Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần

Tư Kiêu Kỳ chạy ngược chạy xuôi cả ngày chưa có gì lót dạ, buổi trưa anh tạt ngang qua quán mì nhỏ ven đường ăn tô mỳ Lan Châu, cũng không cảm thấy đói bụng mấy, nhưng về tới nhà chả hiểu sao mỗi milimet dạ dày đều kêu gào một cảm giác đói bụng. Anh mở tủ lạnh, phát hiện bên trong chả có gì khác ngoài đồ uống. Tư Kiêu Kỳ bực bội đóng tủ lạnh lại, trong lòng thầm tính chắc phải rủ Tiêu Thần đi siêu thị một chuyến. Tủ lạnh trống không như thế này làm sao sống nổi?

Tư Kiêu Kỳ nhìn đồng hồ, kim chỉ sắp bảy giờ, nếu là bình thường thì giờ này đáng ra Tiêu Thần đã ở nhà rồi không hiểu sao hôm nay có chuyện gì vẫn chưa về tới. Tư Kiêu Kỳ lại không dám gọi điện thoại cho Tiêu Thần sợ lại làm ảnh hưởng tới công việc của anh. Có một lần Tư Kiêu Kỳ gọi một lượt năm, sáu cuộc điện thoại cho Tiêu Thần, lần đó làm Tiêu Thần triệt để phát hỏa, chửi anh một trận trong điện thoại.

Tư Kiêu Kỳ hỏi: “Vậy sao cậu không để chế độ im lặng?”

“Làm sao mà để chế độ im lặng được? Lỡ như trong khoa có chuyện gấp tìm tôi không được thì làm sao!”

“Nhưng tôi cũng có chuyện tìm cậu a.”

“Anh thì có thể có chuyện gì? Có chết người không, nếu không chết người thì tránh xa tôi ra một chút!”

Tư Kiêu Kỳ sờ sờ mũi đứng qua một bên, qua hai ngày cảm thấy mình đuối lý, chân chó bám theo Tiêu Thần năn nỉ ỉ oi mới có thể khiến cho Tiêu Thần tạm thời nguôi giận. Từ đó về sau Tư Kiêu Kỳ không bao giờ dám gọi cho Tiêu Thần trong giờ làm việc nữa.

Vậy nên lúc này Tư Kiêu Kỳ cầm điện thoại do dự, Tiêu Thần nếu thấy tin nhắn của mình chắc sẽ không bỏ mặc, nhìn thấy nhất định sẽ lập tức trả lời, mà bây giờ vẫn chưa thấy hắn trả lời thì hẳn trong bệnh viện đang có việc gấp cần xử lý rồi. Tư Kiêu Kỳ quyết định thay đồ rồi tới bệnh viện coi thử, nếu như Tiêu Thần tan làm rồi cả hai vừa vặn có thể cùng nhau đi ăn cơm.

Chờ tới khi Tư Kiêu Kỳ đi tới cổng bệnh viện An Hải thì di động reo lên, tên Tiêu Thần đang hiển thị trên màn hình. Tư Kiêu Kỳ lập tức vui vẻ nói: “Tiêu Thần, bây giờ tôi đang đứng trước cổng bệnh viện cậu đây, chúng ta đi ăn cơm tối.”

“Đợi tôi,” Tiêu Thần nói xong liền cúp điện thoại, chỉ trong chốc lát đã thấy bóng anh từ trong bệnh viện đi ra.

“Sao hôm nay tan làm muộn vậy?” Tư Kiêu Kỳ bước tới đón Tiêu Thần, nhìn chằm chằm vẻ mặt anh, cảm thấy trong ánh mắt anh như có lửa đang cháy phừng phừng, hình như lúc nãy vừa phát hỏa xong.

“Xảy ra chút chuyện.” Tiêu Thần buồn bực nắm tóc: “Phiền chết rồi.”

“Đi, chúng ta đi ăn mì lạnh,” Tư Kiêu Kỳ nói, “Đừng nóng, bớt giận, bớt giận.”

Tiêu Thần đi theo Tư Kiêu Kỳ tới một quán mì cách đó không xa, Tư Kiêu Kỳ vừa ăn vừa hỏi: “Có chuyện gì mà cậu tức giận như vậy?”

“Hôm nay trong phòng cấp cứu có bệnh nhân, sau khi khám bệnh còn chưa thanh toán viện phí đã nhân lúc không có ai để ý chuồn đi mất.”

“Nghiêm trọng lắm không, rồi bây giờ xử lý thế nào?” Tư Kiêu Kỳ nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Tiêu Thần liền đau lòng.

“Không có cách nào khác, tự mình chịu thôi chứ biết sao.” Tiêu Thần không thể làm gì, nói: “Cũng không phải số tiền quá lớn, bình thường đều là trừ vào tiền thưởng của nhân viên tổ y tế.”

Tư Kiêu Kỳ càng đau lòng, nghĩ tới số tiền này Tiêu Thần có khi phải gánh một mình: “Bao nhiêu?”

“Khoảng hơn hai ngàn.”

Tư Kiêu Kỳ thở ra một hơi nói: “Chỉ có hai ngàn đồng mà cậu đã buồn bực như vậy, hơn nữa, không nói những cái khác, hai ngàn chúng ta vẫn dư sức trả mà.”

“Ai nói tôi sẽ bồi thường?” Tiêu Thần kinh ngạc nói, “Cũng không phải bệnh nhân của tôi, có bồi thường cũng không tới lượt tôi.”

“Không cần bồi thường vậy cậu buồn bực cái gì?” Tư Kiêu Kỳ cảm giác mình lại “tưởng bở”.

“Vấn đề không phải là tiền, mà là chuyện này làm tôi bực bội thôi, với lại, cái cậu thực tập sinh mới vào làm chứng kiến chuyện này bị làm cho sợ hãi quá độ, tôi phải an ủi cậu ta vài câu.”

“Thực tập sinh?” Tư Kiêu Kỳ nhanh chóng nhận ra trọng điểm, “Là nam hả? Chắc là còn trẻ nhỉ?”

Tiêu Thần nhàn nhạt nhấc mí mắt lên liếc nhìn Tư Kiêu Kỳ.

“Cậu đừng nghĩ dùng chiêu này hù dọa tôi nữa.” Tư Kiêu Kỳ hoàn toàn không sợ ánh mắt Tiêu Thần, “Cậu nếu như an ủi một bà lão tôi không nói, muốn an ủi bao nhiêu thì an ủi bấy nhiêu.”

“Tư Kiêu Kỳ, tôi không sao, thật đó.” Tiêu Thần mỉm cười gắp một đũa mì cho vào miệng, “Anh không cần dùng chiêu này chọc cho tôi cười đâu, ngốc.”

Tư Kiêu Kỳ cười ha hả, cầm đũa lên tiếp tục ăn: “Vậy giờ có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì được chưa.”

“Thật ra mấy chuyện như vầy ở trong bệnh viện cũng không phải mới mẻ gì, cuối năm hạch toán lúc nào cũng bị thất thoát mấy trăm ngàn. Bệnh nhân có tay có chân còn có đồng bọn bên ngoài hỗ trợ, hắn nếu như muốn chạy trốn chúng tôi cũng không có cách nào. Hắn thoát rồi số tiền đó bệnh viện phải gánh nên tất nhiên phải chia ra cho mấy phòng chịu chung rồi. Thực tập sinh hôm nay đáng ra ở phòng cấp cứu chỉ đóng vai trò hướng dẫn thôi, không có quyền ra đơn thuốc. Kết quả hôm nay bác sĩ Lý mới bảo cậu ta ngồi trông chừng bệnh nhân đó một chút, cậu ta rất nghiêm túc đứng đó quan sát, khổ nỗi giữa chừng phải đi tới phòng xét nghiệm một chút, bệnh nhân tranh thủ lúc đó chạy mất tăm. Bởi vậy khi nghe nói phải trừ tiền thưởng cả tổ thì cậu ta áy náy không thôi.”

“Các cậu để ý chút ấy tiền?” Tư Kiêu Kỳ dửng dưng như không nói, “Nếu chia ra mỗi người phải gánh bao nhiêu? Bảy, tám trăm? Ngần ấy đã là gì.”

Tiêu Thần ngẩng đầu lên nhìn Tư Kiêu Kỳ một chút: “Anh cho rằng chúng tôi kiếm được nhiều lắm sao?”

“Năm rồi tôi chỉ bị cảm thôi mà đi khám còn mất tới một ngàn,” Tư Kiêu Kỳ nói, “Tiền thuốc ba ngày mà đã 800 rồi, chỉ là thuốc kháng sinh thôi đó.”

Tiêu Thần trầm mặc rồi lại cúi đầu, Tư Kiêu Kỳ ngồi đợi một lúc cũng không thấy anh trả lời, liếc mắt nhìn qua thì thấy mặt Tiêu Thần lạnh như băng.

Xong! Tư Kiêu Kỳ cảm giác được, con mèo nhà mình giận rồi.

Ưu điểm lớn nhất của Tư Kiêu Kỳ chính là có thể cong có thể duỗi, nhìn bộ dáng này của Tiêu Thần anh lập tức nhớ lại lời nói lúc nãy của mình cũng không biết bản thân đã nói sai cái gì, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Tiêu Thần, cậu sao vậy?”

“Có phải anh cảm thấy hết thảy tiền của bệnh nhân đều chui vào túi bác sĩ?”

“Ể?” Tư Kiêu Kỳ ngây người, mình có nói như vậy sao?

“Khám bệnh mất bao nhiêu tiền, cái này không phải do bác sĩ quyết định, thậm chí còn không phải do bệnh viện định, giá cả ở bệnh viện công đa phần đều do ban ngành Chính phủ thẩm định. Chúng tôi không phải dân buôn bán, việc anh đi khám bệnh tốn mất một ngàn cũng không thể trách chúng tôi.”

“Đâu có,” Tư Kiêu Kỳ lập tức bày ra bộ mặt tươi cười, “Tiêu Thần cậu đừng hiểu lầm, tôi tuyệt đối không có ý đó.”

Tiêu Thần không thèm để ý đến hắn, để đũa xuống nghiêm túc nói: “Ở bệnh viện công nếu là phương tiện chữa bệnh cỡ lớn thì do nhà nước chi tiền, còn mấy cái nhỏ nhặt đa phần đều do bệnh viện tự bỏ tiền ra. Lớn thì như phòng cải tạo, nhỏ thì thay cái bóng đèn, rất nhiều thứ đều là tự bệnh viện chi tiền, đa số tiền của bệnh nhân đều được bỏ vào trong này, vậy mà còn bị dân chúng chê là chi phí đắt đỏ, điều kiện thì kém, anh cho rằng chúng tôi muốn đứng trong hành lang khám bệnh sao?”

“Ôi ôi ôi,” Tư Kiêu Kỳ giơ tay lên đập vào bả vai Tiêu Thần, “Tiêu Thần, thôi mà, đừng vì chuyện công mà ảnh hưởng tình cảm của chúng ta chứ, không đáng.”

“Thật không đáng,” Tiêu Thần nhíu mày, “Trong lòng cảm thấy buồn bực thôi.”

Tư Kiêu Kỳ vẫy tay gọi phục vụ tới tính tiền, dứt khoát kéo Tiêu Thần đi. Anh gọi xe chạy thẳng tới bờ sông, hai người cứ thế đi dạo dọc theo bờ sông, trời bắt đầu tối dần, Tư Kiêu Kỳ đưa tay nắm chặt lấy tay Tiêu Thần.

“Có gì cậu cứ nói với tôi,” Anh cười nói, “Nhìn cậu phiền lòng như vậy sẽ ảnh hưởng đến quá trình tiêu hóa của tôi, từ đó cũng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống về đêm của chúng ta.”

Tiêu Thần suy nghĩ một chút, không biết nghĩ tới cái gì mà lấy tay đẩy Tư Kiêu Kỳ một cái: “Anh thiệt buồn nôn!”

“Buồn nôn chỗ nào, tâm trạng không tốt sẽ dẫn đến tiêu hóa không tốt, tiêu hóa không tốt dạ dày sẽ không thoải mái, dạ dày không thoải mái sẽ không có hứng làm, không có hứng làm…”

“Câm miệng!” Tiêu Thần quát lên.

“Tiêu Thần, cậu đừng nghĩ xấu cho tôi vậy chứ.” Tư Kiêu Kỳ muốn mặt dày có bao nhiêu mặt dày, phát hiện lông mày Tiêu Thần cuối cùng cũng giãn ra, chắc là bị mình chọc cho mắc cười rồi, mà cũng có thể là vì buồn nôn.

“Đừng giận mà,” Tư Kiêu Kỳ vọt ra đứng sau gốc cây to đủ che chắn cho hai người, anh ôm người vào lòng, nói: “Cậu xem, tôi không rõ mấy tình huống ở bệnh viện của cậu nên đôi khi có thể sẽ hiểu lầm, nhưng mà cậu giải thích tôi không phải đã hiểu rồi sao.”

“Nhưng tôi cũng không thể giải thích với tất cả mọi người,” Tiêu Thần mệt mỏi dựa đầu vào bả vai Tư Kiêu Kỳ, “Tôi thừa nhận bác sĩ đôi khi sẽ thất trách, thiếu trách nhiệm, vì hám lợi còn thu thêm tiền của bệnh nhân, nhưng không phải tất cả bác sĩ đều như vậy. Nghề nào cũng có người này người nọ, sao mọi người lại cứ phải quy tất cả tật xấu cho bác sĩ?”

“Bởi vì nghề này đặc biệt có liên quan nhiều đến lợi ích của dân chúng a,” Tư Kiêu Kỳ nói, “Người sống trên đời này ai mà không phải đi khám bệnh, ai mà không phải tiếp xúc với bác sĩ chứ, bởi vậy nên đối với bác sĩ tự nhiên sẽ có yêu cầu cao hơn.”

“Thật mệt.” Tiêu Thần thở dài.

Tư Kiêu Kỳ im lặng ôm Tiêu Thần, anh nghĩ, làm sao có thể không mệt chứ? Người người ước ao được làm giáo viên vì muốn được nghỉ đông và nghỉ hè, còn những đêm soạn bài tới tận khuya, bài tập chấm mãi không xong mấy ai biết chứ? Ai cũng nói buôn bán rất dễ làm giàu, nhưng bọn họ vì một tờ khai mà chạy ngược chạy xuôi đi cầu người ta, thời điểm uống rượu tới thổ huyết thì có mấy ai biết đâu?

Đều mệt mỏi cả thôi! Tư Kiêu Kỳ đặt môi lên trán Tiêu Thần nghĩ, cuộc sống là gì, không phải chính là dùng hết thảy đau khổ để đổi lấy một hồi vui vẻ ngọt ngào hay sao. Có điều vì chút ngọt ngào đó coi như chịu đau khổ gì cũng xứng đáng.

Anh dùng sức ôm Tiêu Thần thật chặt, cảm thấy người trong ngực quá gầy. Dù đẹp đẽ cách mấy ôm vào vẫn thấy đau lòng.

“Tiêu Thần.”

“Hả?” Tiêu Thần lười biếng rên một tiếng, cấp cứu thật sự rất mệt mỏi, sau khi người bệnh được đưa vào khoa cấp cứu, việc của bác sĩ không phải là tìm ra nguyên nhân bị bệnh càng nhanh càng tốt, mà là phải cố gắng ổn định lại tình trạng của bệnh nhân để cứu về một mạng, trước cứu mạng sau chữa bệnh, cái này gọi là “thời điểm sinh tử”. Hết một ngày, thể lực tiêu hao không nói, chính là áp lực trong lòng khiến người ta không chịu nổi. Tiêu Thần hôm nay làm việc cả ngày đã mệt còn gặp phải chuyện như vậy, quả thật là mệt mỏi tới nói không ra lời.

“Tiêu Thần,” Tư Kiêu Kỳ nói, “Sau này có chuyện gì nhất định phải nói với tôi, cho dù tôi không hiểu, nhưng tôi luôn nguyện ý nghe cậu.”

“Nói rồi thì sao? Không phiền sao.”

“Không phiền,” Tư Kiêu Kỳ dứt khoát lắc đầu, “Tôi tình nguyện nghe cậu nói, cậu không cần hy vọng tất cả mọi người đều hiểu cậu, tôi hiểu cậu là được rồi.”

“Xì xì,” Tiêu Thần vui vẻ, “Tư Kiêu Kỳ, làm sao để da mặt anh bớt dày đây?”

“Da mặt mỏng để làm gì? Mỏng quá không quyến rũ nổi cậu.”

Tiêu Thần từ trong lồng ngực Tư Kiêu Kỳ tránh ra, nói: “Lời thoại sai rồi.”

“Sai chỗ nào?”

“Dựa theo tình tiết phim truyền hình, theo kịch bản lời thoại của anh phải là ‘Nếu mệt mỏi như vậy thì đừng làm nữa, tôi nuôi cậu!’”

“Không!” Tư Kiêu Kỳ lắc đầu một cái, “Tôi biết cậu rất thích công việc này. Sau này cậu chỉ cần vui vẻ đi làm, nếu lại gặp trường hợp này, tiền bồi thường bạn trai của cậu vẫn lo nổi.”

“Bán nhà của bạn trai để trả?” Tiêu Thần cười hì hì hỏi.

“Dù có phải bán nhà tôi cũng sẽ bồi thường giúp cậu.”

Tiêu Thần không nói lời nào, thu lại nụ cười trên môi. Tư Kiêu Kỳ kéo anh lại vuốt vuốt tóc: “Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi đối với cậu như thế nào là chuyện của tôi, là do tôi tình nguyện, có tiền cũng không mua được. Cậu nên làm gì thì làm, chuyện này không có liên quan gì đến cậu.”

Trong bóng đêm, lúc Tư Kiêu Kỳ nói những lời này, ánh mắt sáng tới kinh người.

***

Mấy tình huống bệnh nhân quỵt tiền khám bệnh như thế này không nhiều lắm, mọi người chỉ có thể coi như mình xui xẻo mà cùng nhau gánh thôi. Cậu thực tập sinh kia vẫn luôn cho rằng do mình canh chừng không kĩ để bệnh nhân chạy thoát làm ảnh hưởng đến mọi người nên trong lòng vẫn luôn bứt rứt không thôi. Tiêu Thần gợi ý cho cậu ta hôm nào mời mọi người ăn một bữa cơm coi như xin lỗi là được rồi.

Tiểu thực tập sinh lĩnh hội mà làm theo, trở về đắc ý nói với Tiêu Thần: “Cảm ơn bác sĩ Tiêu, mọi người cũng không có nói gì.”

“Cũng không phải chuyện gì to tát, năm nào mà bệnh viện chả thất thoát tới mấy trăm ngàn.” Tiêu Thần vừa rửa tay vừa nói.

“Bác sĩ Tiêu, em muốn mời anh ăn bữa cơm, cảm ơn anh bữa đó giúp đỡ em nhiều như vậy.”

Tiêu Thần thay đồ chuẩn bị ra về, dù muốn hay không cũng từ chối tiểu thực tập sinh. Hôm nay Tư Kiêu Kỳ có hẹn  người ta dùng cơm, hình như là bàn chuyện quan trọng, có thể sẽ về rất trễ nên anh định ghé qua nhà cũ ở Thất Gia Kiều lấy vài cuốn sách rồi sẵn tiện ghé qua đón Tư Kiêu Kỳ luôn.

Căn phòng của Tiêu Thần đã lâu không về bị đóng một lớp bụi, nhìn lớp bụi này bản thân mới thức tỉnh cũng hơn một tháng rồi mình chưa về nhà. Bất tri bất giác đã lâu như vậy, càng ngày càng quen thuộc với căn phòng nhỏ ánh sáng không lọt vào dưới tầng hầm của Tư Kiêu Kỳ. Bản thân trước giờ vốn ghét mấy nơi ẩm ướt không nghĩ có một ngày sẽ thích sống ở một nơi như vậy.

Tiêu Thần cầm khăn lên bắt đầu vệ sinh phòng, lần gần đây nhất là dọn dẹp căn biệt thự đó của Tư Kiêu Kỳ, mới cảm thấy được nó lớn tới chừng nào, vệ sinh đúng là mệt chết người, anh nhớ tới dáng vẻ không còn chút sức sống của Kiều Hâm ngày hôm đó.

“Sau này tuyệt đối không được mua nhà quá lớn,” Tiêu Thần vừa lau vừa nghĩ lung tung không mục đích, “Con gà chết tiệt kia lại không biết dọn dẹp, mua căn nhà lớn muốn mệt chết ông đây sao, nhà chỉ cần hai phòng là đủ…Còn phải có thư phòng, sân thượng, không cho hắn hút thuốc trong phòng…”

Nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Thần bỗng sửng sốt, ném khăn rồi ngồi xuống sa lông, nhìn sắc trời tối đen như mực bên ngoài nghĩ: “Tự nhiên không đâu lại đi nghĩ tới chuyện mua nhà với tên đó làm gì?”

Chín giờ tối Tiêu Thần rốt cuộc cũng nhận được điện thoại của Tư Kiêu Kỳ, trong điện thoại Tư Kiêu Kỳ nói chuyện rất chậm, hầu như là nhả ra từng chữ.

“Anh uống nhiều lắm hả?” Tiêu Thần vừa cầm chìa khóa đi ra ngoài vừa hỏi.

“Không nhiều.” Tư Kiêu Kỳ nói, “Chỉ là tửu lượng của tôi không tốt.”

Tiêu Thần cười, kiểu này chắc chắn là uống nhiều rồi, nếu không sẽ không dễ dàng thừa nhận như vậy: “Ở đó đừng nhúc nhích, tôi tới liền.”

“Được.” Tư Kiêu Kỳ cúp máy.

Tiêu Thần vừa tới nhà hàng đã thấy Tư Kiêu Kỳ ngồi ngay khu dành cho khách ở gần cổng lớn, cả người dựa hết vào chiếc ghế, trước mặt bày một ấm trà, phục vụ đứng bên cạnh trong tay còn cầm một cái khăn ấm.

“Tư Kiêu Kỳ!” Tiêu Thần đẩy đẩy anh, “Đi nổi không?”

“Chóng mặt!”

Người phục vụ đứng bên cạnh nói: “Tiên sinh, hay là để tôi giúp anh tìm người đỡ vị khách này lên xe?”

Tiêu Thần nói cảm ơn, cùng ba thanh niên nhấc Tư Kiêu Kỳ ném vào trong xe. Xe chạy được khoảng năm, sáu cây thì Tư Kiêu Kỳ tỉnh, anh mở mắt ra nói với Tiêu Thần: “Tôi bỏ ra gần hai ngàn.”

“Sao?” Tiêu Thần nghe không rõ.

“Một bữa cơm, gần hai ngàn, mời hai người.”

“Ừm.” Tiêu Thần tập trung lái xe, thời buổi này làm việc mời người khác ăn cơm không phải rất bình thường sao?

“Mời bọn họ ăn cơm để nhờ làm cái chứng từ.” Tư Kiêu Kỳ từ từ nói, “Chứng từ này nữa là xong rồi.”

Tiêu Thần đã hiểu, vì một cái chứng từ, có người có thể nhờ nó mà được ăn ngon mặc đẹp, đổi lấy được một bữa cơm ngon, có người lại vì nó chạy ngược chạy xuôi, mời người ta ăn cơm còn phải giả vờ ra vẻ tươi cười hớn hở.

“Tiêu Thần,” Tư Kiêu Kỳ nhắm mắt lại, “Tôi chóng mặt.”

“Sắp tới nhà rồi.” Tiêu Thần đạp chân ga.

“Tiêu Thần, dạ dày tôi đau, lúc nãy chưa ăn gì hết.”

“Chút nữa về nhà tôi sẽ mua đồ ăn cho anh.” Tiêu Thần bóp kèn, giục chiếc Jetta phía trước đi nhanh một chút.

“Tiêu Thần,” Tư Kiêu Kỳ để tay lên đùi Tiêu Thần, “Mệt mỏi quá a.”

Tiêu Thần đưa tay phải ra nắm lấy tay Tư Kiêu Kỳ, nắm thật chặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui