Hạnh Phúc Có Thật Không Anh?

Những dòng nước mắt mà Cao Quỳnh Phương cho rằng đã cạn giờ đây lại ồ oạt trào ra. Khoảnh khắc Lâm Khải Phong âu yếm với Triệu Minh Minh như hiện ngay trước mắt, cào xé vết thương năm nào chảy máu, dù không muốn thừa nhận nhưng cô vẫn yêu anh rất nhiều, tình yêu ấy chưa bao giờ thay đổi, chỉ có người cô yêu đã đổi thay từ bao giờ. Cao Quỳnh Phương chưa từng biết, thì ra bên cạnh Lâm Khải Phong từ lâu đã có người thay thế vị trí cô, thay thế cô quan tâm anh, thay thế cô yêu anh.

Và Cao Quỳnh Phương cũng không biết nỗi đau mà Lâm Khải Phong không nói thành lời, những cay đắng mà anh phải gánh chịu, những năm tháng anh vật vã với con tim tan nát. Dù vậy anh vẫn không cách nào từ bỏ, biết bao lần anh đậu xe dưới chung cư âm thầm nhìn cô, biết bao lần anh muốn gạt bỏ đau thương ôm cô vào lòng, biết bao lần anh muốn cùng cô xây dựng lại hạnh phúc năm xưa. Nhưng hình như đã quá muộn màng, vì bây giờ đây bên cô cũng đã có người che chở cô trước những cơn mưa nặng hạt, đã có người cùng cô bước tới ngày mai ngập ánh mặt trời, điều mà anh không làm được.

Cao Quỳnh Phương cùng Lê Quốc Khánh đã rời khỏi từ lâu nhưng Lâm Khải Phong vẫn bất động tại chỗ. Dù rất muốn lao ra giành Cao Quỳnh Phương về nhưng cả cơ thể anh như không còn chút sức lực nào. Đôi chân cứ như đóng băng tại chỗ, là anh hận cô rời bỏ mình, là anh cho rằng cô đã tìm được bến đỗ mới? Tất cả đều không phải, chỉ vì những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, chỉ vì khuôn mặt nhợt nhạt loay hoay tìm chỗ dựa, chỉ vì đôi mắt vô hồn nhìn về phía biển xa xôi, chỉ vì anh biết cô đã quá mệt mỏi.

“Em có giấu anh đi học diễn xuất không vậy?” – Lê Quốc Khánh nhăn mặt nhìn Cao Quỳnh Phương bên cạnh.

“Hình như ba không biết anh trốn về đây thì phải?” – Đây gọi là một nhát chí mạng.

Lê Quốc Khánh bị đâm trúng tim đen đành im lặng đầu hàng. Nhưng có một điều anh nghĩ mãi cũng không hiểu “Dạ dày em không tốt sao lại uống ba ly rượu đó?”

Đương nhiên Cao Quỳnh Phương là người hiểu rõ bản thân mình hơn ai hết, nhưng không liều mạng thì sao có thể hoàn thành xuất sắc vai diễn mình đã kì công gầy dựng. Nhưng diễn tròn vai không có nghĩa là mất luôn mạng, Cao Quỳnh Phương là ai? Cô là bác sĩ, những chuyện cỏn con thế này sao làm khó được cô.

Một tiếng trước.

Sau khi uống xong ba ly rượu của Lâm Khải Phong, Cao Quỳnh Phương biết tình thế không ổn.

“Mình đi toilet.”

Cao Quỳnh Phương khó nhọc vịn vách tường hai bên loạng choạng đi đến toilet. Vừa bước vào, Cao Quỳnh Phương lập tức dùng tay thọc sâu vào cổ họng, thành công nôn ra tất tần tật chất lỏng gớm ghiếc kia. Khi chắc chắn đã không còn chút rượu nào trong dạ dày, Cao Quỳnh Phương mới đi ra ngoài. Mặc dù tiếp theo sau đó cô uống rất nhiều rượu, nhưng nhìn chung chỉ là loại rượu nhẹ, không là gì so với tửu lượng của Cao Quỳnh Phương, cảnh say bí tỉ chẳng qua chỉ để che mắt thiên hạ, cũng là để thử lòng của Lâm Khải Phong. Và không ngoài dự đoán, Cao Quỳnh Phương đã sớm nhìn thấy Lâm Khải Phong bám phía sau, nên mới nhắn tin cho Lê Quốc Khánh.

Điện thoại báo có tin nhắn đến. Cao Quỳnh Phương nhanh chóng mở ra.

‘Việc thu mua rất thuận lợi’

Đôi mắt đã không còn đong đầy nước mắt mà là thâm sâu khó lường, những ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím ‘Họ có biết không?’

Rất nhanh, Cao Quỳnh Phương đã nhận được hồi âm ‘Không.’

‘Tốt, nhưng tạm thời đừng manh động, tìm một người thế thân đi. Còn nữa, giúp tôi điều tra Ngô Kim Ngọc.’

Cao Quỳnh Phương cất điện thoại và giỏ xách, nghiêm giọng nói “Cùng lắm em chỉ bao che anh được một tháng thôi.”

Lê Quốc Khánh hoàn toàn không biết chuyện gì, và Cao Quỳnh Phương cũng không muốn kéo anh vào. Biết càng ít sẽ càng tốt hơn cho Lê Quốc Khánh, cũng là một cách để bảo vệ anh.

Đêm có dài cũng đến lúc nhường chỗ cho ánh sáng. Hôm nay là ngày Cao Quỳnh Phương đến Lâm gia kiểm tra định kỳ cho Lâm Thế Thanh. Vì thế mới sáng tinh mơ, Cao Quỳnh Phương đã dậy, cô muốn chuẩn bị một tinh thần tốt nhất để chính thức hội ngộ Lâm phu nhân – Trần Diễm Sương.

Cuối cùng cũng có một ngày Cao Quỳnh Phương đường đường chính chính bước chân vào Lâm gia, chỉ tiếc là không phải vì tình yêu của mình. Mọi mơ ước của tuổi mười chín đã bị chủ nhân căn nhà này một bước đạp đổ, mọi hi vọng tình thân điều bị chủ nhân căn nhà này đập tan tành, cô có nên hận? Đúng, cô phải hận và phải đòi lại. Tội lỗi hôm nay không phải do cô tạo ra, chỉ là do Trần Diễm Sương tự chuốc lấy, cô chỉ thay trời hành đạo thôi.

“Chào ông Lâm, bà Lâm.” – Cao Quỳnh Phương khó khăn lắm mới dập tắt được ngọn lửa thù hận để tươi cười đối diện với Trần Diễm Sương. Bao nhiêu năm trôi qua, Trần Diễm Sương vẫn là một người phụ nữ xinh đẹp, nét thanh tao cao quý tỏa ra từ bà khiến người ta choáng ngộp, hình như thời gian cũng không có cách nào bào mòn thân thể bà.

Sau một loạt kiểm tra thông thường, Cao Quỳnh Phương kết luận sức khỏe Lâm Thế Thanh rất tốt, không có dấu hiệu bất thường nên khỉ kê cho ông một số loại thuốc trợ tim bình thường rồi rời khỏi. Con người ai mà không có nhược điểm, nó tạo nên một nỗi sợ vô hình, khiến người ta luôn kiêng dè, luôn lo lắng và Trần Diễm Sương cũng thế.

“Cuộc sống cô bây giờ vẫn tốt chứ?” – Cao Quỳnh Phương vô cùng vinh hạnh được Trần Diễm Sương đích thân tiễn ra đến tận cổng.

“Cảm ơn bà, rất tốt.” – Lớp mặt nạ thường ngày hôm nay dường như dày thêm, nụ cười như đông cứng trên khuôn mặt khả ái, là nụ cười giả dối nhất của cô.

Trần Diễm Sương vẫn luôn là một người điềm tĩnh, dù trong hoàn cảnh ngặt nghèo nhất bà cũng có cách đối phó, huống hồ là một người từng bại thảm hại trong tay bà “Tốt hơn hết hãy luôn giữ sự yên bình đó.”

Cao Quỳnh Phương lễ phép nói lời cuối cùng trước khi đi “Tôi sẽ cố thưa bà.” Với một người lão luyện như Trần Diễm Sương dư sức hiểu hàm ý trong câu nói của Cao Quỳnh Phương thế nhưng bà ta vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên nhìn cô rời đi rồi vào trong. Điều này cũng không nằm ngoài dự đoán của Cao Quỳnh Phương, nhưng cô đã không còn là một Cao Quỳnh Phương yếu ớt ngày nào, từ từ rồi Trần Diễm Sương sẽ được nếm cảm giác đau khổ mà bà từng ban phát.

Trở về bệnh viện. Cao Quỳnh Phương lại tiếp tục cuộc sống bình thường hằng ngày, đây dường như là niềm vui cuối cùng còn sót lại trong cuộc đời cô. Không cần ngụy trang, không cần giả dối, mọi việc cô làm đều là xuất phát từ trái tim. Dù bệnh viện là một nơi nước mắt xen lẫn nụ cười nhưng ít ra tất cả những cảm xúc ấy đều chân thật, đều vì tình thân mà con người luôn trân trọng, thứ mà Cao Quỳnh Phương luôn khao khát.

“Chị, về thôi.” – Thấy Cao Quỳnh Phương thơ thẩn đến quên mất thời gian, cô y tá vui vẻ nhắc nhở.

“Sao gấp vậy? Vẫn chưa đến giờ tan ca mà?” – Cao Quỳnh Phương liếc nhìn đồng hồ chỉ mới 18h45, vẫn chưa đến giờ giao ca.

“Hôm nay Valentine, ngoại lệ một bữa đi chị.”

Cao Quỳnh Phương lại rơi vào dòng suy nghĩ, cô thở dài “Thì ra hôm nay là Valentine.”

“Anh, sinh nhật vui vẻ.” – Triệu Minh Minh ôm chặt Lâm Khải Phong, đặt lên má anh một nụ hôn nồng ấm.

“Cảm ơn em.” – Dù Triệu Minh Minh đã cố chuẩn bị toàn vẹn mọi thứ nhưng chỉ đổi lại một nụ cười mỉm của Lâm Khải Phong.

Thấy Lâm Khải Phong có vẻ miễn cưỡng, Triệu Minh Minh khó hiểu hỏi “Anh không vui à?”

Không phải không vui mà là không muốn nhớ. Nếu hôm nay Triệu Minh Minh không nhắc chắc thật sự anh đã quên. Kể từ cơn mưa của bảy năm trước, Lâm Khải Phong đã để ngày này cho gió cuốn đi, để dông bão vùi dập vỡ tan, bởi anh rất sợ, sợ nó nhắc anh nhớ về tình yêu năm nào, về nụ hôn nồng cháy dưới ánh trăng, về người con gái anh nguyện ý đánh đổi tất cả và về cả nỗi đau cô đã nhẫn tâm để lại. Nhưng trước mặt Triệu Minh Minh, Lâm Khải Phong chỉ có thể vui vẻ chấp nhận, anh không có lựa chọn, cũng như năm xưa, không được chọn lựa.

Triệu Minh Minh đã sắp đặt mọi thứ rất chu toàn, một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, một bản balad ngọt ngào, một tình yêu không tì vết. Vậy mà con tim ngu ngốc của anh vẫn không cách nào tiếp nhận, anh cứ mãi nhớ về ngày này của bảy năm về trước, nhớ về cặp giày thủy tinh sáng lấp lánh dưới trăng, nhớ nụ cười thuần khiết của Cao Quỳnh Phương, nhớ khi môi lưỡi họ hòa quyện làm một. Biết là sai trái nhưng anh bất lực rồi, càng khống chế bản thân anh càng nhớ, càng cố thoát khỏi anh lại càng bị buộc chặt.

“Chúng ta đi dạo.” – Nếu điều ước trong sinh nhật có thật, Lâm Khải Phong ước rằng có thể nhìn rõ người hôm nay bên cạnh anh là ai.

Nắm chặt tay Triệu Minh Minh cùng sải bước trên đường, giống như bao cặp tình nhân khác, hơi ấm tỏa ra khiến trái tim loạn nhịp của Lâm Khải Phong dần trở về vị trí cũ. Họ dừng lại bên bờ biển mênh mông, cùng nhau nhìn ra phía xa vô định, cùng nhau ước những điều tốt đẹp.

“Có bao giờ em rời xa anh không?” – Lâm Khải Phong đột nhiên lên tiếng.

Có lẽ Triệu Minh Minh không nghe ra sự trống vắng trong lời nói của Lâm Khải Phong nên cô mới vui vẻ xoay người anh đối diện mình, rồi tiến đến vòng tay ôm eo Lâm Khải Phong “Sẽ không bao giờ em để anh một mình.”

Lâm Khải Phong nghe như thanh âm quen thuộc năm xưa, anh mãn nguyện đáp trả cái ôm của Triệu Minh Minh từ đáy lòng thốt lên “Cảm ơn em.”

Cũng ngay lúc này, một cơn mưa tù đâu ập đến.

“Anh…đi thôi.” – Triệu Minh Minh vội kéo tay Lâm Khải Phong chạy tìm chỗ trú.

Đến giờ thì Lâm Khải Phong mới thức tỉnh, đã không phải là Cao Quỳnh Phương, đã không phải là lời hứa mà cô dành cho anh, bởi Cao Quỳnh Phương luôn nguyện ý cùng anh ướt mưa, sẽ không vội vã trốn chạy. Đúng vậy, cũng như bây giờ, Cao Quỳnh Phương đứng lặng lẽ trong cơn mưa nặng hạt, nước mưa thấm vào da thịt buốt giá nhưng Cao Quỳnh Phương vẫn chấp nhận chịu đựng. Ba trăm sáu mươi lăm ngày, chỉ có duy nhất một ngày để cô nhớ anh, tại sao vẫn phải cướp đi? Thì ra cô không mạnh mẽ như mình nghĩ, nhìn anh ôm người con gái khác, nhìn khuôn mặt viên mãn hạnh phúc của anh, tất cả điều như một cây dao cắm thẳng vào trái tim cô. Có ai biết Cao Quỳnh Phương không khóc vì không muốn Lâm Khải Phong nhìn thấy, không ngã khuỵu vì không muốn Lâm Khải Phong đau lòng, không níu kéo vì sợ Lâm Khải Phong không dứt bỏ, nỗi đau mà anh gánh chịu có lớn bằng cô? Cuối cùng, Cao Quỳnh Phương mới hiểu ra, nỗi đau lớn nhất không phải khi tình yêu kết thúc mà khi đã kết thúc mới nhận ra còn yêu rất nhiều.

“Tỉnh lại đi, em không phải như vậy?” – Không hiểu sao Trình Tử Khiêm luôn xuất hiện lúc Cao Quỳnh Phương yếu đuối nhất, anh vẫn như năm xưa không nhẫn tâm nhìn Cao Quỳnh Phương một mình chống chọi dưới mưa, anh cầm ô đến bên cạnh cô.

Nhưng Cao Quỳnh Phương lại lảng đi “Anh về đi.” – Thì ra cũng có lúc Cao Quỳnh Phương tham lam mưa, vì ít nhất nỗi đau mưa để lại trên thân xác này sẽ khiến nỗi đau trong tim vơi dần.

Cao Quỳnh Phương hôm nay đã đủ trưởng thành để tự bước đi, Trình Tử Khiêm biết rõ. Vì thế anh đứng lặng nhìn đôi chân mỏi mệt của Cao Quỳnh Phương lê bước đi cũng không đuổi theo. Có lẽ giống như Lâm Khải Phong nói, cô giờ đã thay đổi, đã quá xa lạ. Cô cứ đi mãi, không biết đi đâu, cũng không biết về đâu. Mưa mỗi lúc thêm nặng hạt, bước chân Cao Quỳnh Phương càng thêm nặng nề, cô đứng chững lại, ngước mặt nhìn lên bầu trời tối đen trên cao, rồi lại nhìn về phía trước mịt mù, thì ra con đường cô chọn lại đen tối và mờ mịt như vậy. Lần đầu tiên Cao Quỳnh Phương cảm thấy sợ hãi về ngày mai, khi đêm đen dường như chắn hết tất cả các lối đi, Cao Quỳnh Phương mới nhận ra mình quá nhỏ bé so với thế giới rộng lớn này, thì ra đôi chân dù kiên định đến mấy cũng có lúc mệt mỏi, thôi hãy một lần cho cô được yếu đuối.

Ngay khi Cao Quỳnh Phương sắp ngã xuống, bỗng từ đằng sau có một đôi tay rắn chặt ôm chặt cơ thể cô.

“Nếu đã không muốn đứng dưới ô của ai đó thì ít ra hãy tìm một người chịu ướt cùng em.”

Giọng nói thâm tình rơi trên vành tai, đôi tay kiên định đặt trên eo, lồng ngực ấm áp dán chặt phía sau, tất cả đều là thật. Cao Quỳnh Phương như bất động tại chỗ, dù lý trí rất muốn cự tuyệt nhưng con tim không cho phép, lần cuối cùng thôi, hãy để cô yêu anh. Cứ như vậy, trong thinh lặng hai con người hòa quyện vào nhau, cảm nhận tình yêu năm nào vẫn vẹn nguyên, cảm nhận trái tim đã không còn băng giá, cảm nhận sự tồn tại chân thật của đối phương. Giá như thù hận kia chưa từng tồn tại, giá như tình yêu kia chưa bao giờ tách rời, giá như cay đắng kia chưa bao giờ hiển hiện, thì bây giờ họ có được hạnh phúc?

“Xin anh... buông em ra đi.” – Cũng đã đến lúc Cao Quỳnh Phương nên tỉnh lại, càng tham lam vòng tay này, chỉ càng nhận thêm đau khổ. Nhưng dù cố cách mấy, cánh tay rắn chắc của Lâm Khải Phong vẫn ôm chặt cô, giống như muốn đem hai cơ thể nhập làm một, để cô không còn chạy trốn, để anh vĩnh viễn không mất cô.

“Anh mệt rồi, anh không chơi nổi trò trốn tìm với em nữa. Coi như anh thua rồi... mình bắt đầu lại... được không em?” – Giọng nói bất lực của Lâm Khải Phong rõ ràng bên tai, làm trái tim Cao Quỳnh Phương nhói lên từng cơn. Có lẽ nếu lúc đó anh không bắt gặp cô lẩn tránh chiếc ô của Trình Tử Khiêm, nếu anh không nhìn thấy cô khó nhọc nhưng vẫn cố bước đi, nếu như cô không sắp ngã khuỵu thì có lẽ anh vẫn chôn giấu tình cảm này, vẫn nghe theo sự sắp đặt cưa số phận, vẫn chấp nhận buông tay.

“Bên cạnh em... chỉ khiến anh bị ướt thôi.” - Một giọt nước nóng hổi rơi xuống tay Lâm Khải Phong, là nước mắt Cao Quỳnh Phương…đã tràn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui