Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần

Quả nhiên, bệnh viện điều tra, trình tự bồi thường còn chưa khởi động, thì Đoạn Thế Hân đã xin phép nghỉ nửa tháng. Tiêu Thần từ chỗ viện xử lý xin được địa chỉ của Đoạn Thế Hân, trực tiếp tìm tới nhà.

Nhà Đoạn Thế Hân không ở thành phố, bây giờ hắn đang ở căn phòng cho thuê gần bệnh viện. Lúc cửa mở ra Tiêu Thần vừa nhìn thấy Đoạn Thế Hân đã giật mình kêu lên, hai mắt đối phương lúc này đỏ ửng, hốc mắt trũng sâu, môi khô tới bị bóc ra mấy lớp. Hắn loạng choạng đi ra mở cửa, thấp giọng nói: “Bác sĩ Tiêu.”

Tiêu Thần nhìn thấy bộ dáng này của hắn, lời muốn nói đều nuốt hết ngược vào cổ họng, đầu tiên anh đi vào bếp đun một ấm nước sôi, sau đó gọi điện thoại kêu thức ăn ngoài, bắt Đoạn Thế Hân ăn cho bằng hết, lại đẩy đối phương vào nhà tắm kì cọ tắm rửa, nhìn chằm chằm hắn uống thuốc xong rồi lên giường ngủ. Chờ Đoạn Thế Hân ngủ rồi Tiêu Thần mới rón rén rời đi.

Lúc anh về tới nhà đã là tám giờ hơn, cơm tối Tư Kiêu Kỳ làm đã sớm nguội lạnh. Có điều Tiêu Thần cũng không có tâm trạng ăn cơm, một mình ngồi trong thư phòng nhìn ra ngoài cửa sổ đến ngẩn người.

“Tiêu Thần,” Tư Kiêu Kỳ cau mày đứng tựa ngay cửa thư phòng, nói, “Cả tuần nay em đều là bộ dáng này, anh biết em lo cho Đoạn Thế Hân, nhưng lo lắng là lo lắng, em cũng không thể cứ hành hạ mình như vậy được?”

“Em không sao,” Tiêu Thần cười một cái, “Anh đừng lo.”

“Anh không lo được sao?” Tư Kiêu Kỳ bất mãn nói, “Chuyện này có liên quan gì đến em? Sao cứ phải làm như người xảy ra chuyện là mình chứ?”

Tiêu Thần chậm rãi chuyển động con ngươi, nhìn Tư Kiêu Kỳ nói: “Tư Kiêu Kỳ, anh có biết động mạch chủ bị tách lớp là gì không?”

“Là cái gì?”

“Động mạch chủ bị tách lớp chính là, vách ngăn ngay động mạch chủ bị nứt ra, máu do áp lực cao sẽ chảy ra tràn vào màng động mạch chủ, sau đó đem phần vách ngăn lúc đầu vốn áp sát vào nhau tách ra làm hai lớp. Nếu như không kịp cứu chữa, cái miệng này sẽ toét ra càng ngày càng lớn, một khi khoang bụng bị vỡ sẽ mất rất nhiều máu, mà tình trạng này cứ tiếp tục thì màng tim sẽ bị xé rách dẫn đến đột tử…Loại bệnh này tỉ lệ tử vong trên giường cực kỳ cao.”

“Ừm?” Tư Kiêu Kỳ hoang mang không hiểu Tiêu Thần tự nhiên nói một đống “tiếng sao Hỏa” kia là có ý gì, nhưng nhìn đến sắc mặt ngưng trọng của đối phương, cùng hai hàng lông mày lúc này đang nhíu lại một chỗ, Tư Kiêu Kỳ vẫn chần chờ gật đầu.

“Loại bệnh này có tỉ lệ chấn đoán sai rất cao, bởi vì bệnh nhân sẽ có phản ứng rất lớn nhưng lại không chịu đau nổi, mà loại đau này rất giống loại đau khi bị đau dạ dày hay viêm ống tụy cấp tính. Chỉ xét nghiệm công thức máu thôi rất khó mà nhìn ra, siêu âm phần bụng cũng có khả năng sẽ chẩn đoán sai bệnh.”

“Ừm.” Tư Kiêu Kỳ tiếp tục gật đầu, lúc này anh chắc chắn mình đã nghe rõ, Đoạn Thế Hân chẩn đoán sai bệnh.

“Anh biết làm thế nào để chẩn đoán bệnh động mạch chủ bị tách lớp không?” Tiêu Thần miễn cưỡng cười một cái rồi nói tiếp, “Phải sờ chân của bệnh nhân, động mạch hai bên cổ tay hoặc động mạch hai bên đùi đập không đều, rung động của một bên bị yếu hoặc biến mất, huyết áp hai bên tứ chi chênh lệch 10mmhg chính là biểu hiện đặc thù của bệnh này. Nếu như động mạch hai bên  bàn chân đập không đều, nhất định phải tiến hành kiểm tra CT, từng bước từng bước mà chẩn đoán.”

“Đoạn Thế Hân…không có sờ sao?”

Tiêu Thần giương mắt lên, đáy mắt hiện vẻ tức giận, hai mắt giống như nổi lửa: “Nếu như anh là người nhà của bệnh nhân, anh sẽ cho Đoạn Thế Hân thời gian để đi kiểm tra từng bước một sao!”

Tư Kiêu Kỳ há to miệng, anh rốt cuộc đã biết vì sao Tiêu Thần lại tức giận như vậy. Làm một bác sĩ, kết quả chẩn đoán của mình bị người ta nghi ngờ, cắt ngang, hoặc do bị tạo áp lực mà phải gián đoạn, đây là quả thực là một sự tổn thương và phủ định đối với nghề nghiệp. Mà loại áp lực từ bên ngoài này lại khiến bệnh nhân của mình tử vong, ai lại không nổi nóng.

“Nếu bụng của anh đau tới đòi mạng thì anh hy vọng bác sĩ sẽ làm gì?” Tiêu Thần mặt lạnh hỏi.

“Ngừng cơn đau lại.” Tư Kiêu Kỳ nói.

“Vậy nếu em muốn anh làm xét nghiệm công thức máu, sinh hóa máu, siêu âm, CT thì sao? Mấy cái kiểm tra này phải ít nhất nửa tiếng đồng hồ mới có kết quả? Mà anh có thể chịu đau được nửa tiếng không?”

Tư Kiêu Kỳ lắc đầu.

“Bác sĩ thì kiểm tra kết quả xét nghiệm, còn trong lúc chờ kết quả người nhà bệnh nhân sẽ làm gì? Chửi rủa, chỉ trích, thậm chí là dùng vũ lực để uy hiếp, khiến toàn bộ bệnh nhân ngồi trong đại sảnh khoa cấp cứu sợ tới mất mật. Anh thấy người nào có thể dưới áp lực lớn như vậy làm hết xét nghiệm, sau đó còn thời gian mà sờ chân bệnh nhân?” Giọng Tiêu Thần bất tri bất giác cao lên, anh tức giận nói: “Tiểu Đoạn có thể kiên trì đến lúc có kết quả là đã giỏi lắm rồi.”

“Nhưng là…” Tư Kiêu Kỳ nhịn không được nói, “Cậu ta dù sao cũng đã chẩn đoán sai, cái này là tách lớp, cũng không phải đau dạ dày.”

Tiêu Thần lập tức cứng đờ, anh gắt gao nhìn Tư Kiêu Kỳ mấy giây, cắn chặt răng lại.

“Cậu ta…thật sự đã chẩn đoán sai bệnh,” Tư Kiêu Kỳ chần chờ một chút, nói tiếp, “Cho nên bảo bối à, em không cần phải khó chịu như vậy, đây là lỗi của cậu ta, cậu ta phải gánh lấy trách nhiệm, dù sao cũng là một mạng người.”

“Chúng ta…không thể phạm sai lầm sao?” Tiêu Thần gằn từng chữ.

Tư Kiêu Kỳ thoáng kinh ngạc, không trả lời mà chỉ một mực nhìn đối phương, bác sĩ cũng là người, mà con người đương nhiên sẽ không tránh khỏi phạm sai lầm. Thế nhưng một khi sai lầm này có liên quan đến “sinh mệnh”, nó liền khiến người ta không thể chấp nhận được, chỉ cần một sai lầm nhỏ cũng có thể dẫn đến kết cục không thể vãn hồi và nỗi đau không dứt cho những người ở lại.

Tư Kiêu Kỳ bị Tiêu Thần hỏi tới vấn đề này gấp tới độ mồ hôi chảy ròng ròng, Tiêu Thần hỏi là “Chúng ta”, Tư Kiêu Kỳ nghĩ, nếu có một ngày Tiêu Thần cũng “chẩn đoán sai bệnh”, thì sẽ thế nào đây? Thậm chí, lỡ như bệnh nhân bị Tiêu Thần chẩn đoán sai đó là bạn thân của mình thì sao?

Tư Kiêu Kỳ tự vấn lương tâm đến mình đầy thương tích, anh trợn mắt há mồm nhìn Tiêu Thần, trong lòng nhất thời lạnh lẽo. Anh biết áp lực công việc của Tiêu Thần rất lớn, nhưng mà anh luôn cảm thấy đây là do Tiêu Thần đối với bản thân yêu cầu quá khắt khe, mọi thứ đều muốn thập toàn thập mỹ; cộng thêm quá trình trở về khoa ngoại lồng ngực quá long đong, nên người này mới nóng lòng muốn củng cố vị trí của mình. Bởi vậy Tư Kiêu Kỳ thường hay khuyên Tiêu Thần: “Không quá tệ là được, em còn muốn tranh chức viện sĩ chắc?”

Tiêu Thần cũng không có giải thích, chỉ lẳng lặng khép sách lại xoay người cùng Tư Kiêu Kỳ nói chuyện phiếm, đến khi Tư Kiêu Kỳ không còn xoắn xuýt nữa mới cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu.

Tư Kiêu Kỳ vẫn luôn cảm thấy vợ mình chính là mẫu đàn ông cực kỳ có tinh thần cầu tiến trong sự nghiệp, nhìn tư thế kia của đối phương đoán chừng còn muốn giành giải thưởng Khoa Học Kỹ Thuật Y Học Trung Hoa, còn hơn chút nữa khéo cũng có thể giành luôn Nobel.

Nhưng là bây giờ, Tư Kiêu Kỳ mới giật mình nhận ra, Tiêu Thần liều mạng như vậy có lẽ không phải vì “Tình yêu dành cho sự nghiệp” hay “Cảm giác thành tựu” gì cả, người này chỉ sợ hãi, cảm giác nắm mạng người trong tay đó khiến hắn không thể không dồn mình đến tuyệt cảnh, càng không thể né tránh trách nhiệm – hắn không thể để mình phạm bất kỳ sai lầm nào.

Nhưng mà, người làm sao có thể không phạm sai lầm.

Tiêu Thần chậm rãi thở ra một hơi, anh nói: “Mỗi người đều nhờ có phạm sai lầm mới tích lũy được kinh nghiệm, thành công nào cũng được tạo thành từ thất bại, Edison để tạo ra được bóng đèn phải thất bại tới một ngàn lần, vậy tại sao chúng ta không thể làm sai một lần?”

Tư Kiêu Kỳ ôm chặt người vào lồng ngực rồi đè đỉnh đầu Tiêu Thần xuống, hai tay dùng sức vây chặt lấy đầu đối phương.

“Tư Kiêu Kỳ, có đôi khi em cảm thấy thật không công bằng, danh y cũng chỉ là tiểu tốt đi lên từng bước một, vấp ngã phạm sai là không thể trách khỏi, này cũng không phải chúng ta cẩn thận là có thể tránh được. Anh xem Đoạn Thế Hân, cậu ấy đã làm rất tốt, nếu như người nhà bệnh nhân có thể tin tưởng cậu ấy, cho cậu ấy thêm chút thời gian, không bức cậu ấy tới mức phải thành ra như vậy, không chừng cậu ấy đã có thể chẩn đoán ra bệnh động mạch chủ bị tách lớp rồi.”

“Tiêu Thần,” Tư Kiêu Kỳ nhẹ giọng ghé vào lỗ tai đối phương, nói: “Mỗi người đều có lập trường riêng, làm bệnh nhân, bác sĩ chính là hy vọng của bọn họ, trong tư tưởng của họ, bọn em chính là không thể phạm sai lầm.”

“Máy móc tối tân nhất cũng chưa chắc đã có thể cả đời không bị lỗi.” Tiêu Thần dựa đầu lên vai Tư Kiêu Kỳ, thì thào nói, “Thương Ngạn nhổ răng cho người ta, còn có thể nhổ đến chết…”

Tư Kiêu Kỳ đời này chỉ nằm viện một lần duy nhất – lúc mới được sinh ra! Nên anh kiểu gì cũng sẽ không hiểu nổi làm thế nào mà nhổ răng cũng có thể làm chết người, nhưng anh có thể hiểu được nỗi khổ của Tiêu Thần, anh vắt óc muốn nói chút gì đó để an ủi đối phương, lại phát hiện từ ngữ của mình không biết chạy đi đâu mất, chỉ biết ôm chặt lấy người trong lòng.

“Tư Kiêu Kỳ,” Tiêu Thần vỗ vỗ tay Tư Kiêu Kỳ, chỉ lên tầng cao nhất của giá sách, “Trên đó có cái túi văn kiện màu xám, anh lấy xuống giúp em đi.”

Tư Kiêu Kỳ thuận tay lấy xuống một xấp văn kiện, bên trên còn bị phủ mới một tầng bụi mỏng, xem ra là đã lâu chưa được đụng đến. Tiêu Thần mở kẹp ra, bên trong là một bản bệnh án được photo lại, thời gian được đề phía trên là bốn năm trước, mỗi tờ đều được bọc bằng bao nhựa plastic, bảo quản rất cẩn thận.

Tiêu Thần nói: “Tư Kiêu Kỳ, bệnh nhân này lúc chết chỉ mới có 42 tuổi, em làm sao cũng không ngờ tới người này lại chết vì nghẽn tim.”

Tư Kiêu Kỳ mơ hồ không biết Tiêu Thần muốn nói cái gì.

“Người này được đưa tới bệnh viện cùng lúc với bệnh nhân mà tiểu Đoạn gặp được, nếu như là người lớn tuổi em nhất định sẽ kiểm tra điện tâm đồ, nhưng do anh ta vẫn còn trẻ, người nhà cũng nói bình thường sức khỏe anh ta rất tốt…Nên em không có đi kiểm tra điện tâm đồ, mà để anh ta đi xét nghiệm công thức máu với siêu âm bụng trước, em nghĩ nếu kiểm tra xong không thấy có vấn đề gì thì đi kiểm tra điện tâm đồ cũng được…nhưng mà đã quá trễ rồi.”

“Bảo bối,” Tư Kiêu Kỳ rút xấp tài liệu ra khỏi tay Tiêu Thần, vứt qua một bên, “Chuyện đã nhiều năm như vậy rồi, em đừng nghĩ tới nữa.”

“Không, anh cứ nghe em nói hết đã. Em…vẫn may mắn lắm, người nhà bệnh nhân vậy mà không có làm khó em, bọn họ nói bệnh nhân này vốn làm quản lý cho một xí nghiệp nhà nước, công việc cực kỳ bận rộn, trong nhà cứ sợ anh ta chết vì lao lực quá sức. Nhưng mà trong lòng em rõ ràng hơn ai hết, nếu ngay từ đầu em cho anh ta kiểm tra điện tâm đồ, tất cả vẫn còn có thể vãn hồi…Từ đó về sau, em luôn đặc biệt cẩn thận, mỗi lần cấp cứu em đều sẽ nhớ đến bệnh nhân này.”

“Cái này…cũng không thể trách em được, bệnh nhân hơn bốn mươi tuổi bị đau bụng, gặp anh khéo anh còn cho thuốc trị tiêu chảy ấy chứ.” Tư Kiêu Kỳ cười trấn an Tiêu Thần, trong lòng kỳ thực có chút đau lòng.

“Tư Kiêu Kỳ, nghề này của em không thể phạm sai lầm…Nhưng là người làm sao không phạm sai lầm được?”

Tư Kiêu Kỳ ôm Tiêu Thần không nói lời nào, anh cảm thấy mình ngoại trừ nói mấy câu như “Chỉ cần không thẹn với lương tâm là được” thì anh không còn biết nói gì để an ủi Tiêu Thần hết.

Tiêu Thần trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nhẹ nói: “Tư Kiêu Kỳ, nếu có ngày em cũng phạm phải sai lầm như tiểu Đoạn thì phải làm sao?”

“Có cái gì mà phải làm sao?” Tư Kiêu Kỳ cười cười nói, “Sự cố trong lúc chữa bệnh có bệnh viện bồi thường, bệnh viện không bồi thường thì anh bồi. Em muốn thì cứ làm bác sĩ tiếp, không thì về đây giúp anh quản công ty. Tóm lại, dù thế nào anh cũng sẽ ở cạnh em.”

Tiêu Thần mím môi không lên tiếng.

Tư Kiêu Kỳ nói: “Bảo bối, em còn nhớ Lý Tiểu Chu không?”

Tiêu Thần gật gật đầu: “Người lần đó thay anh chạy xe rồi xảy ra chuyện, sau đó anh còn nhận mẹ cậu ấy làm mẹ nuôi.”

“Ừm, vậy theo em anh có nên chịu trách nhiệm đối với cái chết của cậu ấy không?”

“Hẳn là không đi…dù sao cậu ấy cũng là lái xe trong lúc không khỏe…” Giọng nói Tiêu Thần rất thấp, thấp tới nỗi bản thân anh cũng không thể thuyết phục chính mình.

“Anh đương nhiên phải có trách nhiệm với cái chết của cậu ấy,” Tư Kiêu Kỳ quả quyết nói, “Cho nên bây giờ anh mới cố hết sức để đền bù, mà anh cũng tự nhủ với mình lúc lái xe phải thật cẩn thận, anh luôn nói với người trong đội xe thế này, lộ trình có thể thay đổi, nhưng mà an toàn tính mạng nhất định phải đặt lên hàng đầu, tôi không muốn nhìn thấy một Lý Tiểu Chu thứ hai – những gì anh có thể làm cũng chỉ có từng này, dù sao người chết rồi cũng không sống lại được.”

“Đúng vậy, chỉ có thể thật cẩn thận, thật cẩn thận.”

“Không,” Tư Kiêu Kỳ lắc đầu, “Trên thực tế không phải như vậy.”

Tiêu Thần kinh ngạc nhìn hắn một cái.

“Bọn anh mỗi lần chạy xe trên đường đều là thân bất do kỷ, hồi đầu năm anh có chạy một chuyến đi Đông Bắc, tuyết phủ trên mặt đường một lớp rất dày, bọn anh phải thay hết lốp xe thành lốp xe đặc thù, còn thực hiện rất nhiều biện pháp chống trơn trợt, đấy là đã rất cẩn thận rồi. Tiểu Vương là người mới trong đội xe, mới chạy tuyến đường này có hai ngày, cậu ta do khẩn trương nên chạy rất là chậm, cho là như vậy sẽ an toàn. Nhưng mà cũng bởi cậu ta quá cẩn thận, lúc gặp sự cố khả năng phản ứng chậm hơn hẳn bình thường, phanh xe chỉ chậm có một chút thôi mà đã khiến nguyên chiếc xe đâm vào hàng rào, cũng may là không có ai bị thương.”

“Sao em không biết chuyện này?” Giọng nói Tiêu Thần có chút run rẩy.

“Vì anh không có nói cho em biết,” Tư Kiêu Kỳ an ủi vỗ vai Tiêu Thần nói, “Cái này kỳ thật không tính là gì, cái anh muốn nói với em là, chúng ta đương nhiên phải làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng cẩn thận quá mức sẽ khiến em bị bó tay bó chân, ngược lại càng dễ phán đoán sai lầm.”

Tiêu Thần nhẹ nhàng gật đầu: “Em hiểu rồi.”

Tối đó, Tư Kiêu Kỳ ôm Tiêu Thần chìm vào giấc ngủ, hai người ai cũng không nhắc tới chuyện này nữa. Cái cặp văn kiện kia sau khi được lau sạch sẽ xong lại bị nhét lên tầng cao nhất của giá sách, nó nằm đó cao cao tại thượng quan sát một lượt thư phòng, thấy Tiêu Thần chậm rãi xoa mặt mình, rồi từ trên ghế sô pha đứng lên, thân hình vô cùng thẳng tắp, bước chân chậm rãi nhưng rất kiên định, anh đi ra ngoài, cũng không ngoái đầu lại, “cạch” một tiếng đóng cửa thư phòng.

***

Có pháp y phân xử mọi chuyện đơn giản hơn nhiều, xét thấy bệnh tình của bệnh nhân phức tạp lại chứa rất nhiều nguy cơ, sau khi trải qua đàm phán song phương, bệnh viện quyết định bồi thường một khoản rồi cho Đoạn Thế Hân nghỉ ở nhà kiểm điểm một thời gian.

Tiêu Thần mấy ngày nay đặc biệt chú ý Đoạn Thế Hân, anh rất sợ hắn vì chuyện này mà không gượng dậy nổi. Bản thân vốn đã phải chịu áp lực rất lớn, đêm đó còn bị người nhà bệnh nhân đánh bị thương, từ trong ra ngoài không chỗ nào không có thương tích. Mấy năm nay Tiêu Thần không biết nghe bao nhiêu người phàn nàn về việc lâm sàng không dễ làm, cũng có rất nhiều người rời đi để đi làm quản lý hoặc nghiên cứu khoa học, nhưng là lâm sàn vẫn có người làm, Tiêu Thần không hy vọng có người rời đi.

Trạng thái tinh thần của Đoạn Thế Hân không quá tốt, nhưng so với bộ dáng nửa sống nửa chết lúc trước thì đã tốt hơn nhiều, hắn miễn cưỡng cười một cái nói: “Bác sĩ Tiêu, anh đừng lo, em không sao đâu.”

“Thật không?” Tiêu Thần có chút không thể tin được.

“Thật mà,” Đoạn Thế Hân xoa xoa mắt nói, “Em sẽ coi đây là bài học nhớ đời, em vẫn còn rất nhiều năm, có thể cứu được rất nhiều người, em sẽ không vì việc này mà từ bỏ đâu.”

“Cậu nghĩ được như vậy là tốt rồi.”

“Em muốn được làm một bác sĩ giống như anh,” Đoạn Thế Hân nghiêm túc nói, “Trước giờ chưa từng dao động, vẫn luôn tự tin như vậy.”

Tiêu Thần nghĩ, bởi vì sau lưng luôn có người chống đỡ, mình mới có thể tự tin như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui