Ninh Thanh Thanh gật đầu, không kìm được xúc động: "Đúng vậy, ta không cần một tương lai đầy biến số."
"Vậy thì…" Bàn tay của Cố Hựu Sâm đặt trên hộp đựng đồ trong xe khẽ siết lại, trái tim hắn như đang dồn dập tuôn trào, hắn cố gắng kiềm nén tất cả những cảm xúc hỗn loạn trong lòng, nhìn Ninh Thanh Thanh, từng bước dẫn dắt:
"Ta và ngươi có quan điểm giống nhau.
Nếu không định kết hôn, thì không cần yêu đương làm gì.
Yêu đương là để tiến tới hôn nhân.
Nếu sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ kết hôn, vậy tại sao không bắt đầu ngay từ bây giờ để cùng nhau đạt được kết quả mà cả hai mong muốn?"
Ninh Thanh Thanh chớp mắt, lặng lẽ suy nghĩ theo logic của Cố Hựu Sâm, thấy mọi thứ thật sự rất hợp lý.
Cố Hựu Sâm tiếp tục với giọng điềm đạm: "Nếu kết quả là hôn nhân, thì quá trình cũng sẽ càng thêm ổn định và an toàn.
Ta nghĩ cả hai chúng ta đều không muốn dấn thân vào một mối quan hệ không có tương lai."
Ninh Thanh Thanh ngập ngừng gật đầu, cảm thấy lý lẽ này thật sự rất hợp tình hợp lý.
Lúc này, Cố Hựu Sâm mở cửa xe bên mình, bước xuống.
Đến tận lúc này hắn mới khẽ thở phào, rồi nhanh chóng điều chỉnh lại bản thân, đi vòng qua mở cửa xe bên phía Ninh Thanh Thanh: "Thanh Thanh, đi thôi."
Ninh Thanh Thanh bước xuống xe, hai người sóng vai băng qua con đường.
Nàng im lặng không nói gì, trong đầu vẫn lẩn quẩn suy nghĩ về những lời Cố Hựu Sâm vừa nói.
Nàng cảm thấy hắn nói rất đúng, nhưng mơ hồ như thể có điều gì đó bị bỏ qua mà nàng chưa nhận ra.
Chỉ vừa động não một chút, đầu óc lại có chút choáng váng, đến mức nàng suýt đụng vào một người đi ngược chiều.
Ngay lập tức, cánh tay nàng bị Cố Hựu Sâm giữ chặt.
Hắn kéo nàng nhẹ nhàng về phía mình, khoảng cách gần đến mức Ninh Thanh Thanh có thể cảm nhận hơi thở và mùi hương từ người hắn.
Một mùi hương dễ chịu, mát lạnh như tuyết và gỗ thông, toát ra từ người Cố Hựu Sâm.
“Cố tổng.” Lúc này, thư ký của Cố Hựu Sâm đi tới, đưa cho hắn sổ hộ khẩu.
Cố Hựu Sâm nhận lấy, thấy thư ký còn đang trố mắt nhìn chằm chằm Ninh Thanh Thanh, hắn liền lên tiếng: “Ta đi kết hôn, đây là vợ ta.”
“À, vâng, chào phu nhân!” Thư ký lập tức cúi đầu chào Ninh Thanh Thanh, hoàn toàn bối rối vì sếp của mình chẳng những không nhắc gì đến chuyện bạn gái, mà giờ lại còn chuẩn bị đi đăng ký kết hôn!
Tin lớn, đúng là tin lớn! Thư ký đỏ mặt, khó khăn lắm mới kìm được sự phấn khích, trong đầu đã sẵn sàng về công ty loan báo một trận cho mọi người biết!
Cố Hựu Sâm dẫn Ninh Thanh Thanh vào Cục Dân Chính.
Hôm nay không phải là ngày đẹp hay số đặc biệt, nên bên trong rất vắng, chỉ có hai cặp đôi đang làm thủ tục ở quầy, còn khu chờ thì không có ai.
Ninh Thanh Thanh không biết mình đã ngồi vào trước quầy đăng ký bằng cách nào, trước mặt nàng giờ đã có một cây bút và một tờ giấy đăng ký.
Nàng ngơ ngác cầm lấy bút, nhìn sang bên cạnh, thấy Cố Hựu Sâm đã bắt đầu điền thông tin của mình.
Không còn cách nào khác, nàng đành cầm bút lên, bắt đầu điền thông tin của mình.
Tờ đơn nhanh chóng được nhân viên thu lại và nhập vào hệ thống.
“Hai vị qua chụp ảnh nhé!” Nhân viên chỉ về phía khu chụp ảnh.
Trong phòng chụp, hai người ngồi xuống cạnh nhau, giữ khoảng cách nửa người.
Nhiếp ảnh gia thấy cặp đôi nhan sắc quá đỉnh, không kìm được bật cười nói đùa: “Hai vị ngồi xa thế này tôi cũng không biết chụp sao cho đẹp nữa.
Ngại ngùng gì chứ? Soái ca mỹ nữ, lại gần một chút nào! Đây là ảnh cưới thời hiện đại năm 2022 rồi, đâu cần ngồi cách xa như ảnh kết hôn thập niên 50, đúng không?”
Hắn còn làm động tác mẫu, chỉ dẫn cách ngồi gần nhau.
Ninh Thanh Thanh hơi dịch lại gần.
Cố Hựu Sâm đợi nàng ngồi ổn định, liền dứt khoát dịch sát lại, đến mức hai bên áo chạm vào nhau.
“Đúng rồi! Cả hai cười lên nào, tôi sẽ điều chỉnh vị trí.” Nhiếp ảnh gia đứng sau ống kính, vui vẻ nhắc: “Mỹ nữ sao không cười thế?”
Ninh Thanh Thanh cố gắng mỉm cười một chút.
Đột nhiên, nàng ý thức được đây là kết hôn, chuyện hệ trọng của cả đời, vậy mà nàng lại mơ màng mà tới đăng ký như thế này sao? Bỗng dưng nàng có chút muốn chạy trốn… nhưng vừa lúc đó, “tách” một tiếng, bức ảnh đã được chụp xong.
Nhiếp ảnh gia hài lòng: “Soái ca cười đẹp lắm, trông rất vui vẻ! Có điều mỹ nữ hơi căng thẳng một chút.”