái gì rồi không, có phải hắn đang ám chỉ cái gì đó không. Cứ trái lo phải nghĩ, cuối cùng để mọi người nghi ngờ Tiêu Thần một mạch chạy trốn tới khoa cấp cứu…

Hiện tại chỉ một câu nói của Chương Thiên Khải đã thành công khiến đầu óc Tiêu Thần loạn thành một đoàn. Càng nghĩ càng khó chịu, nghĩ muốn gọi điện cho Thẩm Bằng nói chuyện phiếm nhưng nhớ tới hôm nay Thẩm Bằng hẳn là đang làm việc ở phòng khám, chắc cũng bận tới mức chân vắt lên cổ luôn rồi. Tiêu Thần cứ thế đứng dưới ánh mặt trời cầm điện thoại nhìn tới nhìn lui không nghĩ ra có thể gọi cho ai để uống một ly rồi trò chuyện.

Tư Kiêu Kỳ!

Cái tên này cứ thế lóe lên trong đầu, nhanh tới mức anh còn chưa chuẩn bị tâm lý, thậm chí anh còn chưa kịp khống chế hành động của mình bởi vì anh phát hiện ngón tay mình ở trên điện thoại đã bắt đầu chạm tới số điện thoại của Tư Kiêu Kỳ.

Tiêu Thần bị hành động này của mình làm cho sợ hãi, anh không phải là người dễ dàng tin tưởng người khác, Thẩm Bằng có lần đã nói anh chính là loại người quá lý trí. Đối với tình cảm, xưa nay anh chưa từng mù quáng, càng chưa từng kích động, anh có thể lý trí đem những người xung quanh chia thành một số loại, người nào có thể thật lòng người nào chỉ la xả giao trước nay anh chưa từng lầm lẫn, nhưng mà Tư Kiêu Kỳ lại cứ thể đánh vỡ cái cân bằng này.

Tiêu Thần có thể nói rất hiểu rõ người này, hiểu rõ tới từng chi tiết nhỏ; nhưng cùng lúc Tiêu Thần lại cảm thấy mình với người này vô cùng xa lạ, xa lạ tới mức người này ở chỗ nào, bao lớn, gia thế bối cảnh ra sao mình cũng không biết. Hai người đa phần gặp nhau nếu không phải trên xe buýt thì cũng là trên giường, mà hai nơi này đều không phải địa bàn của Tiêu Thần, cảm giác mất khống chế đó vô cùng khó chịu. Anh rất ghét cái cảm giác này, giống như từ lúc mới bắt đầu Tư Kiêu Kỳ đã cứ thế dần dần đi vào cuộc sống của mình, bản thân trong lúc không cảnh giác đã bị người này khống chế hết thảy, kể cả trên giường cũng không ngoại lệ.

Dù vậy đi chăng nữa, lúc mình cảm thấy buồn bực muốn tìm người tâm sự trong đầu cũng nghĩ đến tên của hắn!

Điều này nói lên cái gì? Lẽ nào trong lúc bất tri bất giác anh đã đem vị trí của Tư Kiêu Kỳ đặt ngang hàng với Thẩm Bằng? Tiêu Thần để điện thoại vào trong túi, anh ngẩng đầu lên nhìn ánh nắng mặt trời trên cao, cảm thấy mắt có chút nhói, nhất thời tâm trí lại trở nên tỉnh táo.

Ý nghĩ này thật quá hoang đường! Mình với hắn thì có thể tán gẫu cái gì, muốn nói với hắn chuyện trong bệnh viện còn phải kể rõ đầu đuôi ngọn ngành, muốn mệt chết mình sao!

Tiêu Thần cười tự giễu, quẳng mấy suy nghĩ lung tung này ra sau đầu, bước nhanh về phía cổng bệnh viện. Anh cần về nhà gấp, tắm rửa, uống viên thuốc ngủ rồi ngủ một giấc, chờ tới khi tỉnh lại, mọi thứ sẽ ổn thôi. Còn Tư Kiêu Kỳ…Tiêu Thần nghĩ vẫn là duy trì trạng thái như hiện tại là được, quan hệ hiện tại mình còn khống chế được, chỉ sợ vượt qua lằn ranh này thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì… anh đối với hai chữ “Không biết” này cảm thấy vô cùng lo sợ.

***

Tiêu Thần vừa mới bước ra khỏi cổng lớn bệnh viện thì nhìn thấy một người quen, nói chính xác là nhìn thấy một cánh tay xăm hình vô cùng quen thuộc.

Gã đang dẫn theo một cô gái vô cùng xinh đẹp đi về hướng phòng khám, anh nhìn xuyên qua áo T-shirt ngắn tay còn thấy cánh tay mang băng gạc của gã. “Cái tên nhóc này đáng lẽ nên đi cắt chỉ sớm,” Tiêu Thần nghĩ.

Kiều Hâm nhìn thấy Tiêu Thần cũng vô cùng sửng sốt, gã lôi Phỉ Phỉ lại: “Chào bác sĩ Tiêu.”

Tiêu Thần bị kiểu giọng nói vấn an này chọc cho bật cười, cũng nói: “Chào cậu bạn nhỏ.”

Kiều Hâm bị nghẹn tới không nói ra lời, Phỉ Phỉ cười tới nghiêng ngả.

“Cậu tới cắt chỉ?” Tiêu Thần hỏi.

“Cắt rồi a, em chỉ tới để đổi thuốc thôi. Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là hai bữa trước lỡ để đụng trúng nước, vợ em không yên tâm bắt tới đây kiểm tra cho bằng được.”

“Cẩn thận là tốt,” Tiêu Thần cười nói, “Phòng khám số mấy? Cậu cần giúp gì không?”

“Dạ không cần, em có hẹn trước rồi, cảm ơn bác sĩ Tiêu nhiều,” Kiều Hâm đổi đề tài, đột nhiên hỏi, “Bác sĩ Tiêu anh tan ca rồi?”

“Ừm, đang chuẩn bị về nhà.”

Chỉ trong nháy mắt mọi tế bào não của Kiều Hâm vận hành hết tốc lực, gã hỏi Tiêu Thần: “Bác sĩ Tiêu, nếu không  bận anh có thể tới thăm Tư đại ca một chút được không?”

Lúc Kiều Hâm nói ra câu này vẻ mặt vô cùng đau xót, khóe mắt đuôi mày đều rũ xuống, giờ chỉ cần để thêm một đóa hoa mai trắng lên áo T-shirt đen liền có thể đứng trong linh đường đáp lễ khách viếng, nhạc buồn cũng không cần bật.

Tiêu Thần cảm thấy giọng nói này có gì đó không đúng, nhìn bộ dạng Kiều Hâm một suy nghĩ lại bất ngờ hiện ra trong đầu liền cảm thấy hoảng sợ.

“Tới thăm hắn? Hắn bị làm sao?” Lúc Tiêu Thần hỏi câu này giọng nói đều có vài phần nâng cao lên, nhưng vừa hỏi xong anh liền tỉnh táo.

Chết tiệt, tám chín phần lại bị dao động! Nhìn dáng vẻ như cha mẹ mới chết của Kiều Hâm thì liền biết Tư Kiêu Kỳ không có chuyện gì. Nếu hắn thật sự không xong rồi, Kiều Hâm đáng lẽ trong lòng phải như lửa đốt làm gì còn tâm trạng dẫn bạn gái tới bệnh viện kiểm tra cánh tay có hình xăm?

Tiêu Thần vô cùng khinh bỉ sự hoảng loạn lúc nãy của bản thân, cảm giác mình quá nóng vội, lí trí bình thường khiến mình vô cùng kiêu ngạo đều đút cho gà lông trắng ăn hết rồi!

“Anh ấy bị thương, bây giờ đang nằm nhà một mình, vô cùng đáng thương.” Kiều Hâm thở dài nói, nghe thật giống như người sắp không xong rồi.

“Bị thương thật sao?” Tiêu Thần hỏi, anh càng ngày càng cảm thấy kĩ năng diễn xuất của Kiều Hâm thật quá xuất sắc, Oscar không dám với nhưng Kim Tượng thì chắc là có thể. (Kim Tượng: giải thưởng điện ảnh Hongkong.)

“Thật ạ,” Kiều Hâm biện bạch: “Em lừa anh làm gì, anh ấy thật sự bị thương, đã mấy ngày không đi làm rồi.”

“Hả? Sao lại bị thương? Có nặng không? Tại sao tôi lại không biết?”

Nhìn bộ dạng của Kiều Hâm, lông mày của Tiêu Thần cau lại, mặc kệ có nặng hay không thì Tư Kiêu Kỳ chắc chắn là bị thương. Mấy ngày nay anh vẫn nói chuyện với Tư Kiêu Kỳ cũng không có nghe Tư Kiêu Kỳ nhắc tới chuyên này. Có điều bây giờ Tiêu Thần đã hiểu tại sao Tư Kiêu Kỳ viện cớ kẹt xe để không đến đón mình.

Nhưng mà… Hắn tại sao lại không muốn cho mình biết chuyện bản thân bị thương? Tiêu Thần bị vấn đề này làm cho khó chịu, vô thức nhìn Kiều Hâm, một đống câu trả lời cứ thế nảy ra trong đầu khiến anh thật không vui vẻ nổi. Cảm giác Tư Kiêu Kỳ chỉ coi mình là quan hệ xả giao, sau khi xuống giường thì không còn liên quan đến nhau nữa.

Cái này không phải là quan hệ mình vẫn luôn mong muốn sao?

Tiêu Thần buồn bực mất tập trung, cảm thấy bản thân mình càng ngày càng khó hiểu, có chút “cận chi tắc bất tốn, viễn chi tắc oán” quả nhiên những việc có liên quan đến Tư Kiêu Kỳ đều vô cùng đáng ghét.

*Cận chi tắc bất tốn, viễn chi tắc oán: bắt nguồn từ một câu nói của Khổng Tử về phụ nữ, ý nói ở gần họ và dễ dãi thì họ sẽ lờn mặt, còn khó với họ thì họ sẽ oán ghét. 

Kiều Hâm quan sát kĩ vẻ mặt Tiêu Thần, vội vàng nói, “Tư đại ca bị gãy xương đùi, đi đứng không tiện lắm, haizz, anh ấy ở nhà một mình em thật không yên tâm, em đang định xíu nữa đi thăm anh ấy đây sẵn tiện mua gì đó cho ảnh ăn luôn.”

“Gãy xương? Làm sao mà gãy?” Suy nghĩ của Tiêu Thần bị Kiều Hâm lôi trở về.

“Tối chủ nhật lúc anh ấy đang làm ca đêm thì bị người ta xô ngã. Kì thực không phải anh ấy không đánh không lại chỉ là lúc đó quá đột ngột không kịp phòng bị…”

“Tại sao phải xô hắn ngã? Hắn nợ tiền người ta?” Tiêu Thần trong chớp mắt cũng chỉ có thể nghĩ ra được nguyên nhân như vậy, cảm thấy rất hợp với phong cách liều mạng của Tư Kiêu Kỳ.

“Đại ca anh ấy không nói rõ, có điều chắc là hành khách, thời buổi này anh cũng biết mà, phạm nhân đánh cảnh sát, bệnh nhân đánh bác sĩ, học sinh đánh thầy giáo, hành khách đánh tài xế.”

Tiêu Thần lập tức nhớ tới tên nhóc hôm bữa ngồi ở ghế chuyên dụng màu vàng, nhớ tới ánh mắt hung hãn cùng với lời nói của cậu ta, nhớ tới Tư Kiêu Kỳ lúc đó nói chiêu này của mình “đủ thất đức”.

Tay Tiêu Thần siết chặt thành nắm đấm, cảm thấy có chút áy náy.

Kiều Hâm lại nhìn Tiêu Thần một hồi, trong lòng tính toán một chút mới hỏi: “Bác sĩ Tiêu, anh định tới thăm Tư đại ca không? Nếu không anh tới thăm anh ấy một chút đi, anh ấy ở nhà một mình, em sợ anh ấy không có cơm trưa để ăn, anh ấy đi đứng bất tiện chắc cũng lười đi nấu cơm.”

Tiêu Thần cau mày nhìn về phía Kiều Hâm, không hé răng. Trong lòng giãy dụa một chút, bị gãy xương đùi, cái này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nếu như hắn đi đứng bất tiện, đi mua đồ ăn hay nhà vệ sinh gì đó… cũng quá đáng thương rồi.

Kiều Hâm cười hì hì, trưng ra bộ mặt vô cùng ngây thơ nói: “Là vầy, bác sĩ Tiêu, nhà em xa nhà Tư đại ca quá cho nên hôm nay còn chưa kịp tới thăm anh ấy. Anh nếu không bận gì thì ghé thăm anh ấy một chút, anh ấy thật sự xem anh là anh em, còn nói anh rất được, rất nghĩa khí, anh em tốt.”

Hai chúng tôi “nghĩa khí” với nhau khi nào? Tiêu Thầm oán thầm.

Nói  tới mức này rồi, Tiêu Thần cũng không cách nào chối bỏ hai chữ “nghĩa khí” này, anh do dự một chút  cuối cùng vẫn hỏi xin địa chỉ Tư Kiêu Kỳ. Xoay người đi tới một quán cơm nhỏ mua một phần cơm, lúc đang đợi đồ ăn đem ra Tiêu Thần tranh thủ gọi cho Tư Kiêu Kỳ.

Tư Kiêu Kỳ bắt máy rất nhanh, giọng nói còn mang theo ý cười hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Anh bị thương?”

“…Làm sao cậu biết?” Tư Kiêu Kỳ vô cùng ngạc nhiên.

“Tôi tình cờ gặp người bạn kia của anh, cái người trên tay có xăm hình Bất Động Minh Vương.”

“Kiều Hâm a,” Tư Kiêu Kỳ cười nói, “Tôi vốn không định nói cho cậu biết.”

“Tại sao không nói với tôi.”

“Nói rồi thì sao? Chẳng lẽ cậu sẽ tới thăm tôi?” Tư Kiêu Kỳ lười biếng dùng giọng điệu trêu chọc nói, “Tôi đã nói với cậu tôi đang ở nhà, bảo cậu tới gặp tôi, cậu có tới sao? Cậu không muốn tới, làm như nhà tôi có ma hù chết cậu vậy… Hơn nữa, lần trước tôi rõ ràng đã nói với cậu tôi có chuyện, còn là chuyện lớn, chính cậu không tin còn gì.”

Tiêu Thần nhớ lại chuyện này, lúc đó bản thân cảm thấy giọng nói của Tư Kiêu Kỳ có gì đó không đúng, hỏi vài ba câu, người này nói năng ngọt xớt nên mình mới nghĩ hắn không sao, ai ngờ hắn bị thương thật.

“Bây giờ anh sao rồi?” Tiêu Thần hỏi.

“Coi như còn tạm sống sót,” Tư Kiêu Kỳ dùng giọng điệu sống dở chết dở nói, “Bệnh viện cũng không chịu nhận thôi, phỏng chừng cũng chưa chết ngay được.”

Người phục vụ trong tiệm cơm tới trước mặt Tiêu Thần nói: “Cơm của anh đây ạ.”

“Bao nhiêu tiền?” Tiêu Thần mở ví ra.

Tư Kiêu Kỳ hiển nhiên là nghe được, miệng cười ha hả nói: “Uầy, cậu mang cơm tới cho tôi sao? Hôm nay làm người chuyển phát nhanh rồi?”

“Anh ngoan ngoãn ngồi đó chờ đi!” Tiêu Thần cúp điện thoại chờ người phục vụ thối tiền lẻ, hoàn toàn mặc kệ Tư Kiêu Kỳ nói nhảm.

***

Lúc Tiêu Thần đi tới trước cửa nhà Tư Kiêu Kỳ hoàn toàn không ngờ tới người này cư nhiên lại ở dưới tầng hầm! Tiểu khu này vô cùng cao cấp,   nguyên vật liệu cũng rất tốt, hành lang trước phòng Tư Kiêu Kỳ được quét tước vô cùng sạch sẽ, ngoài trừ có chút âm u thiếu ánh sáng thì tất cả đều không tệ. Tiêu Thần tay cầm hộp cơm, giơ tay định gõ cửa mới nhớ tới Tư Kiêu Kỳ bị gãy chân, sợ là có chút không tiện, nhất thời đứng đó tiến thoái lưỡng nan.

“Tới ngay tới ngay,” Giọng nói của Tư Kiêu Kỳ từ trong phòng truyền ra, theo đó Tiêu Thần có thể nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp lộp cộp của Tư Kiêu Kỳ, tim bắt đầu đập nhanh, lòng bàn tay cũng có chút lạnh.

Cạch, cửa mở ra.

Tư Kiêu Kỳ đứng ngay cửa, trên mặt còn có chút vết bầm, viền mắt còn có một vết thương đỏ đậm, xem ra thật có chút thảm. Một tay anh chống đỡ lên khung cửa, một tay mở cửa, ngực phanh ra đứng ở đó. Thân dưới chỉ mặc một cái quần vải mỏng, xuyên qua ống quần rộng thùng thình có thể nhìn rõ cơ bắp dưới chân, trên người mặc mỗi chiếc áo lót bó sát màu trắng, do tư thế đứng nên cả phần ngực và bụng đều bị phơi bày vô cùng rõ ràng.

Cái tư thế này, bộ quần áo này làm cho người này càng trở nên thuần thục gợi cảm.

“Còn có thể tự mình thay đồ, xem ra anh chắc bị thương không nặng.” Tiêu Thần lạnh lùng nói, quần áo trên người rất sạch sẽ không giống với đã nằm lăn trên giường một ngày, Tiêu Thần chỉ cần liếc mắt một cái liền biết. Chân cũng không bị gãy, người này cử động hoàn toàn không ảnh hưởng.

Tư Kiêu Kỳ cười gượng, bỏ tay xuống khỏi khung cửa, “Vào đi.”

Tiêu Thần đứng ngay cửa không nhúc nhích, cứ một mực nhìn chằm chằm chân Tư Kiêu Kỳ. Chiếc quần vải rộng rãi mềm mại, dáng người dẻo dai, hai chân vững vàng đứng đó, hoàn toàn không giống như bị gãy.

“Chân của anh sao rồi?” Tiêu Thần mắt mở trừng trừng hỏi.

“Không sao,” Tư Kiêu Kỳ thoải mái nói, “Chỉ bị trẹo một chút thôi, nên có chút bầm, xức một chút dầu hoa hồng là được rồi, chỉ là phải nghỉ hai ngày ở nhà.”

“Kiều Hâm nói chân anh bị gãy, phải nằm trên giường, đại tiện tiểu tiện không thể tự mình đi, trên cơ bản chỉ có thể nằm đó.” Tiêu Thần lúc đó những lời này răng nghiến ken két, anh cảm thấy mình thật sự bị lừa rồi. Tên khốn Kiều Hâm kia cùng với lão đại hắn như vậy, bao nhiêu lần giả heo ăn thịt hổ, mình quá ngốc mới đi tin lời hắn.

Em gái anh, quả nhiên thượng bất chính hạ tắc loạn!

“A?” Tư Kiêu Kỳ hiển nhiên chưa cùng với Kiều Hâm thảo luận mấy cái này, hoặc là Kiều Hâm cản bản không nói với anh chuyện Tiêu Thần biết rồi, anh lúng túng gãi đầu nhìn chân mình rồi nói, “Vậy, tôi bây giờ đập nát nó, vậy được chưa?”

Tiêu Thần không lên tiếng, cứ thế đứng nhìn Tư Kiêu Kỳ, khóe miệng cũng dần thả lỏng.

“A, Tiêu Thần,” Tư Kiêu Kỳ cấp tốc thay đổi bộ mặt, vô cùng đáng thương nói, “Chân tôi không gãy nên cậu thất vọng có phải không, đừng mà, hai ta tốt xấu gì cũng đã từng ‘da thịt cận kề’, cậu đừng nhẫn tâm như vậy mà. Cậu xem chân tôi nếu thật sự bị gãy…”

Tư Kiêu Kỳ bỗng nhiên sáp người lại gần Tiêu Thần, ghé sát vào tai anh thấp giọng nói: “Chân tôi nếu như bị gãy, tới lúc cậu dùng thử không phải mất hứng sao.”

Hô hấp của Tiêu Thần lập tức trở nên rối loạn, hơi thở nóng rực của Tư Kiêu Kỳ phun lên tai mình, giọng nói trầm thấp nhu hòa cứ thế len lỏi vào trong tai, theo dây thần kinh đi khắp toàn thân, hai từ “dùng thử” nhất thời khiến đầu óc anh nóng bừng bừng.

“Được rồi,” Tư Kiêu Kỳ đứng thẳng người dậy kéo theo Tiêu Thần, “Vào thôi.”

Lúc Tiêu Thần nhấc chân bước vào trong lòng giãy dụa một hồi, cảm giác như nếu bước qua cánh cửa này sẽ vượt qua bức tường vây vô hình mà trước giờ mình đã dựng nên. Anh trước nay chưa từng nghĩ tới việc sẽ có một ngày mình bước vào nhà một người đàn ông khác, hơn nữa người đàn ông này còn là bạn giường của mình, loại cảm giác quái dị này khiến anh cảm thấy có chút bối rối cũng có chút sợ hãi.

Căn phòng tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp, một vật dụng dư thừa cũng không có, hết thảy đều được đặt ở đúng chỗ một cách gọn gang ngay ngắn, ngay cả gạt tàn thuốc cũng sạch sành sanh, chỉ có trên giường là hơi bừa bộn một chút. Tiêu Thần để hộp cơm trong tay lên bàn, dùng ngón tay quơ quơ lên bàn mấy cái, đầu ngón tay liền cảm thấy ướt át.

“Anh còn đặc biệt lau dọn bàn sạch sẽ? Bị thương còn có hứng dọn dẹp vậy sao?” Tiêu Thần cười như không cười nhìn đầu ngón tay hỏi.

“Uầy…” Tư Kiêu Kỳ nghẹn một hồi, lúng túng nhìn đông nhìn tây một hồi quyết định đổi đề tài: “Cậu uống nước nha? Trong tủ lạnh có đồ uống.”

Tiêu Thần gật gù, cũng không muốn dây dưa với đề tài này nữa, kéo ra một cái ghế ngồi xuống, lấy hộp cơm trong bao ni lông ra, ung dung thong thả bắt đầu bày đũa: “Tư Kiêu Kỳ nếu anh còn có thể dọn dẹp nhà thiết nghĩ chắc anh cũng đã ăn cơm trưa rồi nhỉ.”

“Ừm…” Tư Kiêu Kỳ nhìn Tiêu Thần mở nắp hộp cơm, bên trong là cà tím xào, anh rất thích. Tiêu Thần lại mở ra một hộp cơm khác, là thịt bò xào tiêu, món này còn thích hơn món trước.

"1008304-1"

Thịt bò xào tiêu

"ca-tim-tu-xuyen"

Cà tím xào

Tiêu Thần cũng không thèm khách sáo, cả ngày hôm nay anh chưa có gì bỏ bụng, đã sớm đói gần chết. Chưa kể còn bị Tư Kiêu Kỳ chọc cho tức điên lên, bây giờ lại càng đói hơn, đôi đũa trong tay nhanh chóng giơ lên gắp thức ăn. Tư Kiêu Kỳ cũng kéo một cái ghế lại ngồi xuống, cầm một hộp cơm lên nói: “Cậu làm gì mua tới hai hộp cơm vậy? Có phải là định mang tới cho tôi cơm trưa không?”

Tiêu Thần tập trung ăn cơm, mặc kệ hắn. Tư Kiêu Kỳ quả thật là vừa mới ăn cơm xong, lúc này cầm hộp cơm lên cũng chỉ là ngồi tiếp chuyện với Tiêu Thần, ăn cũng không được bao nhiêu, hai mắt sáng lấp lánh, làm cho Tiêu Thần càng bực bội.

“Nhìn tôi làm gì?” Tiêu Thần khó chịu nói, “Mau ăn cơm của anh đi.”

“Tiêu Thần,” Tư Kiêu Kỳ cười híp mắt nói, “Bây giờ cậu đang ngồi trong nhà tôi a.”

“Thì sao? Muốn thu phí?” Tiêu Thần buông đũa xuống, từ trong hộp giấy ăn lấy ra hai miếng khăn giấy để lau miệng, ung dung nói.

Tư Kiêu Kỳ lắc đầu nói: “Thu phí cậu làm gì, con người cậu…tôi rất có hứng thú.”

Tiêu Thần gật gù: “Nhưng tôi thì lại hứng thú với hai thứ khác, một là, người đánh anh giờ đang ở đâu, thứ hai, anh từng nói không muốn tới khách sạn, giờ có thể nói lí do được rồi.”

***

“Tiêu Thần,” Tư Kiêu Kỳ một bộ mặt cười hề hề nói, “Cậu xem, vừa mới cơm nước xong, tôi cảm thấy chúng ta nên vận động một chút cho tiêu cơm, ngồi ở đây nói mấy chuyện này có bao nhiêu khó tiêu hóa a.”

“Không muốn nói phải không,” Tiêu Thần thong thả cầm mấy hộp cơm bỏ lại vào trong túi ni lông, cầm lên nói: “Anh cứ từ từ nghỉ ngơi, tôi đi trước.”

“Đệt!”  Tư Kiêu Kỳ đứng dậy lao vào lồng ngực Tiêu Thần, gác cằm lên vai anh, giọng nói mang theo vài phần oán giận vài phần khó chịu lại có thêm mấy phần làm nũng: “Cậu uy hiếp tôi.”

Tiêu Thần tự nhiên rùng mình một cái, da gà da vịt nổi hết lên, lạnh lùng nói, “Rốt cuộc có nói hay không?”

“Nói!” Tư Kiêu Kỳ cọ cọ má Tiêu Thần mấy cái, cả hai đều có râu lún phún, cảm giác đâm hơi nhói khiến hai người lập tức chấn động, Tư Kiêu Kỳ có thể ngửi được mùi nước cạo râu hương cỏ xanh trên người đối phương, mà Tiêu Thần thì lại ngửi thấy mùi của Safeguard.

“Nói nhanh,” Tiêu Thần đẩy Tư Kiêu Kỳ ra, lùi về sau một bước, cảm thấy không khí lưu động hơn rất nhiều – khoảng cách này đặc biệt an toàn.

Tư Kiêu Kỳ đi tới ghế sa lông đặt mông ngồi xuống, cả người nửa nằm nửa ngồi lười nhác nói: “Trả lời vấn đề thứ nhất của cậu, người đó bây giờ đang ở bệnh viện, não bị chấn động.”

“Anh làm gì người ta vậy?” Tiêu Thần nhấc chân đạp đạp mông Tư Kiêu Kỳ, ý bảo anh nhường chỗ cho mình ngồi.

Tư Kiêu Kỳ nhích người ra một chút chừa chỗ cho Tiêu Thần. Chờ tới khi Tiêu Thần ngồi xuống anh lại như có như không dạng chân rộng ra, sượt qua lại trên chân Tiêu Thần.

“Còn có thể sao nữa,” Tư Kiêu Kỳ hai giây nặn ra được mấy chữ, chậm rãi nói: “Hắn đi đứng không nhìn đường cứ thế cho tôi một gậy, kế đó tôi bị xô ngã, chờ tới khi tôi ngồi dậy thì chân cũng bị đánh mấy phát, ầy, cậu xem mặt tôi này…Ừm, có điều, đợi tới khi tôi đứng dậy hắn liền không có cơ hội.”

“Làm sao phải đi bệnh viện?”

“Có người báo cảnh sát,” Tư Kiêu Kỳ vẻ mặt ghét bỏ, giống như bất mãn chuyện có người lo việc không đâu, “Vốn là chuyện này rất đơn giản dễ giải quyết, người như vậy đánh một trận thì sẽ biết thân biết phận thôi. Kết quả vừa mới báo cảnh sát liền phiền phức, làm ông đây mệt cả một buổi tối.”

“Các người đi bệnh viện nào? Sao tôi lại không biết?” Tiêu Thần cau mày hỏi.

“Ngày đó không phải cậu được nghỉ sao? Hơn nữa cũng không phải chuyện gì to tát, nên không nói với cậu.”

“Nếu như tôi không gặp Kiều Hâm anh định cả đời này cũng không nói cho tôi biết?”

“Ừm,” Tư Kiêu Kỳ thản nhiên gật đầu, “Tôi không nghĩ nói cho cậu biết, có điều cuối cùng cũng không gạt được rồi, nhìn thấy mặt tôi như vậy cậu liền biết.”

“Tại sao không nói với tôi.”

Tư Kiêu Kỳ ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói, “Tôi không muốn nói cho cậu vì nghĩ nói rồi cũng vô ích thôi. Cậu cũng nói rõ xuống giường rồi không muốn cùng tôi có bất cứ liên hệ nào, tôi nói cho cậu biết có khi cậu còn cho rằng tôi dùng thủ đoạn lừa cậu tới nhà tôi, không phải quá chán sao!”

“Nhưng cuối cùng tôi vẫn bị lừa tới đây đấy thôi.”

“!” Tư Kiêu Kỳ lắc lắc ngón trỏ nói, “Cái này không phải là tôi lừa cậu, là Tiểu Kiều a, tôi kì thực không hề biết.”

“Có gì khác nhau?”

“Đương nhiên là khác,” Tư Kiêu Kỳ nghiêm túc nói, “Khác nhau lớn nữa là đằng khác, điều này nói lên việc Tiểu Kiều biết rõ tính tình của tôi, mà tôi lại là một người quang minh lỗi lạc.”

Tiêu Thần bị bộ mặt dày không biết xấu hổ của Tư Kiêu Kỳ làm cho vui vẻ, khóe miệng cũng khẽ cong lên: “Vậy anh nói xem tại sao phải tới nhà anh mà không chịu đi khách sạn…ngoài lí do tiền nong ra.”

“Khách sạn?” Tư Kiêu Kỳ hừ lạnh một tiếng, hết sức xem thường nói, “Ai lại muốn đi khách sạn làm? Tôi cũng không phải là MB.”

Tiêu Thần nghiêm mặt, hai lông mày nhíu chặt lại, Tư Kiêu Kỳ lập tức thông minh nói: “với lại tôi cũng không phải mấy loại đứng đường.”

Tư Kiêu Kỳ nói tiếp: “Tôi không thích khách sạn, hai ta cũng không phải giao dịch, tôi thích cậu cậu thích tôi, chuyện này làm ở nhà thoải mái hơn nhiều.”

“Ai thích ai?” Tiêu Thần híp mắt nói.

“Tôi thích cậu, mà cậu cũng thích làm với tôi.” Tư Kiêu Kỳ sửa lại câu cú một chút, mặt đỏ một chút cũng không có.

“Ai thích làm với anh? Chữ ‘thích’ của anh rốt cuộc có nghĩa gì vậy?” Tiêu Thần có đánh chết cũng không tin tưởng Tư Kiêu Kỳ sẽ có cảm tình với người chỉ mới lên giường với hắn hai lần.

“Haizzz,” Tư Kiêu Kỳ vò tóc, “Cậu đừng xoi mói mấy cái tiểu tiết này nữa, ngược lại chính là ý đó, tôi không hề xem cậu là bạn giường, tôi thật sự rất thích cậu đó, dù tính tình cậu có chút xấu, nhưng người lại không xấu.”

“Tính tình tôi xấu?” Lông mày Tiêu Thần càng nhíu chặt.

“Không sao, tôi lại càng thích cái tính khí xấu xa này của cậu.” Tư Kiêu Kỳ cười híp mắt tiến lại gần Tiêu Thần, cạp cạp mặt Tiêu Thần, “Cậu đã vào nhà rồi, chúng ta cũng đừng cãi nhau nữa. Cậu xem nhà tôi cách bệnh viện chỉ có nửa trạm, cậu nếu tám giờ đi làm bảy giờ rời khỏi giường còn kịp, thoải mái hơn.”

Tiêu Thần có chút chần chờ, anh đại khái là bị câu nói “bảy giờ rời giường vẫn còn kịp” lay chuyển không ít, bị mất ngủ nghiêm trọng khiến cho anh đối với một giấc ngủ ngon có chấp niệm rất lớn, mà Tư Kiêu Kỳ hiển nhiên là một vũ khí thôi miên vô cùng lợi hại, chỉ cần bên cạnh hắn thì mình có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Nếu như có thể ở bên cạnh Tư Kiêu Kỳ ngủ tới hừng đông, Tiêu Thần cũng có thể cân nhắc tới việc cùng với Tư Kiêu Kỳ làm ở căn phòng này.

Tư Kiêu Kỳ nhìn Tiêu Thần một chút, cảm thấy nắm chắc phần thắng trong tay liền tranh thủ rèn sắt khi còn nóng. Anh đưa tay ra nắm lấy bả vai Tiêu Thần ôm người vào lòng, môi khẽ sượt qua lỗ tai Tiêu Thần, hạ thấp giọng nói: “Cậu xem, giường tôi còn lớn hơn giường của khách sạn, cậu muốn lăn qua lăn lại thế nào cũng được.”

Tư Kiêu Kỳ thổi thổi vào lỗ tai Tiêu Thần, cảm thấy ngứa ngứa, chưa kể còn mang theo mùi thuốc lá. Hơi thở đàn ông nồng đậm, mang theo mùi vị của nước vô cùng có tính chiếm đoạt. Tiêu Thần cảm thấy cả người trở nên khô nóng, anh trước giờ đối với giọng nói của Tư Kiêu Kỳ đều là không thể chống cứ, càng không có cách nào ngăn hắn đụng chạm với mình.

“Tư Kiêu Kỳ!” Tiêu Thần cắn răng nói, “Anh muốn gãy chân thật không?”

“Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”

“Đệt!” Tiêu Thần dùng cùi chỏ đánh vào xương sườn Tư Kiêu Kỳ, Tư Kiêu Kỳ bị đau không nhịn được mới rút tay về, lui về cách xa Tiêu Thần mấy tấc, Tiêu Thần thuận thế đẩy người ngã trên sa lông, anh đứng lên, đùi phải đè lên bụng của Tư Kiêu Kỳ nói: “Anh có giỏi thì nói lần nữa xem.”

Tư Kiêu Kỳ vốn đang lười nhác dựa vào Tiêu Thần, bị Tiêu Thần tập kích bất ngờ chưa kịp chuẩn bị nên bị đẩy ngã xuống. Có điều anh cũng không định phản kháng, chỉ ngoan ngoãn nằm trên ghế sa lông, để mặc cho Tiêu Thần bóp cổ mình. Anh nháy nháy mắt, vững vàng nhìn chằm chằm Tiêu Thần, thậm chí còn dùng cằm cọ cọ tay Tiêu Thần.

Má! Đùi phải Tiêu Thần càng đè xuống mạnh hơn, Tư Kiêu Kỳ nhe răng năn nỉ: “Ôi, đừng vậy mà, là tôi sai được chưa? Cậu nếu như là đóa mẫu đơn thì tôi cũng là đóa thược dược.”

Lời Tiêu Thần định nói tất cả đều bị nghẹn ngay cuống họng, làm cho bản thân muốn ho khan.

“Tiêu Thần,” Tư Kiêu Kỳ thay đổi giọng điệu, khóe miệng kéo ra thành một đường thẳng, ánh mắt cũng tập trung lại một điểm, đưa tay sờ sờ mặt Tiêu Thần, dùng một loại giọng điệu vừa nghiêm túc vừa đau lòng nói, “Tối qua cậu ngủ không ngon sao?”

“Hả?” Tiêu Thần bị loại quan tâm đột ngột này làm cho bối rối, có chút phản ứng không kịp.

“Trong mắt có tơ máu,” đầu ngón tay thô ráp của Tư Kiêu Kỳ xẹt qua mí mắt Tiêu Thần, da chỗ đó có chút mỏng manh nên rất nhanh trở nên ửng đỏ, “Hôm nay cậu có cuộc giải phẫu hả?”

Tiêu Thần theo bản năng gật gù.

“Mấy tiếng?”

“Năm tiếng rưỡi.”

“Làm sao mà trở nên như vầy a,” Tư Kiêu Kỳ thở dài, vỗ vỗ gò má Tiêu Thần, “Buông ra.”

Tiêu Thần theo bản năng buông lỏng tay ra.

Tư Kiêu Kỳ thuận thế vươn người ngồi dậy, lôi Tiêu Thần đi tới bên giường, nói: “Cậu nằm ngủ một chút đi,  sau khi ăn no xong được ngủ là thoải mái nhất.”

Tiêu Thần đứng đó không nhúc nhích, trong đầu anh vô cùng rối loạn, loại cảm giác vô lực kia lại lần nữa xông tới. Anh cảm thấy con gà chết toi Tư Kiêu Kỳ này cũng không phải là con gà bình thường, hắn quả thật là Mão Nhật Tinh Quân hạ phàm, bản chất chính là yêu quái. Mình đấu với yêu quái khả năng chiến thắng cũng không lớn, Tiêu Thần bắt đầu rút lui có trật tự.

"1--2"

Mão Nhật Tinh Quân (Một nhân vật trong Tây Du Ký)

Tư Kiêu Kỳ ấn Tiêu Thần ngồi xuống giường, dùng một loại âm thanh vô cùng dịu dàng nói: “Ngủ một chút đi, có gì tỉnh dậy rồi nói.”

Tư Kiêu Kỳ nói xong thì buông tay ra, Tiêu Thần cũng không có đứng lên.

Tư Kiêu Kỳ ngồi xổm xuống, bắt đầu lục lọi tủ quần áo cạnh giường, Tiêu Thần ngồi trên giường nhìn xuống có thể thấy bả vai rộng lớn của Tư Kiêu Kỳ một cách rõ ràng, xương sống lưng lồi ra, thẳng tắp một đường, ở trên áo trắng bó sát hiện ra vô cùng rõ nét, kết hợp với bắp thịt nơi cánh tay còn có quần ống rộng, đều nổi bật lên hình ảnh của một người đàn ông mạnh mẽ.

“Cho cậu!” Tư Kiêu Kỳ ném tới một bộ quần áo mặc nhà còn mới nói, “Thay đồ đi.”

“Tư Kiêu Kỳ!” Tay Tiêu Thần nắm chặt bộ đồ nói: “Tôi nói ở lại đây ngủ khi nào?”

“Không có!” Tư Kiêu Kỳ dứt khoát nói, “Có điều, cậu rốt cuộc có ngủ hay không…Nếu không chúng ta có thể làm việc khác?”

“Anh muốn thị tẩm?”

“Cậu lật thẻ?”

“Tôi đối với người thương tật không có hứng thú.”

“Thương…” Tư Kiêu Kỳ vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Tiêu Thần.

Tiêu Thần ngẩn người, cảm thấy bản thân mình đủ ấu trĩ ngồi đó so sánh thế này thế nọ, bản thân cũng bật cười.

Cứ như vậy hai người đàn ông, một ngồi xổm một ngồi, ở trong một khoảng cách rất gần ngồi nhìn nhau, tiếng cười cứ thế vang lên trong căn phòng nho nhỏ dưới tầng hầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui