Lâm Phong nháy mắt cười bí hiểm với Kim Ngân rồi rảo bước ra khỏi phòng. Còn Kim Ngân vẫn ngồi đó ngơ ngác nhìn anh. Phần vì cô chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh đi đâu,..... Phần vì cô bị nụ cười cùng cái nháy mắt của anh làm đứng hình.
Nó mới tuyệt mỹ làm sao!!! Khiến đối phương nhìn mãi không chán rồi dần dần bị thu hút hẳn. Cô ngưỡng mộ tại sao thượng đế lại ưu ái ban cho anh nhiều thứ đẹp tuyệt như thế. Từ khuôn mặt hoàn mỹ đôi mắt dịu dàng ấm áp không một khuyết điểm. Rồi thân hình to cao mà chàng trai nào cũng mơ ước có được. Đến nụ cười ấm áp tựa nắng ban mai.
Cô thầm nghĩ ngợi về anh. Chợt hình ảnh của Khánh Anh từ đâu ùa về. Khiến tim cô đập loạn nhịp. Con người đó tuy chỉ bên cô vài hôm. Nhưng sao nó thân quen đến thế. Lúc này chẳng có Khánh Anh ở đây cô thấy nhớ anh thật.
Nhớ!!?
Rồi từng hình ảnh của anh dần hiện về trước mắt cô. Vẻ mặt lạnh lùng, bất cần nhưng cũng có lúc biết quan tâm đến cô. Cô được bình an như giờ cũng nhờ anh.
Lúc ở đáy hồ nếu anh không cứu cô thì chắc giờ cô đã nằm dưới đáy hồ ấy mất rồi. Bất chợt cô đưa tay chạm vào môi mình. Môi anh đã hai lần chạm vào ấy. Nhưng mỗi lần là một cảm xúc khác.
Rồi lúc cô sắp đi theo bà về thế giới bên kia. Anh cũng đi theo để níu giữ cô lại. Có thể nói anh là thần hộ mệnh của cô. Những lúc cô gặp nguy hiểm đều có anh bên cạnh để bảo vệ, che chở. Vô tình cô cảm thấy mình cần anh.
Nhưng anh và cô thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Anh quá lạnh lùng, cao ngạo và đặc biệt là cô luôn khó với tới được. Và dường như giữa cô và anh có bức tường vô hình nào đó ngăn cách. Những lúc cô cứ tưởng mình làm cho "tảng băng" kia tan ra. Thì có một thế lực nào đó lại đóng băng nó lại. Làm cô thấy càng ngày khoảng cách giữa cô với anh dần xa vời vợi và khó có thể thu ngắn lại được.
Cô lắc đầu chán nản để xua tan những suy nghĩ đó. Thật khó hiểu tại sao lúc nào cô cũng luôn nghĩ về anh chứ. Trong khi anh luôn lạnh nhạt, hờ hững với cô.
Liệu cô có đủ sức kiên cường mà tiến đến mở khóa con tim đã đóng băng ấy không???
Chợt cô nhớ lúc cô hôn mê có ai đó khẽ thì thầm gì với cô. Mà do lúc ấy cô quá mệt mỏi nên chẳng nhớ được gì cả. Rồi hình như ai đó cũng hôn lên trán một nụ hôn rất nhẹ nhàng. Nhưng cũng đủ làm cho cô cảm nhận được sự hiện diện của nó.
Cô tựa người về sau cười khổ bản thân. Có lẽ đó chỉ là hoang tưởng chứ thật chất không có ai hôn cô và nói gì cả. Vì lúc ấy chỉ có mình Khánh Anh bên cô thôi. Và anh sẽ không bao giờ dành tình cảm cho cô nhiều đến thế. Nghĩ đến đấy lòng cô khẽ thắt lại. Một cảm giác nghèn nghẹn ở tim thật khó chịu. Cô nhủ với lòng sẽ không mơ tưởng đến anh nữa. Lúc trong rừng đã một lần cô hứa thế nhưng vẫn không làm được. Lần này cô chắc chắn sẽ làm được.
– Tất cả chỉ là sự thương hại, trách nhiệm.
Cô thầm nhủ với lòng mình như thế. Rồi tựa người về sau nhìn ra cửa sổ. Đôi mắt trong veo như mặt hồ chợt khô héo hẳn.
– Anh xin lỗi vì bắt em đợi lâu nha!!!
Lâm Phong mở cửa bước vào lên tiếng kèm theo một nụ cười tươi sáng. Anh là thế lúc nào cũng tươi cười mang lại sự ấm áp cho người đối diện. Nhưng cô đâu biết nụ cười ấy chỉ dành riêng cho cô. Và từ lúc thấy cô anh mới cười nhiều và rạng rỡ đến như thế.
Cô dời đôi mắt khô héo sang nhìn anh. Môi tạo một đường cong xinh xinh đáp lại. Mắt cũng trong veo hẳn. Cô khẽ lắc đầu ý muốn nói không sao. Nhưng cô không tài nào bày tỏ cho anh biết được. Đành tay quơ loạn xạ chợt động đến vết thương.
– Á.... - vết thương bị động khiến cô đau đớn khẽ la lên.
Lâm Phong thấy thế liền chạy đến đở cô. Mắt nhìn cô đầy vẻ lo lắng.
– Em không sao chứ? Đau lắm à? Để anh đi gọi bác sĩ Lưu....
Anh lo lắng hỏi han rồi quay người định đi ra ngoài gọi bác sĩ Lưu. Liền bị cánh tay yếu ớt còn lại của cô nắm lấy. Anh bất ngờ quay người lại nhìn cô chăm chăm.
Cô khẽ cười gượng nhìn anh tỏ vẻ không sao. Chợt cô thấy anh đang nhìn mình liền cúi xuống lại thấy tay cô vô tình nắm lấy tay anh không buông. Bối rối cô tháo tay ra mặt đỏ ửng lên. Không dám ngước mặt lên nhìn anh.
Thấy thái độ cô thế anh khẽ mỉm cười thích thú. Môi vẽ thành một đường cong tuyệt diệu mê hồn. Rồi đưa mắt sang nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô. Lòng có chút gì đó vui vui.
Rồi cả hai rơi vào im lặng như thế khá lâu. Cô ngại ngùng chẳng dám ngước nhìn anh. Anh thì mải mê ngắm nhìn cô. Thời gian cũng muốn ngưng động cho đôi trai gái như thế mãi.
– À anh có cái này cho em nè! - bất chợt anh lên tiếng phá tan không khí im lặng.
Cô cũng vì thế mới dám ngước lên nhìn anh mặt vẫn còn ửng hồng. Đưa đôi mắt long lanh nhìn anh.
– Đây nà! - anh đưa hai tấm bảng trắng lên trước mặt cô cười nhẹ.
Còn cô thấy vậy nheo mắt nhìn anh khó hiểu.
Anh mỉm cười tươi nhìn cô. Rồi cúi người xuống viết viết gì đó vào bảng. Sau đó đưa lên nháy mắt tươi cười.
[[ Mình nói chuyện bằng cách này em nhé!!! ^^ ]]
Cô bất ngờ cười hạnh phúc. Không ngờ anh lại nghĩ ra được cách này. Thế là cô không sợ buồn tẻ nữa rồi. Lòng cô dâng lên cảm xúc hạnh phúc. Rồi tay nhận tấm bảng từ tay anh rồi cúi người loay hoay viết.
[[ Anh hay thế! Nghĩ ra được cách này luôn. ]]
[[ Hihi, anh mà. Thế em có thích không? ]]
[[ Thích lắm luôn á! À mà lấy cái này ở đâu ra vậy? ]]
[[ Anh vào phòng y tá mượn ý. À anh còn có cái này cho em nè ]]
[[ Gì vậy anh??? ]]
Anh cười bí mật rồi đặt bảng xuống. Sau đó lấy từ sau ra một nụ hoa hồng vừa hé nở. Đáng yêu lắm trao cho cô.
Cô bất ngờ nhìn anh rồi đưa tay nhận lấy nụ hoa. Đưa lên mũi hít thở lấy mùi thơm thoang thoảng của hoa. Nhắm mắt lại cười mãn nguyện.
Anh thấy cô thích thế cũng mĩm cười theo cô. Không hiểu sao nhìn cô cười anh lại thấy lòng mình vui đến lạ thường như vậy. Và chưa hôm nào anh được cười thỏa thích như thế. Ở bên cô anh cảm thấy bình yên và hạnh phúc làm sao!!!
Chẳng lẽ đã yêu! Yêu từ cái nhìn đầu tiên?????
[[ Anh Phong ơi ]]
Cô thấy anh không động đậy. Liền lay người anh đồng thời đưa bảng lên.
[[ Gì vậy em??? ]]
[[ Anh bị sao thế? ]]
[[ À anh không sao đâu ]]
[[ Hihi mà anh lấy đâu ra bông hoa xinh thế vậy? ]]
[[ À lúc anh vào mượn hai tấm bảng. Có cô y tá kia tặng anh. Anh thấy nó khá đẹp và nghĩ em sẽ thích nên anh lấy về tặng em ]]
[[ Ôi trời! Của cô y tá mến anh tặng anh sao anh lại làm thế? ]]
[[ Biết sao được, em thích nó mà ]]
Anh nhún vai tỏ vẻ vô tội. Trông cực kỳ đáng yêu làm cô không nhịn nổi bật cười.
[[ Em ghét vụ câm tạm thời này quá đi! Bắt anh phải ghi giống em vậy em thấy ngại quá! ]]
[[ Sao vậy? Anh thấy cũng thú vị mà. Lâu lâu trò chuyện như vậy cũng có cái vui riêng em không thấy sao? ]]
Hai người họ cứ thế ghi ghi chép chép rồi lại cùng nhau đọc rồi tủm tỉm cười. Quả là hai người họ hợp ý nhau thật. Mới gặp mặt đã có thể nói chuyện vui vẻ với nhau như thế.
Người ta thường nói đó là ông trời sắp đặt. Sắp đặt cho gặp nhau rồi mến nhau thân thiết. Nhưng liệu anh có thể khiến tim cô rung động như ai kia không??? Ý định của ông trời muốn cô sẽ bên ai???
..........
-BỐP....BỐP
Hai cú lên gối đánh ngay vào bụng một anh chàng đang bị treo lên.
– Á....a...a.....
Anh chàng kia đau đớn la lên.
– Nói lão Davil đang ở đâu???
Một tên mặt mày bậm trợn tay cầm khúc cây to vổ vổ vào bàn tay mình. Kiên quyết hỏi.
– Tôi....tôi không biết.
Anh ta khó khăn nói. Khắp người đầy thương tích, máu me tùm lum. Đầu gục xuống mệt mỏi.
Vừa dứt câu nói, hai tên phía sau tiến lên. Tay tạo thành nấm đấm đánh thẳng vào mặt anh ta. Cú đấm khá mạnh làm môi anh từng giọt máu tươi dần chảy ra. Tay anh bị trói nên không động đất được. Đầu chỉ biết gục xuống mắt mơ màng.
Chưa hết họ thấy anh gục xuống liền nắm đầu anh ta lên. Tiếp tục giáng những cú đấm như trời giáng xuống mặt anh. Chỉ vài cú anh ta đã ngất lịm đi. Bọn người kia thấy thế quay người ra sau nhìn một chàng trai đang uy nghi ngồi trên chiếc ghế sô pha hoàng gia. Nhâm nhi ly rượu vang đỏ.
Anh ta chính là Khánh Anh. Anh ngồi chân bắt chéo trên ghế. Mắt băng lãnh hướng về chàng trai đang bị trói không một cảm xúc. Anh giờ khác lúc ở bệnh viện rất nhiều. Anh mặc một chiếc áo thun đen quần jean đen nốt. Bên ngoài khoác áo da cao cấp. Đáng sợ là hai từ dùng để miêu tả anh lúc này.
Khi thấy bọn kia nhìn anh. Anh đã hiểu ý. Mắt rời khỏi chàng trai kia thu vào ly rượu trên tay. Ly rượu lắc lư trên tay đầy nghệ thuật.
– Xối nước nó. - Khánh Anh ra lệnh mắt vẫn không di chuyển. Giọng nói không có âm vực.
Bọn người kia nghe thế liền lấy một xô nước tạt thẳng vào mặt chàng trai. Nước làm anh khá ngột thở. Chợt cử động mắt mở ra nhìn xung quanh.
Thấy anh đã tỉnh bọn họ lại tiếp tục tra tấn anh. Bằng những cú đấm, đá đến rợn mình. Những tiếng rên la liên tiếp vang lên khắp căn phòng. Nghe thật xót xa.
Nếu người ngoài nhìn vào sẽ cho là bọn người kia vô cùng độc ác. Nhưng họ nào đâu biết anh chàng kia đã phạm tội tày đình như thế nào.
Anh ta là một trong những thuộc hạ thân tín của lão Davil. Đã từng nhiều lần giết chết người trong bang Darkness của Khánh Anh. Trước đó anh ta đã tàn độc giết người không gớm tay. Nhưng một khi rơi vào tay Khánh Anh thì coi như tiêu đời.
– Dừng tay!!!
Bỗng Bảo Nam từ ngoài bước vào lên tiếng. Làm cả bọn bất ngờ không đánh nữa quay sang nhìn anh khó hiểu.
– Nhưng anh Rodel.....
Một tên trong bọn kia bức xúc hỏi Bảo Nam.
– Không nhưng nhị gì hết. Chẳng lẽ lệnh tao tụi mày không nghe sao? - anh lãnh đạm nói.
– Nhưng đây là lệnh của anh Raian. Bọn em....bọn em không dám cải. - tên đó e dè nói.
– Raian??? - Bảo Nam hỏi.
– Đúng là tớ.
Khánh Anh từ nãy giờ im lặng giờ mới lên tiếng. Rồi anh đứng dậy khỏi chiếc ghế tiến lại gần chàng trai kia.
Đưa bàn tay lạnh buốt nắm lấy cổ áo hắn ta.
– Nói!!! - anh gằn giọng nói đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn ta.
Làm hắn ta run lẩy bẩy sợ hãi.
– Thật sự tôi không biết. Anh Raian làm ơn tha cho tôi. Tôi không biết mà. - hắn ta run sợ nàn van anh.
Anh hừ nhẹ một tiếng rồi ra lệnh cho đàn em xử hắn ta. Bọn kia xông đến đánh hắn ta tới tấp. Máu tuôn ra khắp người.
Bảo Nam thấy cũng xót cho hắn ta. Nhưng không dám lên tiếng ngăn cản lần nữa. Vì anh biết bây giờ Khánh Anh không còn là Khánh Anh nữa mà là một con quỷ khát máu. Sẳn sàng càn quét tất cả mọi thứ.
Mắt anh hằn lên sự tức giận. Tận sâu trong đôi mắt đã lạnh lùng hàng ngày nay thêm sự giận dữ. Khiến ai nhìn vào đều run lên sợ hãi. Quả thật lần này lão Davil quá lắm rồi. Đấu không lại anh cùng ba anh thì dùng kế hèn hạ này.
Đã vậy còn làm cô bị thương nữa. Nghĩ tới cảnh cô bị thương máu rơi như suối lòng anh thắt lại tia giận dữ càng tăng lên. Lão Davil mà ở đây lúc này chắc anh sẽ chĩa thẳng mũi súng vào lão. Rồi kết thúc cuộc đời lão ta.
Anh đã thề sẽ không tha thế cho lão. Dù thế nào anh cũng phải tìm ra và cho lão biết cái giá lão phải trả khi dám đụng đến anh.
Nghĩ đến đấy tay anh vô thức bóp nát vụn ly rượu trên tay ra. Mắt hằn lên sự tức giận nhìn thẳng về trước.