Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần

“Hả, ý em điên rồi là sao?” Tư Kiêu Kỳ vô ý đạp thắng lại cái két, sau lưng bắt đầu vang lên tiếng hét của đám người đang ngồi trên xe.

“Ngại quá ngại quá,” Tư Kiêu Kỳ quay trái quay phải tạ lỗi với hành khách, sau đó tiếp tục truy hỏi: “Tiêu Thần em nói rõ ra coi, rốt cuộc là chuyện gì?”

“Anh tự mình nghe đi!”

Tư Kiêu Kỳ nghe thấy Tiêu Thần cầm điện thoại bước khoảng hai bước, sau đó từ đầu kia của điện thoại vang lên tiếng tiểu Kiều kêu lên muốn tê tâm liệt phế: “Là con gái! Con gái! Con gái!”

Hai mắt Tư Kiêu Kỳ sáng rực lên, anh dùng sức đập một cái vào tay lái, xen lẫn tiếng kèn xe có thể nghe thấy tiếng anh hét lên: “Là con gái, là con gái đó!”

Mọi người ngồi trong xe nghe thấy Tư Kiêu Kỳ hét lên bèn nhao nhao nói: “Vợ cậu sinh à, chúc mừng nha!”

“Con gái rất tốt, là tiểu tình nhân kiếp trước của ba ba, là áo bông nhỏ tri kỉ đó.”

“Con gái mang tiền về, con trai toàn phải cho tiền nó, đầu năm nay nuôi con gái tốt hơn nhiều.”

Tư Kiêu Kỳ nghe mọi người chúc mừng tới tấp cũng có chút ngượng ngùng, nhưng mà nghĩ lại con gái nuôi cũng là con gái mà, lời này nói đâu có sai, nghe còn êm tai nữa. Thế là anh thoải mái, cất cao giọng nói: “Cảm ơn cảm ơn.”

Tiêu Thần ở đầu bên kia cười nói: “Anh lại chiếm được tiện nghi gì nữa vậy?”

“Này có gì đâu mà chiếm tiện nghi?” Tư Kiêu Kỳ nghiêm túc nói: “Em dám nói đây không phải là con gái anh không.”

“Không dám.” Tiêu Thần cười nói, “Tranh thủ về gặp một chút, bé con xinh lắm, còn ngoan nữa.”

Tư Kiêu Kỳ càng nghe trong lòng lại càng ngứa ngáy, đạp chân ga càng đạp càng sâu. Không lâu sau, anh có cảm giác trong xe yên tĩnh hẳn, có một người nhỏ giọng nói: “Tài xế ơi, có phải anh lái xe hơi nhanh rồi không?”

Anh nghe thế mới giật mình, cúi đầu nhìn xuống dưới chân rồi nới lỏng chân ga. Con đường này rất hay xảy ra tai nạn giao thông, cái ngày anh trải qua tai nạn giao thông ngoài ý muốn kia, ánh mắt Tiêu Thần lúc đó tới giờ anh vẫn còn nhớ như in. Anh không muốn biểu cảm đó lại một lần nữa xuất hiện trên mặt Tiêu Thần, bất cứ lúc nào, anh đều hy vọng mình có thể mang lại vui vẻ cho người kia, anh còn muốn cùng Tiêu Thần trải qua sáu mươi năm  nữa kìa.

Chờ Tư Kiêu Kỳ vào tới bệnh viện thăm con gái nuôi xinh đẹp đã là xế chiều, Tư Kiêu Kỳ ghé vào nhìn đứa nhỏ đang nằm trên giường, nhỏ nhỏ mềm mềm, đẹp tới mức không nỡ rời mắt: “Ôi con gái nuôi xinh thế!”

“Xinh lắm đúng không,” Tiêu Thần đứng một bên, hai tay cắm trong túi áo khoác, cũng khom người nhìn em bé, đứa nhỏ lúc này đang ngủ, khóe mắt rất dài, một khi mở mắt khẳng định sẽ là mỹ nữ mắt to.

“Mũi cũng cao nữa,” Tư Kiêu Kỳ nói, “Giống Phỉ Phỉ.”

“Em thấy giống em mà.” Tiểu Kiều ở một bên khoe khoang.

“Chú quên đi, giống chú thì mệt lắm.” Tư Kiêu Kỳ khinh thường liếc mắt nhìn tiểu Kiều một cái, rồi lại cúi đầu tiếp tục ngắm nghía đứa nhỏ.

“Anh ẵm bé cái đi.” Tiêu Thần cổ vũ, “Ngoan lắm đó.”

Tư Kiêu Kỳ do dự nhìn Tiêu Thần một chút, vươn tay ra quơ quào một hồi đành phải bất lực thở dài: “Anh không biết ẵm như nào hết.”

“Cái này có gì đâu mà không biết,” Tiêu Thần đẩy Tư Kiêu Kỳ qua một bên, “Anh nhìn nè.”

Anh cẩn thận nâng phần mông và cổ đứa nhỏ lên, bế đứa nhỏ bằng hai tay, bé giống như cảm giác được có người ẵm mình, nghiêng đầu sang một chút rồi lại ngủ tiếp.

“Ý?” Tư Kiêu Kỳ giống như phát hiện được gì đó, anh hét toáng lên: “Con anh có phải có lúm đồng tiền không? Hình như anh nhìn thấy lúm đồng tiền!”

“Đương nhiên là có,” Kiều Hâm đắc ý gật đầu, “Anh nhỏ tiếng chút, con bé bị anh đánh thức bây giờ.”

Tư Kiêu Kỳ nhìn khuôn mắt nhỏ nhắn trắng nõn của đứa nhỏ, trong lòng lại ngứa ngáy đi qua đi lại xung quanh Tiêu Thần, cuối cùng vẫn nhịn không được dùng tay chọc chọc lên mặt bé, mềm mại núc ních, bé con cong khóe miệng, lúm đồng tiền lớn cũng theo đó mà xuất hiện.

Tư Kiêu Kỳ kêu lên: “Lúm đồng tiền! Lúm đồng tiền kìa!”

Tiểu Kiều hung hăng đánh hắn một cái: “Đồ lưu manh kia, anh đừng làm con em đau chứ.”

“Xinh quá.” Tư Kiêu Kỳ cảm thán.

“Đúng không đúng không, nhìn ba ruột nó đẹp trai như vầy là đủ biết rồi.” Kiều Hâm vỗ ngực nói.

Tư Kiêu Kỳ không thèm để ý tới hắn, vẫn nói: “Đây là tiểu Kiều, đại mỹ nữ tiểu Kiều.”

Kiều Hâm ở một bên ý kiến: “Nó là tiểu Kiều, vậy em thì sao.”

“Chỗ này không có chuyện của mày,” Tư Kiêu Kỳ nguýt hắn một cái, “Già như vậy rồi, gọi là lão Kiều đi!”

“Đệt, em nhỏ hơn anh có một tuổi thôi ok.” Tiểu Kiều bất mãn ồn ào, Tiêu Thần đứng một bên không nhịn được cười.

Tư Kiêu Kỳ móc từ trong túi ra một bao lì xì: “Này là cho con gái nuôi của anh.”

Kiều Hâm cũng không khách khí lập tức chộp lấy: “Này…hình như có hơi nhiều.”

“Không nhiều không nhiều,” Tiêu Thần khoát khoát tay nói, “Con gái nuôi nha, nhiều cái gì chứ?”

Tư Kiêu Kỳ cũng nói: “Phỉ Phỉ vất vả mang thai mười tháng sinh ra đứa nhỏ, hai người bọn anh tự nhiên có đứa con gái nuôi xinh đẹp như vậy, bọn anh mới là người được lợi đây này.”

Tiêu Thần nghe thấy Tư Kiêu Kỳ nói “hai người bọn anh” trong lòng khẽ động, nhìn sang Tư Kiêu Kỳ.

Kiều Hâm nghe xong, cấp tốc nhét bao lì xì vào túi, cũng không thèm khách sáo nữa: “Sau này đồ cưới của con em hai người phải phụ trách đó biết không.”

“Anh lo anh lo cho.” Tư Kiêu Kỳ liên tục gật đầu, “Anh đi theo lên thảm đỏ còn được.”

“Cút! Ai cần tới anh hả!” Kiều Hâm dùng sức đẩy Tư Kiêu Kỳ một cái, khóe miệng đã muốn ngoác đến mang tai.

Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Tiêu Thần để ý Tư Kiêu Kỳ vẫn còn cười không khép miệng được, giật mình hỏi: “Anh…thích con nít lắm hả?”

“Ừm,” Tư Kiêu Kỳ gật đầu, “Thích chứ, nhỏ nhắn đáng yêu, lớn lên chút thì không đáng yêu nữa, nếu là con trai, anh thích tới tầm năm tuổi thôi.”

“Tại sao?”

“Mẹ anh nói anh từ lúc năm tuổi trở về sau, mỗi ngày bà ấy đều có thể nghĩ tới mấy chục cách để giết chết anh!”

Tiêu Thần cười ha hả: “Anh từ nhỏ đã khiến người ta ghét vậy à?”

“Ừ,” Tư Kiêu Kỳ gật gật đầu, sau đó lại nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Thần cười nói: “Anh không làm em chán ghét là được.”

“Em không ghét anh, lại nói em không cần giết anh cũng có thể trị được anh mà!” Lúc nói mấy cái này, Tiêu Thần lập tức nghĩ tới giá sách chứa đầy mấy cuốn sách phẫu thuật ở nhà.

“Đương nhiên,” Tư Kiêu Kỳ bỗng nghiêng người qua, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, sau đó ghé sát tai Tiêu Thần nói: “Trên giường anh còn ngoan hơn nữa.”

Chân Tiêu Thần chợt bất động, cảm thấy hai tai bắt đầu nóng rực, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Tư Kiêu Kỳ đi chuyến này ròng rã hết ba ngày rời, trong đêm khuya mùa đông giá rét, Tiêu Thần có lúc sẽ nghĩ có người bên cạnh vẫn tốt hơn nhiều. Thế là, anh hạ giọng nói: “Vậy tối nay phải ngoan một chút.”

“Anh có lúc nào không ngoan đâu hả bảo bối?”

Tiêu Thần bĩu môi, cũng không có lên tiếng. Tư Kiêu Kỳ ở bên cạnh bước đi được hai bước, lại giống như nghĩ tới cái gì mà khựng lại, nghiêm túc nhìn Tiêu Thần, hỏi: “Bảo bối, nãy em hỏi anh cái gì?”

“Cái gì?” Tiêu Thần tự nhiên bị hỏi cũng sửng sốt.

“Em mới hỏi anh có phải là rất thích con nít hay không!” Tư Kiêu Kỳ nhìn Tiêu Thần, có chút nghiêm túc.

Tiêu Thần bình tĩnh gật đầu, đúng thật là anh có hỏi vậy.

“Em lại nghĩ nhiều nữa hả?” Tư Kiêu Kỳ nghiêm mặt hỏi, “Em có phải đang nghĩ tới chuyện chúng ta không thể có con?”

“Anh mới nghĩ nhiều đó,” Tiêu Thần trợn mắt nhìn Tư Kiêu Kỳ, “Em không có nghĩ gì hết. Chỉ là chúng ta ngay cả muốn nhận nuôi một đứa nhỏ cũng không được, nên vẫn là có chút tiếc nuối.”

“Không tiếc gì hết!” Tư Kiêu Kỳ nhìn sâu vào mắt Tiêu Thần: “Có con đương nhiên là tốt, nhưng có con rồi cũng khó trách cuộc sống của chúng ta sẽ có ít nhiều thay đổi. Anh rất thích cuộc sống như hiện tại, chỉ có anh với em yên ổn sống qua ngày, vậy nên anh không cần con gì hết, có em là đủ rồi.”

Tiêu Thần tằng hắng một cái, trên mặt giống như bị lửa đốt. Anh kéo lấy tay Tư Kiêu Kỳ, nhỏ giọng nói: “Chúng ta sẽ sống với nhau thật tốt.”

Tư Kiêu Kỳ dùng sức gật đầu, ánh cười lan đến cả khóe mắt.

Tiêu Thần hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn lại cảm xúc để đi tiếp thì thấy một người đang từ phía hành lang đối diện đi tới. Tiêu Thần vô thức đứng thẳng người, anh gật đầu, lễ phép nói: “Chào Lưu viện.”

Tư Kiêu Kỳ lùi lại, đứng phía sau Tiêu Thần, khuôn mặt âm trầm, hai mắt sáng như tuyết nhìn chằm chằm người kia. Lưu viện dừng chân, hai hàng lông mày nhíu lại: “Tiêu Thần đấy à.”

Vẻ mặt này không tính là chào hỏi, ngược lại có vài phần uy hiếp, giống như sau mấy chữ “Tiêu Thần đấy à” này chính là “Cậu đứng lại đó cho tôi”.

Cũng không biết Tiêu Thần có nhìn ra hay không, anh vẫn mặt không đổi sắc đứng ở đó, thong dong giữ vững nét cười trên mặt, rất tự nhiên mà tiếp lời Lưu viện: “Vâng ạ, em đến đây thăm bạn, cô ấy vừa mới sinh bé gái.”

“Đã quen với công việc bên khoa ngoại lồng ngực chưa?” Lưu viện lạnh lùng hỏi.

“Cũng tạm ạ, lúc đầu có chút rối, nhưng mà bây giờ đã đỡ hơn nhiều. Dù sao cũng rời đi lâu rồi, có vài thứ phải học lại từ đầu.”

“Cậu về đó rồi thì cố gắng làm cho tốt…Tôi còn phải kiểm tra phòng, tôi đi trước.” Lưu viện gật gật đầu, ánh mắt đảo qua người Tư Kiêu Kỳ một chút rồi rời đi.

Tư Kiêu Kỳ trầm mặt đứng phía sau Tiêu Thần, toàn thân tỏa ra khí tức của người bảo vệ, cặp mắt thâm thúy không chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào mắt Lưu viện, mang theo vài phần dò xét, mấy phần cảnh cáo. Lưu viện tựa hồ không phát hiện ra ánh mắt đó, biểu cảm nhàn nhạt tiếp tục bước về phía trước. Bỏ lại Tư Kiêu Kỳ đứng đó nhìn Lưu viện đi được một đoạn xa, thẳng đến khi thân ảnh kia biến mất ở một ngã rẽ.

“Tiêu Thần,” Tư Kiêu Kỳ hỏi, “Ông ta có ý gì?”

“Không có gì,” Tiêu Thần cười an ủi người yêu lúc này đã sắp bùng nổ, “Thì lỡ đụng mặt rồi không chào hỏi thì không được, nên thuận miệng nói vài câu thôi.”

“Ông ta liệu có tìm em gây phiền phức không?”

“Đương nhiên rồi,” Tiêu Thần thoải mái nhún nhún vai, “Về công về tư ông ta chắc hẳn sẽ tìm em để gây phiền phức, có điều anh không cần phải lo, không sao đâu.”

“Sao không lo cho được.”

“Em tự có chừng mực, sẽ không để ông ta có cơ hội mà kiếm chuyện với em, mà bây giờ, dù là Quách Hoành hay Trương viện cũng sẽ không để ông ta tự tung tự tác như trước. Lại nói dựa theo lệ cũ của cục, không chừng năm sau ông ta sẽ bị phái đi bệnh viện khác, đến lúc đó ở xa ông ta muốn làm gì cũng đành bất lực.”

Tư Kiêu Kỳ cúi đầu nhìn Tiêu Thần, ánh mắt cũng dần nhu hòa.

“Anh nhìn em làm gì?” Tiêu Thần kỳ quái hỏi, anh từ trong mắt Tư Kiêu Kỳ nhìn thấy được thứ gì đó.

“Em thay đổi rồi,” Tư Kiêu Kỳ nhẹ nói, “Lúc anh mới gặp em, cả người em từ trên xuống dưới đâu đâu cũng là phòng bị, làm một bước phải nghĩ tới ba bước, cả ngày lo lắng khẩn trương. Nhưng mà em nhìn lại em bây giờ đi…”

“Bây giờ thế nào?”

“Không sao hết, như bây giờ rất tốt.” Tư Kiêu Kỳ để lộ ra nụ cười vui vẻ, “Rất tốt, anh thích mèo nhà anh như vậy nhất!”

***

Tư Kiêu Kỳ ở nhà nghỉ ngơi được hai ngày lại bắt đầu chạy xe, xuân vận còn chưa kết thúc, nhiều người nhân cơ hội này ra ngoài du lịch, thăm người thân bạn bè, đây là thời điểm dễ kiếm tiền nhất, xe của An Tiệp toàn bộ đều bị lái đi, Tư Kiêu Kỳ hiển nhiên cũng không nhàn rỗi.

Đối với chuyện này, Tư Kiêu Kỳ có chút áy náy, bởi vì giao thừa đã không thể ở nhà với Tiêu Thần rồi, bây giờ tới lễ tình nhân cũng để người ta trải qua một mình! Tư Kiêu Kỳ cảm thấy người làm chủ như mình, đối với mèo cưng đúng thật là không ra gì. Thế là, để đền bù chuyện này, cho Tiêu Thần có đủ ấm áp để một mình vượt qua ba ngày tiếp theo, Tư Kiêu Kỳ rất có tự giác mà chuẩn bị nằm ngửa ra mặc người chà đạp.

Cho nên, vào buổi tối trước khi lên đường, Tiêu Thần lúc từ phòng tắm đi ra kinh ngạc phát hiện con gà nhà mình thế mà đang nằm trên giường với một tư thế vô cùng “tiêu hồn”, còn vứt cho mình một cái mị nhãn y chang mấy đứa bệnh thần kinh sắp phát tác.

“Anh làm gì vậy?”

“Làm…không?” Tư Kiêu Kỳ còn cố tình nhấn mạnh mấy chữ “xxx”, sau đó ngồi dậy để lộ cơ bắp căng tràn, nửa người trên không một mảnh vải cứ thế bị lộ ra, đèn ngủ chiếu vào làn da màu mật ong vô cùng khỏe khoắn.

Tiêu Thần đi tới, dùng tay xoa xoa, đầu ngón tay chạm tới phần da thịt nóng bỏng bên dưới, đang bừng lên sức sống cũng là dục vọng nguyên thủy nhất.

Tiêu Thần dán môi lên động mạch cổ của Tư Kiêu Kỳ, theo tiết tấu lay động, đầu lưỡi cũng nhẹ nhàng lướt qua, anh mơ hồ nói: “Tất nhiên là muốn, nhưng mà mai anh còn phải lái xe nữa.”

“Không sao.” Tư Kiêu Kỳ nói không ra hơi, tay đặt lên eo Tiêu Thần, để đầu lưỡi con mèo tùy ý càn quét trên người mình.

“…Vẫn là anh tới đi.” Tiêu Thần nhẹ nhàng cười ra tiếng: “Em sợ ngày mai anh ngồi không yên, lại đâm xe xuống mương thì chết.”

“Anh tới sao…” Tư Kiêu Kỳ gầm nhẹ một tiếng, liều mạng đem người ép dưới thân, “Nhưng mà anh làm sợ tối nay em không ngủ được mất.”

“Ừm…” Tiêu Thần ngước cổ lên, nắm chặt tóc Tư Kiêu Kỳ, thở dốc nói: “Ngày mai…em đổi ca.”

Rạng sáng, Tư Kiêu Kỳ vuốt mái tóc dính đầy mồ hôi của Tiêu Thần, ịn lên trán đối phương một nụ hôn thật khẽ: “Bảo bối?”

“Hửm?” Tiêu Thần lười biếng cuộn người trong lòng Tư Kiêu Kỳ, eo của anh rất đau, nhưng loại cảm giác đau đớn này lại làm anh cao hứng, khiến anh có thể cảm nhận được sự tồn tại của người này.

“Chúng ta…gần được một năm rồi?”

“Ừm.”

“Còn năm mươi chín năm nữa.”

“Ừm…” Tiêu Thần rên rỉ một tiếng, “Anh cũng biết còn năm mươi chín năm à, thời gian còn dài như vậy, anh phấn khích cái gì?”

“Nhịn không được,” Tư Kiêu Kỳ thẳng thắn nói, “Làm sao bây giờ, khả năng tự kiềm chế của anh càng ngày càng kém rồi.”

“Làm như bình thường anh kiềm chế giỏi lắm vậy,” Tiêu Thần xoay người, đầu mũi đụng trúng Tư Kiêu Kỳ, lầm bầm nói: “Ngủ đi, mai anh còn phải đi sớm đó.”

“Tiêu Thần.”

“Hả?”

“Anh yêu em.”

Tiêu Thần nhắm mắt lại, mỉm cười một cái, ba chữ “Anh yêu em” này anh đã nghe rồi cũng từng nói rồi, chỉ là từ miệng người này nói ra mới có thể khiến người ta không thể hoài nghi.

Ngày lễ tình nhân, Tiêu Thần nghĩ dù sao hôm nay mình cũng có một mình thôi thì làm chút chuyện tốt để tình nhân người ta được bên nhau, thế là anh chạy tới chủ động đòi đổi thành ca đêm, còn trực thêm một ca ngày, lập tức cứu vớt được hai người. Y tá trực ban bất mãn bĩu môi: “Bác sĩ Tiêu, nếu như anh cũng đổi ca với tụi em thì tốt biết bao nhiêu?”

“Tôi cũng hết cách rồi,” Tiêu Thần buông thõng tay nói.

“À nhắc mới nhớ, bạn trai anh đâu, hai người giận nhau à?”

“Anh ấy đi công tác rồi.”

“Đi công tác?” Y tá có chút chần chờ nói: “Lễ tình nhân mà cũng phải đi công tác?”

Tiêu Thần cười cười không nói gì, con gái luôn rất đa nghi, lễ tình nhân mà đi công tác đối với các cô là một loại tín hiệu, khiến người ta lo sợ bất an. Tiêu Thần đứng cạnh cửa sổ, hình như từ ngày biết Tư Kiêu Kỳ tới giờ, anh chưa bao giờ nghi ngờ người này dù là một chút, cho dù là thời gian Hạ Tử Hàm xuất hiện, anh cũng vẫn tin tưởng những lời Tư Kiêu Kỳ nói.

Loại tín nhiệm này từ đâu mà có Tiêu Thần cũng không quá rõ, có lẽ là vì anh tin tưởng, Tư Kiêu Kỳ còn lười đi tìm lời để nói dối. Một người đàn ông như vậy, thích chính là thích, không thích chính là không thích, nói dối đối với hắn không có chút ý nghĩa nào.

Tiêu Thần nhìn tới tờ lịch trên tường, hôm nay đúng ngày 14, một ngày lễ tình nhân không có tình nhân bên cạnh, vậy mà anh lại không cảm thấy cô đơn chút nào.

“Tích tích,” tiếng chuông tin nhắn vang lên, Tiêu Thần vô thức nhìn qua, đúng 0 giờ, anh không cần nhìn cũng biết tin nhắn là do ai gửi.

Quả nhiên, trên màn hình điện thoại hiện lên: “Nhân dân Cẩm Xuyên thay Tư Kiêu Kỳ gửi lời chúc lễ tình nhân vui vẻ đến Tiêu Thần, cũng thay người ấy chuyển đạt tình yêu sâu đậm đối với Tiêu Thần.”

Tiêu Thần đọc tin nhắn, cười tới không khép miệng lại được, đoán chừng lúc này Tư Kiêu Kỳ vừa mới chạy tới Cẩm Xuyên. Tiêu Thần nhanh chóng gọi lại: “Còn chưa ngủ?”

“Bây giờ ngủ nè,” Tư Kiêu Kỳ nhẹ nói, “Không phải là đợi để gửi tin nhắn cho em sao, gửi xong anh ngủ liền.”

“Ngủ mau,” Tiêu Thần nói, “Ngày mai còn phải chạy cả ngày đó.”

“Không phải ‘ngày mai’ mà là ‘hôm nay’,” Tư Kiêu Kỳ ngáp một cái, mang theo giọng mũi nói, “Mai thôi là anh về rồi.”

“Nhớ chú ý an toàn.”

“Ừm,” trong điện thoại truyền tới âm thanh huyên náo, còn có tiếng lật người của Tư Kiêu Kỳ, “Bảo bối, em hôn anh một cái đi, hôn xong anh ngủ liền.”

Tiêu Thần nhẹ nhàng hôn một cái vào điện thoại.

Tám giờ sáng, Tiêu Thần nhận được một tin nhắn Wechat, trong hình Tư Kiêu Kỳ đang đứng trước xe khách, tươi cười rạng rỡ, phía sau là mặt trời mới lên, xung quanh là cả một mảnh đất trời. Tư Kiêu Kỳ nói: Bảo bối, bọn anh phải lên đường rồi, lễ tình nhân vui vẻ, yêu em nhiều.

Tiêu Thần nhẹ vuốt màn hình, chậm rãi gõ một dòng chữ: “Em cũng yêu anh.”

Từ tám giờ trở đi, ròng rã cả một ngày Tiêu Thần cứ cách một khoảng thời gian là lại nhận được tin nhắn: “Nhân dân thành phố xx thay mặt đồng chí Tư Kiêu Kỳ gửi lời chúc lễ tình nhân vui vẻ đến Tiêu Thần, người ấy nói sẽ mãi mãi yêu cậu.”

Có đôi khi, thậm chí sẽ xuất hiện dòng chữ như vầy: “Khu phục vụ xx”, “Trạm xăng dầu xx”, “Trạm thu phí xx”, mấy chỗ này cũng không ngoại lệ đại diện Tư Kiêu Kỳ bày tỏ yêu thương đến anh. Hết một ngày, Tiêu Thần rốt cuộc cũng thuộc lòng mấy địa danh mà Tư Kiêu Kỳ đi qua, giống như nhân dân hai tỉnh đều đang nói: “Tư Kiêu Kỳ yêu Tiêu Thần.”

Tiêu Thần nhìn đống tin nhắn này bắt đầu suy nghĩ xem làm cách nào để gom lại thành một file rồi lưu lại. Sáu mươi năm sau, lấy đống tin nhắn này ra cho Tư Kiêu Kỳ coi, thể nào cũng  được nhìn thấy cái khuôn mặt già nua đó đỏ lên cho xem.

***

Cuối tháng 2 rốt cuộc xuân vận cũng kết thúc, Tư Kiêu Kỳ ngồi tính một đống sổ sách, ngạc nhiên phát hiện thế mà lại có lời, hơn nữa còn kiếm được không ít. Anh trích ra tiền lương tiền thưởng tháng này của mình rồi để lên khay trà trong phòng khách, chờ Tiêu Thần về.

Lúc Tiêu Thần đẩy cửa đi vào thì thấy Tư Kiêu Kỳ ngồi đó như là chó con đợi chủ về thưởng, đáng thương nhìn chằm chằm cửa lớn, còn canh chừng một xấp nhân dân tệ thật dày.

“Nhặt được?” Tiêu Thần xoay người đóng cửa lại.

“Xem thường người đàn ông của em vậy,” Tư Kiêu Kỳ bất mãn nói, “Đây là tiền tiểu gia kiếm được, là tiền mồ hôi nước mắt đó!”

“Không có nợ tiền lương nhân viên chứ?”

“Tiền thưởng tháng này còn tăng gấp đôi!”

“Tiền phí này nọ với tiền phạt nộp hết chưa?”

“Phí đi đợt này thanh toán hết rồi!”

“Mời khách ăn cơm chưa?”

“Mẹ nó, em có thể có chút lòng tin với anh không hả?” Tư Kiêu Kỳ rốt cuộc nhịn hết nổi, khí thế bừng bừng vỗ bàn đứng dậy, trà trên bàn vì vậy mà bị văng một ít ra ngoài.

“Xem ra kiếm được cũng không ít.” Tiêu Thần cười híp mắt sờ sờ đỉnh đầu Tư Kiêu Kỳ, giống như sờ đầu con Husky cỡ bự.

Tư Kiêu Kỳ hếch mũi lên trời nói: “Đương nhiên, nói xem anh là người như thế nào?”

“Là máy bay chiến đấu bên trong  thân hình một con gà trống, Mão Nhật Tinh Quân hạ phàm.” Tiêu Thần cười nói.

“Cái quỷ gì vậy?” Tư Kiêu Kỳ bất mãn.

“Khen anh mà.” Tiêu Thần nhìn xấp tiền đang để trên bàn, đây là số tiền đầu tiên Tư Kiêu Kỳ kiếm được, là người này chạy hết cây số này tới cây số khác mà giành được, là số tiền lời đầu tiên của An Tiệp. Nhìn một xấp nhân dân tệ đỏ chói, Tiêu Thần nghĩ, trên đời này chỉ cần là thứ Tư Kiêu Kỳ muốn làm, người này nhất định có thể làm thật tốt.

Hết ba tháng Tiêu Thần cuối cùng cũng được đứng mổ, mặc dù không phải mổ chính nhưng cũng coi như là khởi đầu không tệ. Thế là Tiêu Thần lại càng bận rộn, lúc trước ở khoa cấp cứu tuy rằng cứ cách ngày lại phải trực ca đêm nhưng tốt xấu còn có được một ngày nghỉ, ngược lại từ ngày qua bên này, tất cả thời gian tựa hồ bị chiếm hết. Có điều Tư Kiêu Kỳ cũng không để ý, bởi vì hắn cũng bận rộn không kém.

Hạng mục bãi săn được phê duyệt, qua tháng tư là phải bắt đầu xây dựng, Tư Kiêu Kỳ cần phải ném vào một khoản tiền, tính luôn tiền bán xe với cả tiền lãi đợt đầu này vẫn còn thiếu tới 50 vạn, anh đang nghĩ tới việc bán thêm một chiếc xe nữa.

Thế là Tiêu Thần lạnh nhạt nói: “30 vạn kia không cần biết là di sản hay tiền chia tay, em vẫn cảm thấy quá ít. Nên là anh cứ mang đi, rồi kiếm về thật nhiều cho em.”

Tư Kiêu Kỳ đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn quyết định lấy 30 vạn đó ra, lại đi ngân hàng rút thêm một khoản nữa là đủ.

Cả tháng tư, Tư Kiêu Kỳ hầu như là ở Lạc Khê lo vụ bãi săn không có về nhà, thời điểm mời thầu và lúc bắt đầu xây cất công trình bao giờ cũng là công đoạn khó khăn nhất, anh dù gì cũng là người sáng lập và đại cổ đông thứ hai, nhất định phải giám sát toàn bộ quá trình. Đây là lần đầu tiên Tiêu Thần xa Tư Kiêu Kỳ lâu tới vậy, thế nhưng khiến người ta cảm thấy lạ chính là, anh không cảm thấy cô đơn chút nào, chỉ cảm thấy nhớ người kia mà thôi.

Tiêu Thần nhớ lúc trước có đọc được một câu – lúc ở một mình không cô độc, nhớ một người mới cô độc. Anh cảm thấy lời này không đúng, một người không cô độc, nhớ một người cũng không cô độc, chỉ cần người kia cũng nhớ tới mình.

Đến lúc Tiêu Thần cảm thấy mình sắp không thể chịu nổi nữa, thì ngày quốc tế lao động cũng lặng lẽ tới. Lúc này Tiêu Thần không có chủ động muốn thay ca cho ai cũng có người tự động tới đòi trực ca đêm thay anh, thế là anh đối mặt với ba ngày nghỉ trước mắt xuất hiện một suy nghĩ – anh muốn đi thăm Tư Kiêu Kỳ.

Nghĩ là làm, Tiêu Thần chạy đi tìm Thẩm Bằng mượn cái GPS, sau khi nói với Tư Kiêu Kỳ một tiếng thì tự mình lái xe đi. Tư Kiêu Kỳ ở Lạc Khê vò đầu bứt tóc tính toán thời gian, đúng giờ lập tức chạy ra cổng làng du lịch Lạc Khê đứng như pho tượng giữa trời tuyết chờ người tới.

Từng giây từng phút trôi qua, sắc trời cũng dần tối, Tư Kiêu Kỳ gọi cho Tiêu Thần liên tục mấy cuộc, Tiêu Thần cứ luôn miệng nói “Sắp tới rồi, sắp tới rồi”. Nhưng mà đến lúc trời tối đen vẫn không thấy người xuất hiện. Nếu không phải điện thoại từ đầu đến cuối vẫn gọi được chắc Tư Kiêu Kỳ cũng điên luôn rồi.

Rốt cuộc, trước cổng chính cũng xuất hiện một chiếc xe quen thuộc, cho tới khi thân ảnh quen thuộc kia đi tới, đứng trước mặt Tư Kiêu Kỳ, mang theo nụ cười mừng rỡ, nhẹ nhàng nói: “Em tới rồi.”

“Sao mà giờ mới tới?” Tư Kiêu Kỳ bất mãn lẩm bẩm, anh đã đứng ở đây hơn một tiếng rồi.

“Em…đi nhầm đường.” Tiêu Thần xấu hổ cười một tiếng, còn nói, “GPS của Thẩm Bằng đúng là không đáng tin.”

“Có GPS mà em cũng đi nhầm được!” Tư Kiêu Kỳ hét lên, “Em từ nhỏ tới giờ rốt cuộc lạc đường hết bao nhiêu lần rồi hả?”

“Em nhớ được đường về nhà!” Tiêu Thần tức giận nói, nhìn tới bộ dạng cười trên nỗi đau kia của Tư Kiêu Kỳ liền muốn đánh người.

“Bảo bối,” Tư Kiêu Kỳ nghiêng người qua nhận lấy bọc nhỏ trong tay Tiêu Thần, rất nhanh ấn lên môi đối phương một nụ hôn, “Thật ra không nhớ được cũng không sao, anh dẫn em về nhà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui