Hạnh Lâm Thê

Những cô nương đẹp mắt, hay là kiều diễm hoặc nữ tử tú lệ, hắn cũng không phải chưa từng gặp qua, huống chi dung mạo của hắn cũng đủ khuynh đảo chúng sinh, đúng ra mà nói không mỹ nhân nào có thể hấp dẫn được hắn.

Nhưng không biết tại sao, khi Tô Tương Lê kia dùng tiếng nói thanh thúy, mặt mày hớn hở nói về y lý, hắn lại thế nào cũng không thể đem ánh mắt từ trên người nàng rời đi.

“Cũng không thể nói là tấm lòng nghĩa khí.”

Nàng than nhẹ.

“Ta chỉ là rất rõ ràng bộ dáng bị ốm đau tra tấn là như thế nào.”

“Tô cô nương đi qua từng mắc nặng bệnh?”

Hắn nhíu mày, ngực giống như đột nhiên bị đâm một cái, hơi hơi đau.

“Không phải bệnh nặng gì!”

Tô Tương Lê sang sảng cười cười.

“ Chẳng qua là trái tim ta không được khoẻ, là một loại bệnh tim bẩm sinh …… A, thật có lỗi, ta lại nói khó hiểu rồi đúng không? Kỳ thực đơn giản mà nói, bắt đầu từ trong bụng mẹ liền mắc bệnh tim, lấy kỹ thuật chữa bệnh hiện tại là không có cách nào chữa được, nhưng bởi vì ta trước kia từng mắc bệnh như vậy, cho nên mới có thể hiểu biết như vậy.

Trên thực tế ta hiện tại như thế này đã tính là tốt lắm, chưa tới mức phải mổ tim để tu bổ! Ta chưa trải qua phẩu thuật mà còn có thể hảo hảo sống đến mười bảy tuổi, đã thực may mắn, hơn nữa trải qua điều dưỡng những năm gần đây, cũng miễn cưỡng có thể cùng thường nhân không khác……”

Nàng thao thao bất tuyệt nói một chuỗi dài.

Kì Triệu Hòa cố gắng muốn hiểu rõ mỗi một câu của nàng, bất quá hiệu quả không nhiều.

Trong lời nói của nàng, mười câu thì có ba bốn câu xen lẫn từ ngữ hắn không hiểu, tuy rằng nguyên đoạn thì không phải không đoán ra, chỉ là không dễ tưởng tượng ra đại ý.

Mổ tim để tu bổ?

Hắn nghĩ đây chỉ là so sánh, mà không phải thực sự đem trái tim lấy ra may vá, dù sao nếu thực sự làm như vậy, người còn sống được sao?

Hoàng Tử Ý lại rất giỏi, cũng không khả năng có loại năng lực này?

Tô Tương Lê phát hiện hắn trầm mặc, nhất thời cảm thấy có chút ngượng ngùng.

“Thật sự là thật có lỗi, ta mỗi lần đến y thuật liền rất hưng phấn, quên không phải ai cũng có hứng thú……”

Kỳ thực nàng bình thường không phải người nói nhiều như vậy, có thể là vì bộ dạng Kì công tử xinh đẹp, lại có thể kiên nhẫn nghe nàng nói chuyện, nàng bất tri bất giác liền nói một đống.

“Không, ta cảm thấy những gì Tô cô nương phi thường thú vị.”

Kì Triệu Hòa lập tức nói. Hắn thích nhìn nàng thảo luận y thuật, thần thái kia cùng bộ dáng phấn khởi.

“Thật vậy chăng?”

Tô Tương Lê mắt sáng lên, môi hồng khẽ nhếch:

“ Ngươi thật là người tốt. Tỷ tỷ của ta tuy rằng không ngăn cản ta học y, nhưng trước nay không tính nhẫn nại hãy nghe ta nói.”

Kì Triệu Hòa nhìn thấy nàng cười mà lộ cả hàm răng, dưới ánh mặt trời càng toả sáng, hiển nhiên là nàng không để ý sẽ lộ ra bộ dáng ” cười hở mười cái răng ” kia, nhưng điều này cũng không chứng tỏ nàng không hiểu lễ nghi.

Trên thực tế nàng lớn lên được tỷ tỷ cùng sư phụ dạy rất tốt, cách nói năng cử chỉ của nàng xem như hiểu được lễ tiết cơ bản, cũng không làm người ta cảm thấy giả tạo.

Hắn biết nàng rất rõ ràng lễ giáo này, chính là cảm thấy không tất yếu tuân thủ, như vậy không tệ, dù sao chính hắn cũng chưa bao giờ là người nghiêm ngặt tuân thủ quy củ.

“Nếu Tô cô nương nguyện kết giao bằng hữu với tại hạ, tại hạ rất thích ý nghe Tô cô nương nói những chuyện mà cô nương cho là thú vị.”

“Ta đương nhiên nguyện ý.”

Nàng kinh hỉ nói:

“Có thể cùng tiên nhân giống Kì công tử kết giao như vậy, đây là phúc khí của ta.”

Kì Triệu Hòa yên lặng không cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui