Từng cơn gió cứ vô tình thổi rít qua làm cho lòng của cô gái bé nhỏ càng thêm lo sợ. Gió làm tóc cô rối bời. Gương mặt xinh xắn cũng tái nhợt. Sự hồng hào tươi trẻ ngày thường cũng dần tan biến. Trong lòng luôn mong chờ một ai đó sẽ xuất hiện. Nhưng chỉ có những cơn gió vô tình thổi ùa đến.
Chợt lòng Kim Ngân thấy hụt hẩng vô ngần. Cảm giác này khiến cô vô cùng khó chịu. Tại sao lúc này cô lại muốn anh đến bên cô như thế? Chẳng phải trước đó cô chẳng muốn làm gánh nặng của anh sao? Không muốn anh vì cô phải chịu thêm bất cứ tổn thương gì sao? Nhưng thật sự là cô rất đang cần anh. Nỗi sợ hãi đã chiếm hữu cả con người cô rồi.
Rồi khẽ lắc đầu để bỏ những suy nghĩ mong anh đến cứu ra khỏi đầu. Anh không được đến, anh đến đây là bước vào chỗ chết. Anh nhất định không được xảy ra chuyện gì.
– Cô bé nghĩ gì đấy? Mong thằng Raian đến cứu à?
Lão Davil nhìn bộ dạng cô cười giễu cợt.
Cô không để tâm đến. Đôi mắt long lanh đẫm nước mắt khẽ nhắm lại. Môi mím chặt che giấu đi nỗi sợ.
-RẦM....
Cánh cửa sân thượng được đá tung bởi một cú đá của một chàng trai. Cô bất ngờ liền mở mắt quay ra sau nhìn chàng trai ấy. Cánh cửa dần hé mở. Bóng dáng chàng trai kia thấp thoáng sau cánh cửa. Nhưng cũng đủ khiến cho cô nhận ra thân hình cao ráo bảnh trai của anh.
Cùng ánh mắt đen láy, sâu hun hút đầy lạnh lẽo kia. Lại thêm sự tức giận, thoáng một chút lo lắng hiện diện trong ấy. Nhưng luôn toát lên sự cô đơn, buồn vô hạn.
Khánh Anh dần tiến gần đến cô. Gương mặt vẫn lạnh buốt không xúc cảm.
Cô đã nhận ra đấy là ai. Lòng dâng trào lên hạnh phúc. Sau đó là sự lo lắng chiếm lấy. Lo lo vô cùng hơn cả lúc cô bị lão dọa sẽ cùng lão nhảy xuống.
Riêng lão Davil khẽ cười gian xảo. Dường như kế hoạch của lão đã thành công phần nào.
– Mày đến rồi à? Tao còn định gọi điện cho mày đấy Raian. Con bé này có vẻ quan trọng với mày quá nhỉ?
Lão cười khanh khách nói rồi kéo cô sát vào người lão.
Anh không nói gì mắt chỉ để tâm đến người con gái nhỏ bé đang khổ sở trong tay lão. Đôi mắt long lanh tinh nghịch ngày thường dần biến mất thay vào đó là những giọt nước của đau đớn và sợ hãi. Bả vai nhuộm đỏ màu máu cơ thể mệt nhoài. Tay bị trói chặt đến đỏ ngấn lên.
Tim anh khẽ lay động. Cảm giác chua xót và đau xót vô cùng. Nhìn những vết thương ấy mày nhíu chặt lại lòng anh nhói lên từng hồi. Tim thì đau đau như ai đang bót lấy nó. Khó chịu cực kỳ khó chịu!!!
– Sao đau lòng rồi à??? Hahaaaaaaaa
Lão Davil quét ánh mắt sang dò xét anh. Thấy được vẻ quan tâm đặc biệt của anh dành cho cô. Cười khẩy rồi nói khích anh.
Anh nghe những lời ấy của lão càng tức điên lên. Và thôi nhìn người con gái ấy. Dần chuyển sang nhìn lão bằng đôi mắt lạnh lùng lạnh đến vô tận. Sự lạnh lẽo toát lên khiến lão cũng phải rùng mình. Anh ước bây giờ có thể bót chết được lão.
– Ông muốn gì mới thả cô ấy ra?
Anh lấy lại bình tĩnh đi thẳng vào vấn đề trao đổi với lão.
– Muốn gì à? Tao chỉ muốn một điều duy nhất là mày chết. Hoặc là mày chết hoặc là con bé sẽ rơi từ đây xuống dưới. Nào mày chọn đi.
Lão như chỉ chờ thế. Liền ra điều kiện cho anh. Tay kéo sát cô càng ra xa lan can tiếp gần ban công.
Cô nghe thấy mặt chợt tái xanh. Không phải vì cô lo sợ cho bản thân mình. Mà cô sợ nhất là anh hi sinh vì cô. Cô sợ lắm. Sợ mất anh nhất định anh phải chọn mạng sống của anh đừng bao giờ hi sinh cho cô.
– Được thả cô ấy ra đi rồi sinh mạng của tôi sẽ thuộc về ông.
Anh băng lãnh nói mỗi bước mỗi tiến gần đến chổ cô.
– Dừng lại mày nghĩ tao dể bị lừa như vậy à? Đứng yên đó không thì đừng trách tao.
Lão ta quả thật là cáo già. Rất cảnh giác vừa thấy anh tiến đến đã lên tiếng ngăn lại. Người thì càng lui về sau hơn. Và chỉ còn cách vài bước nữa là rơi khỏi ban công.
Anh thấy thế lo lắng cho tính mạng của cô. Nên không dám đi tiếp nữa. Chỉ biết đứng đấy nhìn theo dáng người bé nhỏ đó. Mà tim như hàng ngàn mũi dao đâm vào. Thật bất lực!!
– Khánh Anh!!!!
Cả đám người Lâm Phong theo Bảo Nam dẫn đường đến. Thấy anh cùng Kim Ngâm và lão Davil trong tình cảnh như vậy lo lắng.
– Đến rồi sao? - anh cười nhẹ hỏi.
Tất cả gật đầu tự tin. Có lẽ đây là thời cơ để cứu Kim Ngân. Tất cả tiến đến cạnh Khánh Anh đưa ánh mắt sắc lẽm cho lão.
– Thả cô ấy ra mau. Ông không còn đường trốn thoát nữa đâu. Đầu hàng đi. Không thì đừng trách.
Bảo Nam hùng hổ tiến đến. Giọng nói phát ra đầy kêu hãnh. Như nắm chắc trong tay phần thắng.
– Đầu hàng à? Mơ đi. Nên nhớ trong tay tao vẫn đang còn giữ con bé này.
Lão mất bình tĩnh la hét lên. Tay ghì chặt bã vai cô. Khiến cô đau đến điếng người. Mặt nhăn nhó đau đớn, mồ hôi tuôn ra nhễ nhại. Máu cũng rơi ra đến ướt cả tay lão ta.
Mọi người thấy thế vô cùng lo lắng nhìn nhau e ngại. Lâm Phong chợt lấy một khẩu súng ngắn ra toan bắn lão.
Nhưng chưa kịp bóp còi thì lão đã nhận thấy. Tay nhanh chóng rút con dao sắc bén kề sát vào cổ cô. Mắt đỏ ngầu.
– Bỏ súng xuống không tao sẽ giết con bé này không tin cứ tiến đến đi rồi sẽ biết.
Dao chạm vào cổ họng cô. Ngày ngày gần chạm vào rồi tiến sâu hơn. Làm cho một giọt máu đỏ tươi khẽ khàng rơi xuống. Từng giọt từng giọt tí tách rơi. Đỏ cả con dao sắc bén.
Nói đến Kim Ngân đang mừng rỡ vì sự xuất hiện của tất cả mọi người. Nhưng chưa được lâu thì cổ chạm phải vật gì lạnh tanh sắc nhọn. Rồi cảm giác rát buốt xuất hiện. Cổ ươn ướt nhìn xuống thì thấy từng giọt máu từ cổ cô chảy ra.
Lâm Phong vẫn thất thần nhìn cô không chớp mắt. Con tim anh đau đớn vô ngần. Súng vẫn giữ trên tay. Dường như lời nói của lão chẳng chạm vào tai anh được. Mắt chỉ nhìn cô gái nhỏ nhắn đó mà lòng buốt giá.
– Còn cứng đầu à??? - lão tức điên lên hét to.
Khánh Anh thấy lão chẳng còn tính người tay cứ đè dao vào cổ Kim Ngân. Làm máu tuôn ra khôn nguôi. Anh lo lắng vô cùng. Khẽ chạm người Lâm Phong nhắc nhở.
– Được tôi bỏ súng xuống. Ông đừng làm gì cô ấy.
Lâm Phong giật mình bỏ súng xuống lời nói trầm trầm vang lên.
– Không nói nhiều để súng xuống dưới chân. Rồi cả đám tụi mày lui ra chỉ một mình thằng Raian ở lại đây. Mau.
Lão cười hài lòng vì bọn anh nghe theo lời lão. Sau đó liền ra điều kiện cho bọn họ.
Thoáng nghe lời lão vang lên bên tai. Bốn người bọn họ khẽ giật mình. Quay sang nhìn Khánh Anh thăm dò ý kiến.
Bỗng nhận được ánh mắt kiên định cùng cái gật đầu đầy uy quyền của anh. Rồi lại quay sang nhìn thái độ lão. Lão vẫn giữ y thinh con dao trên cổ cô. Và không hề lơ là.
Lâm Phong tức tối ném khẩu súng xuống đất. Tay nắm chặt thành quyền mắt xót xa nhìn cô.
– Tụi tôi không đi đâu cả? - anh kiên định mắt sắc bén nhìn lão.
Nhận được ánh mắt sắc bén của anh lão khẽ rợn người. Nhưng vẫn không thay đổi ý định nghe theo lời anh. Mắt dời sang Khánh Anh.
Khánh Anh hiểu ý liếc nhìn sang Lâm Phong bắt gặp ánh mắt kiên quyết đó. Đây là lần đầu anh thấy được ánh mắt ấy từ Lâm Phong.
Trước giờ Lâm Phong là người dịu dàng, bình tĩnh trước mọi việc. Nhưng lần này khác hẳn anh không còn vẻ bình tĩnh trước nữa. Mà thay vào là sự lơ lắng, hoảng loạn của anh.
Không phải chỉ mình Khánh Anh khác mà Lâm Phong cũng vì cô mà khác trước. Đó là sự nhận xét của tất cả mọi người có mặt ở đấy.
Khánh Anh ghé tai Lâm Phong nói điều gì đó. Chợt gương mặt Lâm Phong biến đổi thoáng chút vui vẻ. Phần giận dữ lúc nãy cũng tan biến. Thay vào đó là nụ cười ấm áp thường trực.
Rồi vỗ vỗ vài cái vào vai Khánh Anh. Quay người đi ra khỏi đấy. Bảo Nam thấy thế khựng người lại khó chịu nhìn Lâm Phong.
Anh không nói gì chỉ kéo Bảo Nam đi cùng Tuyết My và Thiên Vy đi cùng mình.
– Nhưng...
Bảo Nam đứng lại phản đối.
– Cậu muốn Kim Ngân gặp nguy hiểm sao? Đi thôi!!!
Lâm Phong khẽ nhắc nhở rồi bọn họ đi khỏi sân thượng.
Sân thượng trở lại vẻ ban đầu. Rồi rơi vào sự im lặng của ba người. Im lặng đến rùng mình.
– Được rồi. Trò chơi đến đây kết thúc. Mày chuẩn bị chết đi. Hahaaaa. Mà tao thắc mắc một điều không hiểu con bé này là gì của mày mà mày quan tâm đến nó thế?
Lão bất chợt lên tiếng rồi cười phá lên. Câu nói của lão còn vô tình kèm theo một câu hỏi mà không chỉ lão muốn biết. Mà hơn nữa cô chính là người muốn biết câu trả lời hơn cả.
" Con bé này là gì của mày mà mày quan tâm đến nó thế??? "
Anh nghe lão nói lúc đầu cũng chả quan tâm. Chỉ là toàn đã kích anh mà thôi. Rồi bỗng khựng lại khi nghe câu hỏi của lão. Khẽ ngước mắt lên nhìn cô.
Cô cũng đang chăm chú nhìn theo từng cử động của anh. Mong chờ câu trả lời phát ra từ đôi môi đỏ mọng ấy. Thật ra cô là gì đối với anh???
Anh thoáng bối rối trước câu hỏi đó. Đến bản thân anh của chẳng biết cô là gì mà anh lo cho cô thế. Anh chỉ biết con tim anh đã khóa chặt từ ngày người con gái ấy ra đi. Khóa kín và không ai vào được chỉ riêng "cô ấy" .
-Sao nào? Hình như con bé này cũng biết đấy! Nhìn xem đôi mắt nó kìa. Đang nhìn mày đấy!!!
-Không, không là gì cả!!!
Anh vô thức phát lên tiếng. Tim như ngừng đập khi nói. Âm thanh nhỏ nhẹ nhưng cũng đủ truyền vào tai cô.
Cô cắn chặt môi dưới. Mắt khẽ nhắm lại. Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má. Long lanh trong suốt như chủ nhân nó. Tim cô đau lắm, như bị ai đó bóp chặt. Làm ngạt thở vô cùng. Đau đau lắm!!!
Điều mà cô lo sợ nhất đã thành sự thật. Cô chỉ ngộ nhận thật sự tình cảm này anh chẳng dành đến cho cô. Mãi mãi cô chẳng là gì của anh. Đúng chẳng là gì!!!
-Tao không tin! Nếu vậy sao mày dám hi sinh vì con bé. -lão vẫn không chịu buông tha.
-Đơn giản vì trách nhiệm. Tôi chỉ bảo vệ cô ấy theo lời hứa với ba mẹ cô. -giọng anh phát ra đều đều.
Vô tình chạm vào tim cô. Như muôn ngàn dao nhọn đâm vào. Những gì cô nghĩ đều đúng. Cô ngộ nhận anh quan tâm chỉ vì trách nhiệm.
Những giọt nước mắt cứ âm thầm rơi xuống. Hòa lẫn với máu cô ung dung rơi xuống đất. Như đang cười cho sự ngộ nhận của cô. Cô cố cúi mặt xuống thật thấp để anh đừng thấy.
Nhưng cô nào biết tim anh đang dậy sóng. Anh cũng chẳng khá hơn cô bao nhiêu. Anh chẳng hiểu sao anh lại nói như thế. Dù trong lòng anh chưa bao giờ nghĩ việc đó là trách nhiệm. Thật sự là anh quan tâm cô thôi!!!
-Haha tao mặc kệ là mày yêu con bé hay trách nhiệm gì gì đó. Nhưng giờ mày muốn cứu nó thì bước sang bên đây. Mau!!!
Lão cười ha hả rồi chỉ tay sang ban công bên cạnh lão.
Anh nhìn sang cô rồi bước đến nơi đó.
-Nào giờ mày nhảy xuống đi. Nhảy đi nhảy đi. Haha -lão cười lên điên cuồng. Tay cũng buông khỏi vai cô. Dao nhọn cũng chẳng còn cứa vào cổ cô nữa.
-ĐOÀNG....ĐOÀNG....
Hai phát súng bất ngờ vang lên. Từng viên đạn nhanh chóng bay thẳng đến ghim ngay vào chân và bụng lão. Thật chính xác.
Lão bất ngờ quay người lại thì đã ôm trọn hai viên đạn. Người ngã quỵ xuống tay ôm bụng. Máu bắn ra tung tóe.
Lâm Phong thả tay cầm khẩu súng xuống. Cười nham hiểm. Rốt cục kế hoạch của anh và Khánh Anh đã hoàn toàn thành công.
"Cậu hãy làm theo lời lão. Rồi ra bên ngoài có một khe nhỏ nhìn vào đây. Còn tớ sẽ giả vờ nghe theo lão. Cậu ở ngoài khi thấy lão mất cảnh giác không giữ cô ấy nữa thì cậu hạ lão ngay. Ok".
Anh nhớ lại câu nói vừa rồi của Khánh Anh. Nếu Khánh Anh không nghĩ ra kế ấy thì trời có sập anh cũng ra khỏi đây.
Anh bước ra ngoài mà lòng vẫn lo lắng khôn nguôi. Nhìn chằm chằm vào khe nhỏ ở cửa mà lòng như lửa đốt. Chợt thấy lão mất cảnh giác. Và...
Riêng cô vẫn đang hoảng loạn trong mớ suy nghĩ. Chẳng còn hay biết chuyện gì nữa. Tinh thần cũng kém hẳn. Cả con người như gục đổ sau khi nhận được thanh âm của anh truyền vào.
Khánh Anh nhận ra tiếng súng phát ra từ sau lưng. Môi cong lên một đường cong đầy bí hiểm. Chậm rãi quay người lại nhìn lão.
-Ông đã thua cuộc. Thua lần thứ hai thua đến thảm hại. Đầu hàng đi!
Anh nói giọng trầm ổn chẳng hề tức giận nhưng đầy ý châm chọc.
Khi nghe những lời của anh lão như tức điên lên, máu nổi sôi sục lên. Mặt đỏ bừng đầy tức giận tay nhắm chặt thành quyền. Mắt rực lửa nhìn anh. Song chợt gượng người quay về phía Kim Ngân. Bỗng nở nụ cười nham hiểm.
Rồi chợt tiến gần đến cô. Tay kéo cô về phía mình. Ôm chặt người cô giữ không buông.
Lâm Phong thấy vậy nóng lòng đưa súng lên bắn ngay vào người lão.
Nhận được viên đạn, cơ thể lão ngã quỵ xuống. Con người dù có khỏe đến đâu cũng không chịu nổi 3 viên đạn ghim vào mình. Tuy thế nhưng tay lão vẫn ghì chặt lấy người cô không buông.
Một tay chống xuống đất, tay còn lại giữ con người cô. Mặc cho cô đang vùng vẫy để thoát khỏi lão. Nhưng vẫn không thoát được.
Bỗng lão đứng bật dậy lui dần về sau. Môi mấp máy cười đau khổ. Dường như lão nhận ra cơ thể mình không còn sức để chống lại nữa.
-Tao sẽ cho tụi mày hối hận!!!
Lão hét lên hoảng loạn. Dứt câu cũng là lúc lão và cô sát đến ban công. Nơi tiếp giáp giữa mặt đất và không trung. Cười phá lên nhanh chóng quay người cô ra sau.
-Á....Á.......á........
Giọng Kim Ngân la lên thất thanh. Thân hình bé nhỏ bỗng chốc biến mất khỏi đấy. Chẳng còn dấu tích gì. Lâm Phong bất ngờ tay bóp còi khiến những viên đạn thi nhau bắn tỉa vào người lão.
Riêng Khánh Anh nghe tiếng hét đó lao thẳng đến nơi cô. Tay cố gắng giữ chặt cánh tay bé nhỏ đang níu lấy mảng sân thượng bé nhỏ. Run rẩy lo sợ. Từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.
-Nắm chặt lấy tay tôi.
Anh nhắc nhở khi thấy bàn tay bé bỏng ấy cứ dần dần tuột ra khỏi anh. Mắt đầy lo lắng nhìn cô.
Đầu lắc lia lịa. Thật sự là bây giờ cô chẳng còn bình tĩnh nữa. Bấng loạn thật sự bấng loạn. Đầu nghiêng qua nhìn xuống bên dưới. Phía dưới con người ta nhỏ xíu. Cô thì đang lơ lửng trong không trung và chỉ vài giây nữa là rơi xuống đất. Đầu hoa cả lên cả người cố vùng vẫy như muốn thoát khỏi nơi này.
-Kim Ngân bình tĩnh lại. Đừng nhìn xuống, hãy nhớ lại lúc rơi xuống vực. Cố gắng bình tĩnh như khi ấy. Giữ chặt tay tôi.
Anh cố lấy lại bình tĩnh cho cô. Tay nắm chặt lấy tay cô.
Cô ngoan ngoãn làm theo lời anh. Mắt dần nhắm lại tạo cảm giác bình tĩnh. Nhớ lại lúc rơi xuống vực. Anh đã bên cô, ôm cô vào lòng, tạo cho cô cảm giác ấm áp bình yên để vượt qua tất cả. Nhưng giờ anh chẳng như vầy nữa. Anh đã nói cô chẳng là gì của anh. Bảo vệ cô, làm tất cả vì trách nhiệm. Trách nhiệm, cô ghét nó tại sao lại là trách nhiệm? Đã vậy còn cứu cô làm gì cứ mặc cô đi. Chẳng là gì của anh mà!!! Nghĩ đến đâu nước mắt tuôn ra đến đấy. Đau đau lắm!!!
Lâm Phong dần hiểu ra chuyện xảy ra với Kim Ngân. Chạy vụt đến cạnh Khánh Anh.
-Đưa tay kia cho anh.
Lâm Phong đưa tay xuống cô giọng nói đầy ấm áp, nhu tình phát ra, cùng nụ cười tỏa sáng cho cô.
Cô nghe tiếng anh phát ra. Mắt mở ra nhìn cả hai. Cánh tay kia đang buông lỏng dần cử động, chạm vào tay Lâm Phong.
Anh nhanh chóng nắm lấy tay cô. Cùng cái gật đầu đầy tự tin cùng hạnh phúc. Sau quay sang Khánh Anh như ra hiệu cho anh.
Khánh Anh hiểu ý, cả hai nhanh chóng cô kéo lên khỏi đó. Lên đến sân thượng, cơ thể cô như được hồi sinh. Cô vẫn không hay rằng mình đã thoát khỏi đó.
Hai tay vẫn được hai anh nắm chặt. Tay còn lại của hai anh thì đỡ lấy vai cô. Trông thấy cả hai cô nở một nụ cười rồi ngất lịm.
Đầu vô tình tựa vào ngực Khánh Anh. Cả cơ thể mệt lã chẳng còn sức lực lười nhát tựa vào người anh. Nhận ra anh liền dùng tay bế xốc cô lên. Tựa đầu vào bờ ngực vững chắc của mình. Ung dung bước đi như cõi chỉ có anh và cô. Một cảm giác bình yên vô tận đến với anh.
Lúc đó mọi người mới bước vào. Có lẽ tất cả xảy ra quá nhanh nên họ không vào kịp. Vào chỉ thấy Khánh Anh đang bế Kim Ngân trên tay. Còn Lâm Phong tay buông lỏng vô lực nhìn theo dáng người anh đang ôm cô dần đi mất. Mắt nhìn theo đầy nuối tiếc.
Vừa thấy Kim Ngân gục ngã Lâm Phong đã nhanh tay đở lấy cô. Nhưng vẫn chậm hơn một người. Cô đã ngã vào lòng anh ấy và được anh đưa đi trong sự hụt hẩng của anh.
-Anh Lâm Phong!!! - Thiên Vy trông anh như thế liền gọi.
Anh bất ngờ quay lại nhìn Thiên Vy cố nở một nụ cười trấn an.
Thấy anh thế cô mỉm cười rồi kéo Bảo Nam chạy theo Khánh Anh. Chỉ còn Tuyết My anh và Hoàng Duy vừa nhận tin đã chạy nhanh đến đây.
-Lão ta sao rồi? - Hoàng Duy trông lão Davil nằm bất động trên vũng máu.
-Không biết nữa. Trúng khá nhiều đạn, chắc không qua nổi. - anh nói.
-Được để tớ xử lý ổn thỏa việc này. - Hoàng Duy nói rồi búng tay đã có vài người vào thu dọn "chiến trường".
-Đi thôi! - Hoàng Duy cùng Tuyết My đi nói.
Anh không nói gì chỉ lắc đầu khe khẽ cười rồi bảo anh muốn ở lại đây một lúc rồi xuống sau. Anh còn kêu Hoàng Duy cùng Tuyết My xuống phòng Kim Ngân xem tình trạng của cô ấy nữa.
Hoàng Duy nghe thấy nhún vai rồi đưa Tuyết My đi xuống.
Sân thượng vắng tanh giờ chỉ còn mình anh, cô đơn, lạnh lẽo. Anh chán nản lấy điếu thuốc thượng hạng ra châm lửa. Định hút nhưng nghĩ gì rồi lại thôi. Ném điếu thuốc xuống đất chân dẫm nát nó.
Lưng tựa vào tường mặt ngước lên trời đăm chiêu suy nghĩ. Anh chẳng hiểu cảm giác của anh lúc này là gì. Anh thật sự rối lắm! Chẳng lẽ anh đã dành tình cảm cho người con gái đó nhiều như thế ư???