Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, người Sa Sa cảm thấy nặng nề vô cùng, toàn thân ê ẩm.Cô cố ngồi dậy thì thấy trên người mình là một cánh tay đang ôm chầm lấy.
Cô mở to mắt ra nhìn sang: Hoàng Ân và cô, cả hai đã xảy ra chuyện gì tối hôm qua!
Cô luống cuống không biết xử lý tình huống ra sao, Hoàng Ân đã nắm lấy tay cô
- em còn mệt, ngũ tiếp đi
Hắn lại còn dám nói như vậy sao? Tối hôm qua không phải 2 người lại....!Cô chẳng biết nói gì, liền lay người hắn
- có phải tôi và anh đã....
- em là người chủ động đó, em phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình
Hoàng Ân vừa nói xong câu ấy, Sa Sa cứ như vừa mới rơi từ thiên đàn về, cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn không hiểu hành vi này có đúng thật sự là cô đã làm hay không.
Nếu đúng là như vậy thì....
- tôi...!tôi...
- em định chối bỏ? (Hoàng Ân nằm xuống)
- có chắc là tôi ....!(Sa Sa càng lúng túng hơn)
Hoàng Ân không nói gì, hắn chỉ biết nén cười, bước xuống giường mặc lại quần áo.
Sa Sa cầm lấy tấm chăn che thân thể của mình lại, đôi mắt không dám nhìn thẳng vào hắn
- anh đi công việc đây! Anh đã gọi người mang bửa ăn sáng lên cho em rồi!
Giọng nói ân cần này của hắn khiến cô có chút cảm động, nhưng không được, lúc này không phải là lúc để trái tim lấn ác lý trí
- từ nay anh đừng qua phòng tôi nữa, tôi sẽ bù đắp cho anh hôm nay nếu đúng như...những gì tối hôm qua tôi đã gây ra cho anh
Hoàng Ân chống hai cánh tay xuống giường, hướng về người Sa Sa
- chiều nay anh đón em, em hứa là hôm nay sẽ bù cho anh!
Nói rồi Hoàng Ân chòm đến, đặt lên môi cô 1 nụ hôn phớt nhẹ rồi hắn ra khỏi phòng.
Tay Sa Sa chạm lên môi của mình.
Đúng là cô không nằm mơ, đúng là Hoàng Ân đang ở đây với cô...!Nhưng ngày hôm qua đã đi quá giới hạn mà cô đã từng dặn lòng mình không được để điều đó xảy ra thêm bất kì lần nào nữa
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Buổi chiều ở Pháp mang 1 màu sắc lung linh, huyền ảo, khắp con phố đã lên đèn trông khá hấp dẫn.
Hoàng Ân chở cô đi vòng quanh tất cả các nơi đẹp nhất, tuyệt hảo nhất...!Còn cô thì e thẹn chẳng biết nói lời gì
- phu nhân...!vẫn khõe chứ?
Cuối cùng cô cũng đã phát ra tiếng động
- bà vẫn khỏe...!bà nhớ em rất nhiều đó! (Hoàng Ân vừa lái xe nhưng vẫn nhìn qua Sa Sa)
-....
- tha thứ cho anh được không?
- (cô cố gắng không khóc) anh có lỗi gì phải xin tôi tha thứ?
- lỗi...!không biết đến cảm nhận của em, không quan tâm em muốn gì và cần gì...
Cả hai lại im lặng! Khi con người nhắc đến 1 vấn đề gì đó đau thương, họ thường dùng cách này để khiến nó đi xa hơn, họ không muốn đối mặt với chúng vì sợ bản thân không chịu nỗi sự dày vò của quá khứ áp chế họ
- Chí Dĩnh và em...?
Làn gió thổi từ biển vào trong mang đến cảm giác vô cùng dễ chịu
- anh ấy rất đặt biệt
- đặc biệt? còn anh?
Cô không trả lời, hình như có nước mắt rơi xuống.
Nắng hoàng hôn buông nhạt nhào từ phái biển, sóng đáng lăn tăn vào bờ, tiếng xì xào ấy không làm cảm xúc hai người thay đổi
- anh xin lỗi
Hoàng Ân ngồi cạnh Sa Sa, 1 tay hắn với lấy khuôn mặt đang khóc của cô, hắn hôn lên đôi mắt ấy rồi lại hôn xuống bờ môi đang e ấp.
Nụ hôn của hắn càng lúc càng mãnh liệt.
Lạ thật, cô không hề chống trả lại hành động này
Nụ hôn kết thúc cũng là lúc mặt trời lặn xuống hẳn.
Ánh trăng đêm này thật sáng, chiếu xuống tận mặt biển long lanh.
Cô nhìn hắn, cái nhìn bỏ đi sự giận lòng, ân hận trong con tim.
Hắn nằm tay cô dìu vào trong, ở đây có nến , có rượu và có cả âm nhạc nữa
- tất cả là dành cho em!
-....!(Sa Sa không nói nên lời)