Hạnh Lâm Thê

“Quỳ xuống liền miễn, dám bắt đi người của ta, ta không ngại sẽ thanh toàn tâm nguyện của ngươi, làm cho tất cả mọi người nơi này chết ở dưới tay ta!”

Miếu đổ nát vốn liền nguy ngập nguy cơ nóc nhà đột nhiên suy sụp hạ, trong lúc nhất thời bụi đất bay lên.

Ở trong hỗn loạn tự thiên thân ảnh bạch y, là nam tử tuấn tú một mặt hàn sương, không phải Kì Triệu Hòa thì còn ai vào đây.

Sau nửa canh giờ, một con ngựa màu đen chậm rãi đi ra rừng cây.

Trên lưng ngựa là hai người, một nam một nữ.

“Được rồi, đừng tức giận nữa, ta không phải không có việc gì sao?”

Tô Tương Lê bất đắc dĩ than nhẹ.

Nàng thật sự không nghĩ tới, trấn an Kì Triệu Hòa lại so với trấn an Hồng Ninh cô nương…… À, chính là nữ tử sai người bắt nàng – còn mệt hơn!

Nếu không phải nàng nhõng nhẽo cứng rắn rồi cầu xin hắn, uốn ba tấc lưỡi, cuối cùng ngay cả câu uy hiếp cũng nói ra miệng:

‘Nếu ngươi muốn đi một mình, về sau ta liền không để ý huynh”.

Kì Triệu Hòa mới làm cho những người đó từ “Bị lăng trì đến chết” Biến thành “Lăng trì một phen rồi cút”.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy kỳ thực mắt nhìn người của nàng cũng không có chuẩn như nàng vẫn nghĩ a.

Ít nhất nàng sẽ không hiểu được tình huống hắn “Hướng quan giận dữ vì hồng nhan”08 lại đáng sợ như vậy.

Kì Triệu Hòa mặt âm trầm nắm cánh tay của nàng, nàng lập tức đau hút không khí.

“Còn dám nói không có việc gì?”

Hắn căn bản không để ý tới cái gì nam nữ chi phòng09, trực tiếp nhấc tay áo của nàng, nửa bàn tay bầm tím thật lớn, dưới sự trợ thủ đắc lực của cánh tay trắng noãn, thoạt nhìn đặc biệt chói mắt.

Phi, lại muốn quay đầu đi hành hạ đến chết cái nữ nhân bắt Tiểu Lê Nhi đi, hắn cũng không kiên trì cái chủ trương nhàm chán ‘không đánh nữ nhân’.

“Chuyện này, đó là ta tự mình không cẩn thận đụng vào a.”

Tô Tương Lê lẩm bẩm, cẩn thận rút về tay nàng về.

“Mới vừa rồi ở trên xe ngựa, nhất bất lưu thần10 liền đụng bị thương.”

“Nếu không phải bọn họ bắt nàng, nàng cũng sẽ không đụng để bị thương.”

Lỗi này đương nhiên tính ở trên người bọn họ.

Tô Tương Lê bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn trời.

Nàng chưa từng nghĩ đến có ngày đối mặt Kì Triệu Hòa, cũng sẽ có cảm giác vô lực như câu “Tú tài gặp được binh”011.

Nàng hít vào một hơi.

“Nếu không phải huynh bên ngoài thanh danh kém như vậy, Hồng cô nương cũng không vừa suy nghĩ liền nhận định huynh là hung thủ.”

Hừ, nàng còn chưa có tính sổ hắn lừa gạt đâu!

Nàng nhận ra sau khi nàng nói xong, phía sau đột nhiên an tĩnh.

“Tiểu Lê Nhi, nàng là đang trách ta lúc trước không nói chân tướng cho nàng?”

Thanh âm Kì Triệu Hòa nghe qua có vài phần bất an.

Tô Tương Lê sửng sốt, còn không kịp nói cái gì, hắn lại nói tiếp:

“Thực xin lỗi, ta sợ sau khi nàng biết sẽ không để ý đến ta nữa.”

Ngữ khí này mang theo vài phần làm nũng lấy lòng.


Nàng nghe xong đột nhiên có chút cảm khái.

Nếu Hồng cô nương nghe được yêu nghiệt lấy hành hạ người khác làm vui, giết người không chớp mắt trong miệng nàng nhưng lại dùng dạng ngữ khí này nói chuyện, không biết sẽ có cái cảm tưởng gì a……

Rõ ràng lúc nãy sắc mặt còn lạnh được như băng, giờ phút này đối mặt với nàng đúng là thái độ hoàn toàn khác biệt như vậy.

Bất quá cũng là bởi vì như vậy, nàng nghĩ nàng hoàn toàn không cần hoài nghi tâm ý Kì Triệu Hòa đối với nàng.

Rõ ràng là nam nhân kiêu ngạo thành tính, ở trước mặt nàng lại luôn là người có bộ dáng khiêm tốn, khắp nơi nhân nhượng nàng.

Nàng rất rõ ràng, con người nàng không có chỗ nào đáng giá để hắn lợi dụng. Luận học thức, tài phú, sắc đẹp, nàng không bằng hắn, cho nên nếu không phải thật tình yêu thích, hắn cần gì ở trước mặt nàng tốt khoe xấu che?

Thần kỳ là, giữa bọn họ chưa từng nói quá lời ngon tiếng ngọt gì, không lời thề ưng thuận gì, nàng lại cảm thấy cùng hắn có ăn ý — bọn họ đã là người yêu.

Có chút cảm tình, có lẽ có người sau chuyện nguy hiểm hôm nay, mới có thể hiểu ra.

Tô Tương Lê đột nhiên than nhẹ.

“Quên đi, ai không có bí mật đây?”

Lời này của nàng là thật tâm.

Cẩn thận ngẫm lại, hắn là sát thủ, cũng không có gì. Chẳng lẽ có chuyện gì so với việc nàng cùng tỷ tỷ mang theo trí nhớ của kiếp trước trọng sinh đến thời đại quỷ dị này sao?

Nàng cũng chưa nói cho Triệu Hòa chuyện của nàng, có cái gì tư cách yêu cầu hắn làm như vậy?

Nàng nói tiếp tục.

“Kỳ thực ta cũng là không phải giận huynh gạt ta, mà là giận huynh không quý trọng thanh danh của bản thân. Ta tối hôm qua đã nói qua, cho dù huynh là sát thủ, ta cũng tin tưởng huynh giết người nhất định có lý do của huynh, rất hiển nhiên huynh cũng không dự tính giải thích với mọi người.”

“Thanh danh này nọ có cái gì quan trọng đâu?”

Kì Triệu Hòa một chút cũng không cảm thấy nó quan trọng, so sánh với nó, hắn càng để ý một chuyện khác.

“Nhưng thật ra nàng, có bí mật gì chưa từng nhắc đến với ta sao?”

Hắn từng phái người điều tra quá khứ của nàng, không nhìn ra có cái gì dị thường, nhưng hắn luôn cảm thấy nàng còn cất giấu chút chuyện mọi người đều không biết, bằng không nàng thế nào lại nói từ ngữ gì đó mà hắn cái hiểu cái không?

“Hừ hừ, bí mật của ta đương nhiên có a.”

‘Như thế nào, muốn biết sao? Cầu ta nha!’

Cười trêu hắn. Trải qua một ngày kinh sợ, Tô Tương Lê đột nhiên cảm thấy mệt quá, thân thể theo bản năng hơi hơi dựa ra sau, tiến sát trong lòng nam nhân nào đó.

“Tiểu Lê Nhi, như vậy là không hợp lễ giáo.”

Kì Triệu Hòa ôn thanh nhắc nhở, tiếng lại ẩn ẩn mang theo ý cười.

“Ta trước kia cũng thường như vậy, sao chưa từng nghe huynh nói như vậy?”

Hiện tại ngẫm lại, nàng giống như từ lúc biết hắn không bao lâu, liền ỷ lại hắn ỷ lại thành nghiện.

Tuy rằng nàng không cần nam nữ thụ thụ bất thân12 linh tinh những điều cũ rích, nhưng không có nghĩa là nàng có cởi mở đến nông nỗi tùy ý cùng nam nhân vô cùng thân thiết, cùng hắn ở chung vốn đã không giống với nam tử bình thường khác, có lẽ là vì trong tiềm thức, nàng đã sớm thích hắn đi?

“Bởi vì khi đó ta có thể ngồi mà trong lòng vẫn không loạn.”

Kì Triệu Hòa thực trấn định nói xong.

“…… Vậy hiện tại thì sao?”

Hắn nở nụ cười.

“Dường như có chút khó khăn.”

Xem ra Tiểu Lê Nhi cũng không phải thật sự mơ hồ như vậy, còn nghe được ra ẩn ý của hắn.


Nghe ra trong lời nói của hắn bất đắc dĩ cùng sủng nịch, Tô Tương Lê cắn môi nhẫn cười.

“Nhưng vì ta. Huynh sẽ chịu đựng đúng không?”

Kì Triệu Hòa cười cúi đầu đem mặt giấu trong cần cổ nàng.

“Đương nhiên.”

Cho dù hắn là người cuồng vọng như vậy, cũng không muốn cho người trong lòng chịu một chút ủy khuất13.

Nàng có lẽ không thèm để ý, nhưng hắn thực để ý.

Cho nên, vì quang minh chính đại nắm tay nàng, vì có thể cùng nàng sinh hài tử, vì có thể lại cùng nàng có nhiều thời gian ở chung hơn. Đem nàng hảo hảo bảo hộ ở sau người, hắn chưa từng nghiêm túc xác định như vậy, hắn nhất định phải đem nàng cưới vào cửa.

“Triệu Hòa.”

Lưng của nàng lưng dán ngực của hắn, đầu của hắn dán cổ của nàng, khi nàng mở miệng nói chuyện, hắn cảm nhận được ấm áp trên da thịt truyền đến hơi hơi chấn động, cảm giác tê dại.

“Về sau đừng tiếp tục không quý trọng thanh danh chính mình như vậy được không? Nên giải thích thì giải thích rõ ràng, đừng cho người ta tùy tiện hiểu lầm chàng.”

Hắn bị hiểu lầm nàng sẽ thay hắn tức giận, khó chịu.

Lúc này qua thật lâu, hắn mới đáp lại.

“Ừm, ta đã biết.”

Kỳ thực hắn định mặc kệ thanh danh của bản thân, nhưng nếu ác danh của hắn lại ảnh hưởng đến an nguy của nàng, vậy lại ngược lại.

Chính là băng dày ba thước không thể do cái lạnh của một ngày, vì làm sáng tỏ chuyện này, chỉ sợ mọi người Kì Phong sơn trang lại bận rộn.

Sau đó, tựa hồ cũng nên tìm thời gian đi nhà nàng cầu hôn thôi?

Nếu không nhanh đem Tiểu Lê Nhi cưới về Kì Phong sơn trang hảo hảo bảo hộ, hắn thế nào cũng không thể an tâm.

Đang tính toán, đột nhiên có trận tiếng vang rất nhỏ hấp dẫn sự chú ý của hắn, nhưng tâm cảnh giới cũng chỉ ở nháy mắt mà thôi, thanh âm kia vội vàng, làm cho hắn lập tức lại trầm tĩnh lại.

“Thiếu Chủ.”

Không bao lâu, vài tên hắc y nhân quỳ xuống ở trước mặt bọn họ.

“Động tác thực chậm, nếu thực sự đợi đến lúc các ngươi đi cứu người, chỉ có thể chờ nhặt xác.”

Kì Triệu Hòa lười nói luôn một mạch, bất quá ngữ điệu nghe qua tâm tình cũng không tệ.

Nhóm hắc y nhân có ăn ý ngẩng đầu nhìn nhau mắt, lại chỉ nói:

“Thuộc hạ đến chậm, mời Thiếu Chủ trách phạt.”

Kì Triệu Hòa dò xét bọn họ một hồi lâu, đột nhiên cười.

“Coi như hết, làm khó các ngươi, hẳn là chủ ý của ngoại công đi? Bằng không với tốc độ của ám vệ Kì Phong sơn trang, làm sao có thể trễ như vậy mới đuổi tới?”

Nhóm ám vệ không trực tiếp thừa nhận, vị đầu lĩnh kia lại nói:

“Minh Chủ đã phái người tới Phạm phủ báo tin tức Tô Cô nương bị bắt, cũng nhận lời Kì Phong sơn trang sẽ hết sức tìm Tô cô nương về.”

“Điểm ấy ta thật ra đã quên, vẫn là ngoại công nghĩ chu đáo.”

Kì Triệu Hòa gật đầu.

Trước kia luôn chê phiền toái, rất ít khi chú ý chi tiết này đó, bất quá vì Tiểu Lê Nhi, xem ra sau này cũng phải bắt đầu chú ý đạo lý đối nhân xử thế này đó.

Hắn nhìn nhìn sắc trời, ép buộc một hồi cũng đã qua canh ba.


“Hiện tại chậm, sáng sớm ngày mai phái người đi Phạm phủ báo bình an đi.”

“Vâng.”

Đám ám vệ kia lại lần nữa biến mất trong bóng đêm, vô thanh vô thức giống như khi đến.

Đương nhiên, đó là những người mà Tô Tương Lê thấy được. Kỳ thực số ám vệ này nhìn bên ngoài là vô thanh vô thức, thực ra hành tung của bọn họ trong bán kính vài dặm không thể trách được lỗ tai của Kì Triệu Hòa.

“Oa, hóa ra thực sự có võ công loại này, phim võ hiệp hóa ra không phải gạt người!”

Tô Tương Lê nhìn xem trợn mắt há hốc mồm.

Ai nha, thật sự là chịu thiệt cực kỳ mà, cùng một đám võ lâm cao thủ quen biết lâu như vậy, nhưng lại đều vô duyên nhìn thấy hắn biểu diễn “Kỹ năng đặc biệt”, lần trước đi trèo tường hắn lại còn cố ý đi chậm rãi cho nàng xem……

Hiện tại ngẫm lại, nam nhân này tâm cơ cũng thật nặng.

“Phim võ hiệp?”

Phía sau tinh thần phi thường khiêm tốn thỉnh giáo người nào đó giải thích nghi hoặc của hắn.

“Khụ khụ, ta là nói…… sách người ta viết về chuyện người trong võ lâm hành hiệp trượng nghĩa a.”

Nàng phi thường xấu hổ cứng rắn thay đổi từ.

Nhưng Kì Triệu Hòa là người nàng có thể tùy ý lừa gạt sao?

Hắn có loại dự cảm, nàng thường thường nói từ ngữ ngạc nhiên cổ quái, thực khả năng cùng “Bí mật” nàng không nói cho hắn có quan hệ rất lớn.

Hắn không thích loại cảm giác này, biết nàng có việc gạt hắn, làm cho hắn cảm thấy thực không thoải mái.

Vì thế hắn do dự sau một lúc lâu, mở miệng nói:

“Tiểu Lê Nhi, chúng ta thương lượng một chút được không?”

“Chuyện gì?”

” Ta muốn dùng bí mật của ta trao đổi với bí mật của nàng.”

“Hửm?”

“Chúng ta tìm một ngày nào đó trao đổi bí mật, ta nói cho nàng về mọi thứ của ta, nàng cũng nói cho ta mọi chuyện của nàng, được không?”

Hắn dụ dỗ.

Đề nghị này…… Dường như có chút làm cho nàng động lòng nha!

Nếu đổi lại là trước đây, Tô Tương Lê có lẽ sẽ đối với bí mật của hắn không có hứng thú, nhưng sau một ngày mạo hiểm, nàng thật đúng là đối với việc hắn cùng với toàn bộ võ lâm sinh ra tò mò mãnh liệt.

Về phần bí mật của nàng…… Nói trắng ra cũng không có gì đáng ngại, không phải là đã quên uống canh Mạnh Bà thôi sao.

Hơn nữa, ở nàng thấy tỷ phu đàng hoàng có “biểu muội – bà con xa” căn bản cũng là nữ tử xuyên không, đại khái từ trường Mục quốc đặc biệt hấp dẫn nhân sĩ xuyên không đi, có người cũng giống nàng, liền càng không có gì ngạc nhiên.

Cùng lắm thì…… Đã bị lực tưởng tượng của hắn quá độ phong phú nha.

Vì thế nàng thực sảng khoái đáp ứng rồi.

“Được a.”

Nghe vậy, Kì Triệu Hòa vừa lòng cười.

“Chúng ta đây trở về đi.”

“Ừ.”

Tô Tương Lê thuận theo gật gật đầu, nhưng nàng bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.

“Không đúng a, chàng đã muốn đưa ta hồi tỷ phu gia, vừa mới cần gì phải nói sáng mai đến Phạm phủ báo tin?”

‘Ai nha, bị phát hiện!’

Kì Triệu Hòa câu đồ.

“Ai nói ta muốn đưa nàng hồi Phạm phủ?”

“Hử?”


“Nàng cũng không muốn cho tỷ tỷ nàng nhìn thấy bộ dáng nàng chật vật như vậy đi? Ta trước phái người đến chỗ tỷ tỷ nàng báo bình an, mà nàng ở Kì Phong sơn trang tĩnh dưỡng hai, ba ngày, chờ thương thế tốt hơn rồi nàng trở về.”

Tô Tương Lê cúi đầu nhìn nhìn cánh tay nàng.

‘Ừm, thực hợp lý, mình xác thực không muốn tỷ tỷ lo lắng.’

Kỳ thực trừ bỏ vết bầm này ra, trên người nàng còn có vài vết trầy da, nếu tỷ tỷ nàng thấy được, không khỏi ngạc nhiên một phen.

Vì thế nàng gật gật đầu.

“Cũng được, cứ như vậy đi.”

Thấy con cá cắn câu. Tâm tình Kì Triệu Hòa vô cùng tốt.

Sau lần mạo hiểm này, hắn xác định mặc kệ là y quán, hiệu thuốc hay là tỷ tỷ của nàng, cũng không có thể đem nàng từ bên người hắn cướp đi!

Mà về phương diện khác, hắn cũng nên hảo hảo nghĩ một chút nên cầu thân thế nào.

Phương gia chỉ là râu ria, có thể được Tô Quyên Bình nhận lời mới quan trọng nhất, bởi vậy, phải lấy lòng Phạm Tuấn Hi cùng Tô Quyên Bình, là chuyện nên hảo hảo nghiên cứu nhất.

Nghĩ đến tương lai của hắn cùng Tiểu Lê Nhi……

Trên mặt tuyệt mỹ giương lên nụ cười quá mức rực rỡ làm hắn bị người ta gọi là yêu nghiệt tươi cười.

08: bắt nguồn từ một điển tích của Ngô Tam Quế: khi Lý Tự Thành khởi nghĩa lật đổ Sùng Trinh, Ngô Tam Quế cũng về kinh triều kiến tân chủ. Đến trạm dịch Vĩnh Bình thì gặp gia nhân cũ đào thoát khỏi kinh thành, bèn hỏi:

“Người nhà thế nào?”

Gia nhân đáp:

“Bị Sấm Vương tịch biên hết rồi!”

Ngô bảo:

“Không sao, ta về kinh tất sẽ hoàn trả.”

Lại hỏi:

“Phụ thân thì sao?”

Đáp:

“Bị bắt.”

Ngô lại bảo:

“Ta về nhất định sẽ thả ra.”

Hỏi tiếp:

“Trần phu nhân (Trần Viên Viên) thì sao?”

“Bị Sấm Vương (có thuyết nói là Lưu Tông Mẫn) mang đi.”

Lập tức, Ngô Tam Quế nổi giận đùng đùng, lớn tiếng nói:

“Đại trượng phu ngay cả một nữ tử còn không bảo vệ được, còn mặt mũi nào gặp ai nữa?”

Sau đó, quay đầu rút về Sơn Hải quan, lấy thân phận đại thần của Minh triều, đầu hàng Đa Nhĩ Cổn, quay trở lại tiêu diệt Lý Tự Thành, bắt đầu nhà Thanh.

Câu này ý chế giễu Ngô Tam Quế chỉ vì danh kỹ Tô Châu Trần Viên Viên mà đem cả giang sơn người Hán hai tay dâng tặng cho Mãn Thanh.

=> Câu này thường được dùng để chỉ nam tử nổi giận vì người mình thương

09: nam nữ phải giữ khoảng cách, lễ tiết

10: một lần cũng không giữ lại, ý là một phát một liền té.

11: tú tài – người học chữ, quan binh – người học võ. Ý nói không cùng chí hướng nói chuyện không hiểu nhau được.

12: Nam tức là nam giới – Nữ là người nữ – Thụ (chữ đầu tiên) là cho đi – Thụ (chữ thứ 2) là nhận về – Thân là thân gần.

Nam nữ đưa và nhận của nhau thứ gì đều không được đưa trực tiếp, ví như muốn đưa thì người này phải để vật xuống bàn, người kia lấy vật từ bàn mà lên chứ không được tay trao tay. Nghĩa lớn hơn là giữa nam và nữ phải có khoảng cách, không được tùy nghi có những cử chỉ thân thiết, gần gũi với nhau.

13: Oan ức, thiệt thòi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận