Vừa nghe thấy tiếng Khánh Anh vang lên đầy tức giận Kim Ngân liền "bay" ngay vào phòng mình. Khóa cửa thật chặt lại. Để anh không vào được.
Cô ngồi vào bàn cạnh cửa sổ nhìn lên bầu trời. Bầu trời hôm nay thật đẹp. Những tia nắng dần nhạt đi của buổi hoàng hôn mới đẹp làm sao! Cả bầu trời được nhuộm một màu tím - màu Kim Ngân khá thích. Cô say sưa ngắm nhìn chẳng để tâm gì tới xung quanh. Cô nghĩ khóa cửa như thế là an toàn và anh sẽ không làm gì được cô. Nên vô tâm ngắm cảnh hát vu vơ chẳng biết rằng chỉ vài phút nữa tai họa sẽ ập xuống đầu cô.
........
Khánh Anh dưới lầu tức tối nắm chặt ly nước trong tay. Mắt toát lên vẻ lạnh lẽo đầy tức giận. Kim Ngân đã hai lần khiến anh tức điên lên như thế. Lần trước anh định sẽ "dần" cho cô một trận vì tội dám ném giày vào đầu anh lại còn lừa anh rồi dẫm vào chân anh nữa. Nhưng khi thấy khuôn mặt sợ hãi đáng thương của cô. Anh lại tha cho cô chỉ bắt cô dọn dẹp nhà thôi. Nhưng lần này cô quá đáng lắm. Anh nhất định sẽ cho cô biết hậu quả của việc dám chọc đến anh. Cô sẽ phải hối hận.
Xoảng.....
Ly nước trên tay anh bị ném xuống vỡ tan tành. Anh cười khẩy rồi bước lên phòng cô. Anh dừng lại trước phòng cô.
– Nguyễn Hoàng Kim Ngân!!! Cô bước ra đây ngay cho tôi!!! - Khánh Anh không gõ cửa mà gọi to họ tên cô.
Kim Ngân đang mải mê ngắm những áng mây đang trôi bồng bềnh bị anh gọi cả họ tên làm cô giật cả mình. Cô quay người lại nhìn vào cánh cửa tưởng tượng đến hình dáng của chàng trai đứng sau cánh cửa mỉm cười đầy tự tin.
– Anh gọi tôi à? Có chuyện gì thế? Tôi đang bận có gì khi khác hãy nói nha!!! - cô bình thản nói vọng ra. Rồi lại tiếp tục "công việc" ngắm mây trôi của mình.
Anh đứng bên ngoài nghe thấy thái độ dửng dưng của cô.
– Tôi cho cô 1 phút. - anh không trả lời ra lệnh.
– Tôi bận rồi. - cô nói nhưng chẳng thèm rời mắt khỏi bầu trời tím đầy mê hồn kia.
– 9....8......7..... - anh cũng chẳng quan tâm đến câu trả lời của cô đếm ngược.
Kim Ngân dừng lại khi nghe tiếng đếm lạnh ngắt của anh. Cô khẽ rùng mình nhưng nghĩ đến cửa phòng mình khóa rồi anh cũng chẳng làm gì được cô. Nên cô cũng yên tâm phần nào. Nhưng giờ cũng chẳng còn tâm trạng gì ngắm cảnh nữa. Cô thở dài chán nản.
– 3....2...1.... Được lắm!!! - anh cười khẩy.
RẦM..........
Cánh cửa phòng cô bị anh đá tung ra chỉ bằng một cú đá. Cô giật bắn mình khi nghe thấy tiếng động ấy và quay lại thì thấy anh đang đứng trước phòng cô. Hai tay cho vào quần mặt lạnh lùng không cảm xúc từ từ tiến đến chổ cô.
Cô đứng dậy khỏi chiếc ghế lùi ra xa nhìn anh chăm chăm.
– Chết rồi! Sao anh ta khỏe dữ vậy? Cửa khóa chặt vậy mà đá một cái là mở ra rồi. Trời ơi phải làm sao giờ. - cô sợ hãi nói một mình.
Nhưng cô đâu ngờ đâu những câu nói ấy đã lọt vào tay anh hết cả rồi.
– Anh...anh vào đây có chuyện gì à? - cô lắp bắp hỏi nhưng vẫn cố cười.
Anh không nói gì cứ thế tiến sát lại cô hơn. Cô run lên lùi lại về phía sau.
– Này có chuyện gì thì anh nói đi chứ!!!
– Ly nước. - giờ anh mới lên tiếng.
– Nước.....nước......nước gì???
– Cô còn giả vờ à? - anh tiến sát cô hơn.
Cô sợ hãi lui về sau. Nhưng chẳng còn chổ nào để lui. Cô giờ đang đứng sát bức tường rồi. Cô định bỏ chạy nhưng bị cánh tay vững chắc của anh giữ lại. Tay anh nắm chặt bờ vai bé nhỏ đang run lên vì sợ hãi.
– Biết sợ rồi à? Vậy thì đừng có làm. - anh nghĩ thầm.
Tay anh vẫn giữ vai cô như thế mặt thì mỗi lúc mỗi gần mặt cô hơn. Thấy anh đang giữ mình như thế cô biết mình không còn đường thoát. Đành phải nhờ vào ơn trời. Mặt anh đang rất rất gần mặt cô. Cô có thể thấy rõ mồn một mọi thứ trên khuôn mặt hoàn mĩ của anh. Từ làn da trắng trẻo mịn màng không tì vết đến mái tóc óng mượt màu hạt dẻ. Rồi cô lại chạm phải ánh mắt lạnh lẽo tuyệt đẹp ấy nó cuốn hút cô vào đấy làm cô nhìn mãi không thôi.
Cảm giác của cô lúc này cứ như lần đầu tiên cô và anh gặp nhau vậy. Lúc ấy cô cũng nhìn anh như thế. Và đôi mắt rồi khuôn mặt của anh vẫn thế nhưng có phần tức giận hơn. Nhưng phải công nhận rằng khuôn mặt anh nhìn gần đẹp không chổ chê. Thật tuyệt mỹ và hoàn hảo.
Cô thích khám phá ánh mắt ấy lắm. Những khi nhìn vào nó cô như bị anh cuốn hút hẳn vậy. Nhưng sao ánh mắt ấy lại lạnh lẽo và đượm buồn như thế. Nhưng có lẽ thế nó mới cuốn hút cô như thế. Nói thật thì cô thích đôi mắt ấy nhưng chưa bao giờ cô dám một lần nhìn thẳng vào nó. Cô có cảm giác gì đó khó tả lắm khi cô chạm phải ánh mắt ánh đó.
Mãi mê suy nghĩ cô chẳng để ý rằng giờ anh cũng đang nhìn cô chằm chằm không chớp mắt. Mặt cô bổng đỏ ửng lên xấu hổ cô cúi mặt xuống và thôi nhìn anh. Cô cố cúi đầu thật thấp để anh không thấy cô đang xấu hổ với lại để tránh ánh mắt của anh đang nhìn cô.
Chẳng hiểu sao mỗi khi anh nhìn cô cô lại thấy xấu hổ đến như thế. Lần trước đã thế lần này cũng như vậy.
– Cô nói thật đi. - anh chợt lên tiếng.
– Nói......nói gì chứ. - cô nghe tiếng âm thanh lạnh lẽo ấy vang lên bên tai mình run sợ.
– Hừ, không nói à.
– Nhưng nói gì chứ.
– Ly nước. - anh nói nhưng vẫn nhìn chằm chằm xem thái độ của cô.
– Tôi....tôi..... - khi nghe anh nhắc đến ly nước cô bỗng rụt rè lại như đứa trẻ bị phát hiện làm điều gì sai.
– Nói. - anh kiên quyết.
– Tôi.....tôi....tôi chỉ.....chỉ......bỏ một......ít đường với......với bột cho thơm thôi. - cô vẫn cứng đầu biện minh.
— Đường???? Bột thơm???? - anh giữ chặt hơn vào vai cô tức giận nói.
Với sức mạnh của một thanh niên như anh mà giữ chặt vai cô như thế. Làm cô đau điếng khẽ kêu đau. Anh nghe thấy liền thả lỏng ra một chút.
– Hừ cô vẫn ngoan cố à? - anh cúi mặt mình áp sát vào mặt cô nói.
Cô sợ đến mức không dám ngẩng đầu lên nữa. Cô chỉ cảm nhận được như mặt ai đó đang ở rất gần cô. Cô nghe thấy được cả hơi thở và nhịp tim người ấy. Cô khẽ liếc mắt nhìn lên thì ra anh đang ở rất gần cô. Hai người chỉ còn cách nhau vài milimet nữa. Đây là lần đầu tiên cô ở gần với một người con trai như vậy. Nên tim cô cũng đập loạn xạ lên
Cô định sẽ lui về sau nhưng cô quên rằng cô đang bị anh ép sát với bức tường rồi chẳng còn đường đâu mà lui. Chỉ đành cúi đầu thật thật thấp và nói thật với anh thôi.
– Sao? - anh hỏi.
– Tôi....tôi nói - cô thú thật. - Tôi có cho vào một chút muối một ít bột ớt với bột tiêu thôi à. - cô kể một hơi.
– Một chút một ít của cô mà tôi uống rồi phải uống đến 3 ly nước lọc mà vẫn không hết cay à??? - anh cáu lên.
– Ừ.....ừ thì đầu tiên tôi định cho ít thôi nhưng tại tôi lở tay nên cho hơi nhiều. - cô giải thích.
– Hơi.... - anh vẫn chưa hài lòng với câu trả lời của cô.
– Thì muối là nửa lọ. Còn.....
– Còn gì?!
– Bột ớt và bột tiêu thì cả lọ.
– Cô quá đáng lắm.
– Nhưng.....nhưng tại tôi lỡ tay mà.
– Cô mà lở tay à???
– Thật. Tôi định bỏ một ít thôi nhưng không ngờ lại nhiều vậy.
– Lại còn không ngờ nữa à???
– Tôi.....tôi xin lỗi anh được chưa?
– Xin lỗi???
– Chứ anh muốn gì nữa. Chẳng lẽ giờ anh bắt tôi cũng phải uống một ly giống,anh sao???
– Cũng có lý đấy!!!
– Hả???
– Sao không chịu à???
– Không. Tôi không uống đâu.
Anh hừ nhẹ rồi tiến gần đến cô. Làm cô run lẩy bẩy.
– Anh....anh muốn làm gì tôi? Anh mà làm gì tôi tôi.....tôi.....tôi sẽ mét bác Khánh cho anh xem. - cô dọa anh.
– Cô đang hù họa tôi đấy à! Haha tới lúc cô gặp ba tôi thì tôi sẽ làm gì cô tôi không biết à nha.
– Anh.....anh. Anh mà dám làm gì tôi....tôi sẽ.......
– Cô sẽ làm gì? - anh thấy cô phản ứng lại như thế khá hứng thú.
– Tôi..... - câu nói của cô bị chặn lại bởi một nụ hôn. Anh hôn cô.
Môi anh bất ngờ tiến sát đến môi anh đào chúm chím của cô và đặt lên ấy một nụ hôn. Cô bất ngờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mắt mở thật to ngạc nhiên nhìn anh. Anh nhắm mắt lại và môi vẫn không rời khỏi môi cô.
Tim cả hai giờ đang đập rất nhanh và dừng như đang hòa chung một nhịp. Cô có thể nghe thấy rõ nhịp tim và hơi thở của anh. Lúc này anh toát ra vẻ ấm áp khác hẳn cảm giác lúc nãy. Ấm áp, an toàn lắm cô cảm thấy thế. Cô vẫn đơ như tượng không phản ứng gì. Mặc cho anh vẫn đang giữ lấy đôi môi của mình và không có ý định rời ra.
Rồi từ từ anh mở mắt ra môi rời khỏi môi cô. Anh không nói gì nhìn cô rồi bước đi. Còn cô thì vẫn như thế. Vẫn tựa người vào tường mở to mắt ngơ ngác chẳng hiểu gì.
– Đó là hình phạt của cô đấy! - đi được vào bước anh nói nhưng vẫn không quay mặt lại nói - cô vẫn làm ôsin cho tôi không thời hạn - nói rồi anh đi thẳng về phòng mình.
Còn cô đứng nhìn theo bóng anh xa dần rồi khuất mất. Giờ cô mới nhớ lại những gì đã xảy ra. Cô vô thức đưa tay chạm lên môi mình. Môi cô vẫn còn lưu lại hương vị ngọt ngào ban nãy. Chợt hình ảnh của anh lại hiện ra trước mặt cô.
– Aaaa...anh ta hôn mình. - cô la lên.
Đó là nụ hôn đầu đời của cô thế mà anh lại cướp mất. Cô còn định sẽ giành nụ hôn ấy cho "chồng" của mình. Và nó sẽ phải ở nơi thật lãng mạn đầy hoa và nến. Chứ không phải là một nụ hôn bất ngờ ở tình huống éo le như vậy.
– Trời ơi! Sao mình lại cho anh ta hôn như vậy chứ? Đáng lẽ mình phải xô anh ta ra chứ? Mình bị gì nè trời!!! - cô nằm xuống giường sờ tay lên trán than thở.
– Chắc anh ta sẽ nghĩ mình là người dể dãi cho coi. Trời ơi mình khùng luôn rồi - cô trùm chăn lên đầu la hét.
Đêm ấy cô không tài nào ngủ được. Cô cứ trách mình tại sao lại đứng nay người ra như vậy. Cô lăn qua lăn không nhắm mắt được. Cứ chợp mắt là hình ảnh ban chiều lại hiện ra. Nên cô đành ôm gối thức trắng đêm.
Không chỉ mình cô không ngủ được mà cả Khánh Anh cũng thế. Anh cũng thức trắng đêm như vậy.
Khi chiều trở về phòng anh thấy thật khó hiểu vì kiểu "trừng phạt" cô của mình. Anh cũng chẳng hiểu tại sao anh lại làm thế. Anh chỉ có ý định dọa cô cho cô sợ thôi. Nhưng cuối cùng thì anh lại hôn cô. Hành động ấy cảm giác ấy là gì???
Từ lúc gặp cô đến giờ anh thấy mình có nhiều hành động lạ lùng khác hẳn anh từ trước giờ. Anh trông thấy cô trẻ con thì lại cười. Giờ lại còn hôn cô nữa chứ. Rồi cô chọc phá anh anh lại tha thứ cho cô. Nếu đó là người khác thì chắc là sẽ không được bình yên đến giờ như vậy đâu. Cô tác động đến cuộc sống của anh nhiều như vậy sao???
Anh bước ra lan can khoanh tay trước ngực nhìn xa xăm đăm chiêu suy nghĩ. Chợt anh nhìn sang phòng cô thấy đèn còn sáng. Chắc cô không ngủ được.
Đêm ấy hai người họ vẫn như thế lặng lẽ làm bạn cùng màn đêm. Hai người tuy ở xa nhau nhưng mọi suy nghĩ đều liên quan tới đối phương.