Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần

Đêm khuya.

Tiêu Thần từ trên máy tính ngẩng đầu lên lắc lắc cổ mấy cái, anh đã ngồi đây cả buổi tối, do phải nhìn chằm chằm máy tính cả buổi khiến mắt anh lúc này đau xót không thôi. Anh xoa xoa hai mắt, phát hiện hình như có nước mắt chảy ra, thế là đành nhắm mắt lại đi tìm hộp khăn giấy.

“Đây nè!” Tư Kiêu Kỳ rút ra mấy tờ liền đưa tới trước mặt Tiêu Thần, miệng hừ hừ nói, “Em xem em kìa, em mà còn ngồi máy nữa hai mắt này của em khỏi cần nữa luôn đi, đã cận tới mấy độ rồi.”

“Nhưng mà ngày kia em phải mổ rồi…” Tiêu Thần nhỏ giọng nói một câu, ngước mặt lên chỉ Tư Kiêu Kỳ giúp mình lau nước mắt, cảm thấy mắt càng lúc càng xót hơn.

“Em có ngày nào mà không mổ đâu?” Tư Kiêu Kỳ dữ dằn nói, nhưng động tác lại nhẹ nhàng như cưng nựng, “Em đó, hai năm nay em dứt khoát làm ổ trong tòa nhà giải phẫu, mỗi ngày ôm bác sĩ gây tê đi ngủ, còn cần anh làm cái gì?”

Tiêu Thần xì cười: “Anh đây là đang ghen hả, trách em bỏ bê anh?”

“Em mơ đi!” Tư Kiêu Kỳ vo khăn giấy thành một cục rồi thuận tay ném lên bàn, hai cánh tay chụp lấy xương cằm Tiêu Thần nâng mặt đối phương lên, nhìn cặp mắt lúc này đã hiện lên tơ máu, anh nhíu mày nói: “Nhìn cái cặp mắt thỏ này của em là anh tuột hết mood rồi, ai cần em chứ, đừng tự mình đa tình.”

“À,” Tiêu Thần gật gật đầu, “Vậy em yên tâm rồi, hồi đầu em còn không dám nói với anh.”

“Nói gì?” Tay Tư Kiêu Kỳ tăng lực, nắm chặt lấy cằm Tiêu Thần nói: “Em lại mưu tính cái gì mà không dám nói với anh hả?”

“Cuối tháng sau em phải đi Hoa Thành công tác, đi một tuần.” Tiêu Thần nháy mắt mấy cái, nín cười nói, “Vừa lúc coi như cho anh cơ hội thanh tịnh, đỡ phải nhìn thấy em lại ‘tuột mood’.”

“Tiêu Thần,” Tư Kiêu Kỳ níu lấy cổ áo Tiêu Thần kéo người tới trước mặt, chóp mũi hai người chạm vào nhau, anh gằn từng chữ nói, “Em ngứa da hả?”

Khoảng cách giữa hai người rất gần, mỗi cái hô hấp đều phun hết lên mặt người kia, tựa hồ chỉ cần mi mắt mấp máy mấy cái cũng có thể quét qua mi mắt đối phương. Dưới khoảng cách này, Tiêu Thần có thể nhìn thấy rõ ràng bất mãn của Tư Kiêu Kỳ hiện nơi đáy mắt.

“Xin lỗi,” Tiêu Thần rũ mắt, hôn nhẹ lên cằm Tư Kiêu Kỳ một cái, thành tâm thành ý nói, “Em xin lỗi, lần này thật sự là không từ chối được.”

“Cái này có gì mà không từ chối được?” Tư Kiêu Kỳ nhíu mày nói, “Nếu không phải là hội thảo học thuật thì cũng là huấn luyện các loại thôi, cũng không phải chờ em tới cứu mạng, khoa ngoại đông người như vậy, để ai đi mà không được?”

Tiêu Thần gật gật đầu: “Thật ra lúc đầu cũng không phải để em đi, nhưng mà bên tổ ủy hội muốn cho em đi để nói về ‘Phẫu thuật chỉnh sửa sự khiếm khuyết trong mô và van tim’.”

“Im miệng!” Tư Kiêu Kỳ dữ dằn nói, “Em rõ ràng biết ông đây nghe không hiểu, còn cái gì mà phẫu thuật mô này nọ, cái đó so với anh quan trọng hơn à?”

Tiêu Thần cụp mắt xuống nghĩ nghĩ: “Anh là quan trọng nhất!”

Anh ngẩng đầu lên, dùng đôi môi ấm áp khô ráo phủ lên môi Tư Kiêu Kỳ, đầu lưỡi linh hoạt phối hợp với đầu ngón tay một đường tung hoành ngang ngược. Tư Kiêu Kỳ bắt được tay Tiêu Thần, lui lại một chút chừa ra khoảng cách, híp mắt nói: “Vuốt mèo đó của em đang làm gì vậy hả? Ngứa tay?”

“Ừm,” Tiêu Thần gật gật đầu, rút tay ra khỏi áo Tư Kiêu Kỳ, vung vung lên trước mặt đối phương rồi cười tới vô cùng thiếu đánh: “Ngứa!”

Tư Kiêu Kỳ trừng mắt với Tiêu Thần một hồi, xương cằm dưới co rút vào để lộ hình dáng quai hàm rõ ràng, khóe miệng mím chặt, cơ thể tựa hồ còn có chút run rẩy.

“Đừng có nhịn,” Tiêu Thần đưa tay gãi gãi cằm Tư Kiêu Kỳ, đầu ngón tay trượt vào trong cổ áo ngủ của Tư Kiêu Kỳ, chậm rãi gỡ nút thắt ra, “Anh xem anh kìa, muốn cười thì cứ cười đi, em sợ anh nghẹn tới bị trĩ luôn.”

“Haha,” Tư Kiêu Kỳ rốt cuộc không nhịn được nữa đành phá lên cười, bộ dáng hung thần ác sát ban nãy giờ đã mất tăm không còn bóng dáng, cười tới khuôn mặt cũng sắp vặn vẹo.

“Mimi, em không thể như vầy được.” Tư Kiêu Kỳ vất vả lắm mới khống chế được khóe miệng mình, nghiêm mặt nói, “Lần nào em cũng dùng chiêu này, chúng ta nói chuyện đàng hoàng một lúc có được không?”

“Nói cái gì” Tiêu Thần nghiêng người về phía trước một chút, không yên lòng nói. Đồng thời tay cũng không nhàn rỗi, trong chớp mắt đã cởi hết nút thắt trên áo ngủ của Tư Kiêu Kỳ, thuận tay kéo xuống.

“Nói một chút chuyện tuần trăng mật của chúng ta đi,” Tư Kiêu Kỳ cũng không ngăn Tiêu Thần lại, chỉ nghiêm mặt nói, “Chúng ta không phải đã nói tháng sau sẽ đi đảo Phổ Cát sao?”

“Lùi lại mấy tháng cũng được mà.”

“Cũng là em nói sáu tháng cuối năm rất bận, còn phải lo huấn luyện gì đó.” Tư Kiêu Kỳ lên án, nói tới là lại thấy tức, đầu năm hai người đã thương lượng xong sẽ đi biển chơi lễ, kết quả Tiêu Thần giơ ngón tay lên tính: “Tháng một, tháng hai không được rồi, tháng tư cục xuống kiểm tra, sau tháng bảy thì có huấn luyện…” tính đi tính lại vẫn là thấy cuối tháng năm đi tiện nhất, kết quả bên Tiêu Thần lại có việc.

“Sáu năm này chúng ta ít gì cũng đi tới bảy cái tuần trăng mật rồi, anh còn chưa thấy đủ à?” Tiêu Thần hướng về phía trước cọ cọ, sức nặng toàn cơ thể cơ hồ đè hết lên thân trên Tư Kiêu Kỳ, từ phần eo trở xuống của hai người dính chặt lấy nhau, anh ôm eo Tư Kiêu Kỳ nói.

“Ai quy định mỗi năm chỉ có thể đi trăng mật một lần, lại nói, chuyện đi đảo Phổ Cát em đã đồng ý với anh rồi, còn nói đợi anh làm xong dự án mỏ dầu chúng ta liền xin nghỉ phép.”

“À,” Tiêu Thần cúi đầu cởi nút áo, vừa cởi vừa nói, “Anh muốn tiếp tục thảo luận chuyện tuần trăng mật hay muốn làm chút chuyện khác?”

Tư Kiêu Kỳ híp mắt, hai mắt lóe sáng, hô hấp dần trở nên nặng nề. Anh nuốt ngụm nước bọt, siết chặt tay lại nói: “Anh muốn tiếp tục bàn chuyện tuần trăng mật của chúng ta!”

Tư Kiêu Kỳ cũng không ngốc, bây giờ đầu hàng chỉ có thể thoải mái một đêm, còn nếu thắng lợi qua được cửa này có thể đổi lấy một tuần trăng mật, so với một đêm không cần phải so sánh. Đơn giản hết đêm rồi ngày chỉ cần lăn qua lăn lại…Trong phòng tắm tư mật, bể bơi tư nhân hoặc là trong bồn tắm…

Tư Kiêu Kỳ quyết định liều chết đến cùng chứ không khuất phục.

“Vậy được,” Tiêu Thần buông tay ra, lùi về sau một bước, hai tay dùng lực chống lên bàn, cả người lập tức ngồi lên bàn đọc sách.

Bàn đọc sách?

Tư Kiêu Kỳ nuốt nước miếng, phía sau bàn đọc sách là cửa sổ sát đất, màn cửa vẫn chưa kéo, bên ngoài là màn đêm đen kịt. Vạt áo Tiêu Thần lúc này vẫn để hở ra, hai chân thon dài giao nhau, để lộ đường cong đẹp mắt, vạt áo nửa khép nửa mở để lộ ra phần da thịt bên trong, rất là trắng. Ngọn đèn phía trên chiếu xuống ánh sáng màu vàng nhạt.

“Nói đi,” Tiêu Thần buông tay, bày ra bộ dáng “Xin rửa tay lắng nghe”, “Nói xem ý anh thế nào rồi chúng ta từ từ nói chuyện.”

Tư Kiêu Kỳ se se đầu ngón tay, không chạm được tới con mèo kia làm anh cảm thấy rất khó chịu. Thế là anh quả quyết tiến lên một bước, chống hai tay lên bàn vây lấy Tiêu Thần vào trong lồng ngực, xụ mặt nói: “Bé ngoan thì phải biết giữ lời, lời hứa nặng ngàn cân, hai tháng trước em đã đồng ý với anh sẽ đi đảo Phổ Cát rồi.”

“Ừm,” Tiêu Thần hờ hững hừ một cái, cười cũng không cười nhìn chằm chằm Tư Kiêu Kỳ, ý cười từ khóe mắt lan ra, vững vàng rơi vào lòng Tư Kiêu Kỳ, “Nếu…em không phải bé ngoan thì sao?”

“Đánh đòn!” Anh nhướng người về phía trước, chạm mặt mình vào mặt Tiêu Thần, “Mèo kia anh nói cho em biết, em đừng hòng dùng chiêu này nữa, vô dụng thôi! Em tưởng là lần nào anh cũng bị trúng chiêu à? Em ngây thơ quá rồi đó, anh ở với em cũng sáu, bảy năm rồi, còn không hiểu em sao…”

Tư Kiêu Kỳ chém đinh chặt sắt nói lời chính nghĩa, rất chi là chính nhân quân tử, tỏ ra ta đây trong lòng không loạn, kỳ thật nửa người dưới đã cọ cọ lên chân Tiêu Thần rồi.

“Không có hứng thú?” Tiêu Thần dịch chân một chút, chạm lên bộ vị thô ráp kia.

“Không có!” Tư Kiêu Kỳ kiên định lắc đầu, hai mắt nhìn chằm chằm trán Tiêu Thần không dám xê dịch dù chỉ là một chút, anh nói, “Mèo kia, chúng ta nói chuyện đi nghỉ tuần trăng mật đi, em nói xem, rốt cuộc có muốn đi với anh hay không?”

Tiêu Thần yếu ớt thở ra một hơi: “Sáu năm rồi sao, thật sự…”

Hô hấp nóng bỏng phả lên mặt Tư Kiêu Kỳ, lời nói uyển chuyển ngọt ngào theo lỗ tai một đường tiến thẳng vào trong lòng, Tư Kiêu Kỳ cảm thấy cơ bắp cả người căng lên, lúc này chỉ muốn nhào người tới đè đối phương lên bàn đọc sách.

Nhưng là, phải ráng mà nhịn!

“Nói tới mới để ý, sáu năm rồi, thêm một năm nữa là bảy năm,” Tiêu Thần chậm rãi nói, “Cũng nên làm gì đó…”

“Mẹ nó!” Tư Kiêu Kỳ bị cái câu “làm gì đó” này làm cho cả người nóng lên, “Con mèo kia…”

Tiêu Thần lúc này đang nhìn anh không nói lời nào, vạt áo không biết tự lúc nào đã mở rộng, để lộ ra phần bụng dưới bằng phẳng và đường eo trôi chảy, xương quai xanh thẳng tắp xẹt qua mắt Tư Kiêu Kỳ, làm cho tim anh cũng đau.

Tiêu Thần, đã ba mươi lăm tuổi rồi.

Mấy năm nay người này liều mạng mà làm việc, hắn luôn cảm thấy mình không đủ giỏi, luôn cảm thấy mình bắt đầu chậm hơn người khác, hắn thường sẽ kéo cách cặp văn kiện màu xám kia xuống, xốc lại tinh thần rồi xem cái đống hình ảnh đẫm máu kia. Tư Kiêu Kỳ đã không còn nhớ nổi có bao nhiêu đêm như tối nay, anh ngồi bồi Tiêu Thần đọc sách, mình thì treo QQ đánh địa chủ, chơi tới mắt sắp không mở nổi nữa mà con mèo kia còn dán mắt vào máy tính. Mỗi lần như vậy Tư Kiêu Kỳ đều để điện thoại xuống kéo Tiêu Thần từ trên ghế đứng lên, lôi người xuống dưới lầu bắt hắn ăn bữa khuya do mình làm xong rồi lại kéo người về phòng ngủ đè lên giường.

“Đi ngủ!” Tư Kiêu Kỳ xụ mặt nói, “Không xem tài liệu một đêm thì bệnh nhân của em cũng không chết được!”

“Nếu mà em là người nhà bệnh nhân em sẽ đập chết anh.” Tiêu Thần cười nói.

“Anh là người nhà bác sĩ,” Tư Kiêu Kỳ tắt đèn ngủ, kéo người vào lồng ngực, ấn lên trán đối phương một nụ hôn chúc ngủ ngon, “Bây giờ anh rất là muốn đánh em.”

“Đánh đi,” Tiêu Thần lầm bầm một tiếng, dán lên người Tư Kiêu Kỳ, mơ màng nói, “Lần sau lúc anh thức khuya coi hợp đồng em cũng sẽ đánh anh!”

Thế là Tư Kiêu Kỳ không nói nữa, ôm chặt người vào lòng rồi nặng nề đi vào giấc ngủ.

Tình trạng như thế này đã kéo dài rất lâu, Tư Kiêu Kỳ càng ngày càng nghi ngờ vợ mình đây là muốn chạy chức viện sĩ. Đối với việc này anh tuy rằng rất có ý kiến nhưng lại hiếm khi nhắc tới, đối với anh cứu được trăm bệnh nhân cũng không quan trọng bằng được sức khỏe của vợ mình. Nhưng anh cũng biết, với tư cách là một bác sĩ, thái độ của Tiêu Thần hẳn là sẽ trái ngược với anh. Anh tôn trọng phẩm chất nghề nghiệp của Tiêu Thần, mặc dù anh luôn cảm thấy cái đó thuần túy chỉ là “phân cao thấp”.

Giống như bây giờ, Tiêu Thần đang ngồi trên bàn sách quyến rũ anh, đằng sau khuôn mặt tươi cười đầy mê hoặc của người này chính là tràn ngập áy náy – bởi vì hắn lại nuốt lời, hắn rất hay nuốt lời, hai người khó có được thời gian ngồi cùng nhau xem một bộ phim lại bị một cuộc điện thoại gọi đi, mỗi lần để điện thoại xuống hắn đều mang bộ dáng mèo nhỏ đáng thương nói: “Vợ ơi…”

Tư Kiêu Kỳ mỗi lần đều sẽ phất tay nói: “Mau lăn, đừng ở trước mặt gia giả vờ đáng thương, tí nữa làm chậm trễ việc em cứu người anh không chịu trách nhiệm nổi đâu.”

Mặc dù nói như vậy, nhưng lần nào cũng sẽ chạy xe với tốc độ tên lửa đưa người tới bệnh viện.

Nhất định phải đi hưởng tuần trăng mật sao? Tất nhiên là không, anh đơn giản chỉ muốn tìm một lý do để kéo Tiêu Thần ra ngoài giải sầu, đi tới một bờ biển nào đó, không điện thoại không máy tính, thoa một lớp kem chống nắng, dùng cát đắp lên người, uống đồ ướp lạnh, để đầu óc nhẹ nhàng thoải mái, chỉ đơn thuần là tắm nắng rồi nói chuyện phiếm, sau đó sẽ đi về phòng, hai người cùng chen vào bồn tắm ân ái, không làm tới khi kiệt sức sẽ không dừng lại.

Không chỉ Tiêu Thần cần nghỉ ngơi mà Tư Kiêu Kỳ cũng cần thời gian để giảm xóc. An Tiệp bắt đầu đi vào hoạt động cho tới bây giờ, dù không được tính là doanh nghiệp bá đạo “hoành hành thiên hạ” thì cũng là công ty có hơn trăm nhân viên. Rất nhiều việc mặc dù không cần tự anh đi lo liệu nhưng cũng khiến anh bận tới đầu tắt mặt tối, bao nhiêu quan hệ cần khơi thông, có tuyến đường nào mới mở anh đều phải tự mình chạy một chuyến, quyết sách thì càng ngày càng khó, mỗi lần ký tên cũng phải cân nhắc tới mấy ngày…Làm nghề này, mỗi năm ba trăm sáu mươi lăm ngày chỉ hận không thể đều chạy trên đường, màn trời chiếu đất cát đá mịt mù, tiền kiếm được thật sự không dễ dàng gì. Việc no đủ của Tư Kiêu Kỳ thì không cần lo, nhưng trên dưới còn cả trăm gia đình cần phải lo miếng ăn.

Tư Kiêu Kỳ xưa nay chưa từng để anh em mình bị thua thiệt, năm đó còn vì mọi người mà mua một căn biệt thự, hiện tại càng không cần nói. Đều là anh em sống chết nương tựa vào nhau từng bước một đi lên, vì bọn họ Tư Kiêu Kỳ chưa từng dám thả lõng.

Anh để Kiều Hâm toàn quyền quản lý bộ phận vận chuyển hành khách, bên cơ quan du lịch thì giao cho Trình Tử Hoa, vận chuyển hàng hóa thì phó thác cho Trương Hạo, từ lớn đến nhỏ đều được quản lý chặt chẽ, hàng năm lượng cổ phần cầm đi cũng không ít. Thế nhưng là, người khiến anh lo lắng nhất lại là Triệu Vũ Tân.

Triệu Vũ Tân người này có chút thích chiếm lợi nhỏ, làm việc không đủ dứt khoát. Ban đầu Tư Kiều vốn muốn để hắn quản bên vận chuyển hành khách, thế nhưng hắn lại không dám ra tay quản đám người mà lão Mạnh để lại, khiến cho bên vận chuyển hàng hóa thất thoát không nhỏ, đành phải dựa vào Kiều Hâm ra tay xử lý. Về sau Tư Kiêu Kỳ để hắn làm bên hậu cần, xét thấy hoàn cảnh gia đình hắn khó khăn nên anh đối với hành vi “vơ vét” của hắn đều là mắt nhắm mắt mở cho qua, thế nhưng càng ngày động tĩnh của hắn lại càng lớn, nhân viên bắt đầu nghị luận ầm ĩ, Tư Kiêu Kỳ không còn cách nào đành phải chuyển hắn sang khâu khác, chuyển đi chuyển lại cuối cùng vẫn đặt ở đội xe. Dù sao lái xe cũng là sở trường của hắn. Tư Kiêu Kỳ vẫn không đành lòng, quyết định cho hắn thêm chút cổ phần, để hắn dù là làm việc ở tầng dưới nhưng vẫn lãnh phần lương giống hệt người phía trên.

Dù vậy, một phần tư nhiệm vụ chạy xe vẫn bị Triệu Vũ Tân dùng hết lý do này đến lý do khác để thoái thác.

Tư Kiêu Kỳ có đôi khi sẽ nhắc nhở Triệu Vũ Tân một chút, nhưng cũng không quá để ý, chỉ cần Triệu Vũ Tân không làm ra chuyện gì quá đáng Tư Kiêu Kỳ vẫn chấp nhận nuôi hắn.

Nhưng là mấy năm nay Tư Kiêu Kỳ cảm thấy rất mệt mỏi, anh rốt cuộc cũng cảm nhận được uy phong lẫm liệt năm đó của cha mình hẳn là phải đổ biết bao nhiêu mồ hôi biết bao nhiêu máu mới có được.

Đồng thời, anh cũng nhớ rất rõ mỗi lần cha anh bận rộn công việc sẽ lơ là mẹ, khiến mẹ nhiều lần chịu ủy khuất. Cha mẹ ân ái cả một đời, cha trước mặt mẹ đều là hữu cầu tất ứng, mà mẹ lại không muốn làm chậm trễ việc làm ăn của cha, một người thì lơ là một người thì không chịu nói, kết quả hai người yêu nhau là thế mà cả đời cũng chẳng hưởng thụ được mấy ngày chân chính “sinh hoạt”.

Cho nên Tư Kiêu Kỳ vô cùng rõ ràng phải làm thế nào để duy trì được một gia đình đúng nghĩa. Tỉ như, kéo vợ đi nghỉ phép.

Nhưng là bây giờ, nhìn thấy một đống tư liệu đặt bên cạnh Tiêu Thần, còn có mấy cái hình ảnh mà mỗi lần nhìn thấy anh đều không ăn cơm nổi, Tư Kiêu Kỳ vẫn là thở ra một hơi thật dài, không ý kiến nữa.

Anh đưa tay vuốt nhẹ xương quai xanh của Tiêu Thần, đầu ngón tay có hơi lạnh khiến Tiêu Thần không nhịn được run lên một cái. Thế mà Tư Kiêu Kỳ cũng không có dừng tay lại, ngược lại còn đặt cả bàn tay lên eo Tiêu Thần, nhìn Tiêu Thần nhíu mày, nhìn đầu vai hắn run rẩy, Tư Kiêu Kỳ mới coi như là hả dạ:

“Mèo, tới đi!”

Tiêu Thần lấy chân vòng qua eo Tư Kiêu Kỳ, dùng sức lôi người về phía mình: “Tới đây!”

Tư Kiêu Kỳ quả quyết đặt tay lên ngực Tiêu Thần, đè người lên bàn sách. Áo ngủ bằng bông của Tiêu Thần bị mở ra để lộ lồng ngực. Tư Kiêu Kỳ vuốt thẳng một đường xuống dưới, nhẹ nhàng nắm chặt lấy nơi nào đó, nghiến răng nói: “Tối nay em phải bồi anh hưởng đủ một tuần trăng mật!”

***

Hôm sau lúc Tiêu Thần đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Quách Hoành vẫn còn cảm thấy eo ẩn ẩn đau, nhưng trong người lại thấy rất sảng khoái, cảm giác như mỗi cơ bắp đều được mát xa, mỗi dây thần kinh đều được vuốt ve an ủi, người nhẹ nhàng tới muốn bay lên.

“Tìm tôi có việc?” Quách Hoành nhìn thấy bộ dạng hớn hở của Tiêu Thần không nhịn được cũng cười theo, tràn đầy hy vọng nói: “Nét mặt của cậu nói cho tôi biết cậu định mời tôi đi ăn cơm, có đúng không?”

“Đúng vậy,” Tiêu Thần gật gật đầu, “Có điều anh có thể đồng ý với tôi một việc nhỏ được không?”

“Nhỏ cỡ nào?”

“Rất nhỏ, sẽ không làm chậm trễ công việc.”

“Được,” Quách Hoành thoải mái gật đầu, “Cậu mời tôi ăn cơm là ok.”

Tiêu Thần kéo một cái ghế ngồi xuống, nói: “Ăn cái gì anh cứ chọn, có điều hội thảo tháng sau anh bảo Đoạn Thế Hân đi đi.”

Quách Hoành đang cười tươi lập tức cứng đờ, hắn như không tin được nhìn Tiêu Thần hết nửa ngày mới nói: “Tiêu Thần, cậu nghiêm túc?”

“Lão Quách, tôi biết tim anh không tốt, huyết áp cũng không tốt, tôi sẽ không lấy việc này ra mà đùa giỡn.”

“Tiêu Thần!” Quách Hoành bạo phát: “Tôi đánh cậu đó cậu tin không!”

“Đầu năm nay người muốn đánh tôi đúng là nhiều,” Tiêu Thần khoát khoát tay, “Bớt giận, bớt giận, chuyện này tôi cũng biết là tôi không đúng, nhưng tôi thật sự có chuyện không dời được, tháng sau tôi còn muốn xin đổi một ngày làm việc thành ngày nghỉ đây.”

“Không duyệt!”

“Vậy tôi đành phải xin nghỉ việc thôi,” Tiêu Thần nhún nhún vai, “Xem ra không có thưởng cuối năm rồi.”

“Tiêu Thần,” Quách Hoành nghiến răng ken két nói: “Đừng cho là vợ cậu kiếm được nhiều tiền thì cậu muốn làm gì thì làm.”

“Lão Quách, đã nhiều năm như vậy rồi, anh nhớ lại đã bao giờ tôi đưa ra yêu cầu như thế này chưa? Nếu không phải không có cách nào dời được tôi cũng sẽ không làm phiền anh.”

“Cậu cũng biết phiền sao?” Quách Hoành cơ hồ gào lên, “Hội thảo y thuật lần này là do chủ viện Y Học Trung Hoa chủ trì, cậu là do Hàn lão chỉ đích danh cậu có biết không, ca mổ kia của cậu lần này sẽ được thảo luận để noi theo, đây là cấp bậc gì cậu có biết không? Cậu đi nói một lần còn không bằng cậu có mười bài viết được đăng trên tập san cấp quốc gia? Chức danh này rất là quan trọng cậu có biết không hả!”

Tiêu Thần chỉ lắng nghe không nói gì, anh cũng sẽ không giải thích với Quách Hoành tại sao mình phải xin nghỉ phép, vừa nghĩ tới ánh mắt thất vọng của Tư Kiêu Kỳ tối qua anh lại không đành lòng. Anh biết “tuần trăng mật hằng năm” đối với Tư Kiêu Kỳ có ý nghĩa thế nào, cũng biết trong lúc hai người loay hoay tới long trời lở đất có thể dành ra được mấy ngày nghỉ thật sự không dễ, anh không muốn làm Tư Kiêu Kỳ thất vọng, dù biết hội thảo lần này quan trọng cỡ nào.

Nhưng là, sự nghiệp trước giờ đều không thể so sánh với cuộc sống, nếu phải chọn một trong hai, anh sẽ chọn cuộc sống.

Quách Hoành hậm hực nhìn Tiêu Thần, tận tình khuyên bảo cả nửa ngày không có tác dụng, cuối cùng đành phải bỏ lại một câu: “Này cũng là cái tên họ Tư đó khuyến khích cậu? Cậu cứ đợi đi, chốc nữa tôi sẽ đi tới cổng bệnh viện chặn hắn ta lại, hôm nay cỡ nào tôi cũng phải ném hắn vào nhà xác!”

Tiêu Thần nhún nhún vai, Thẩm Bằng cũng có ý định đó, hai người có thể cạnh tranh một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui