Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc

Một hồi lau sau, khi An Hòa đã nấu xong hai phần mì nóng hổi. Cậu cẩn thận bâng từng tô mì lên bàn. Sau đó còn chu đáo lấy thêm cả muỗng và đũa.

Một tô cậu đẩy về phía Lam Khải Lương, một tô thì để ở trước mặt mình. Giọng nói thanh thót có phần như trẻ con khẽ cất.

- Anh Lương ăn mì…ăn mì nha!!

Lam Khải Lương không nói gì chỉ lăng ngốc nhìn tô mì trước mặt mình. Bất giác, hắn nhớ đến phần cơm bán sáng cậu đem đến cho bản thân. Trong lòng không biết vì sao lại có chút ủ rũ.

Hắn cố bỏ qua những suy nghĩ trong đáy lòng mà nâng tay cầm đũa. Gấp lấy một đũa mỉ cho vào miệng. Mùi vị thì vẫn là loại mì gói quen thuộc không có gì đặc biệt nhưng không biết vì sao lúc này khi ăn vào lại có chút…ngon đến kỳ lạ.

- Ngon…ngon lắm đúng hông? Vậy thì…anh Lương ăn nhiều vô nha!!

Nhìn thấy hắn chịu ăn đồ mình làm. An Hòa liền như cún con được chủ khen thưởng. Trên đầu và sau lưng cậu có khi đã mọc cả tai và đuôi mất rồi.

- Mì gói không tốt đâu, sau này nếu đói thì kêu Ái Liên hay ai đó chừa đồ ăn lại.

Lam Khải Lương có thiện ý nhắc nhở cậu. Coi như là hắn cảm ơn vì cậu đã làm mi cho mình đi.

- An Hòa bit…bít òi!!

An Hòa cười rộ lên như hoa sau đó cúi đầu hì hục ăn mì. Nhìn biểu cảm của cậu lúc này cứ như món ăn trước mặt là sơn hào hải vị không gì có thể thay thế.

Phút chốc, hai người hai tô mì cùng ăn trong đêm lạnh. Lam Khải Lương ăn nhanh hơn cậu một chút. Đến khi hắn ăn xong rồi thì cậu vẫn còn đang hì hục gắp mì. Cũng không biết có phải là ma xui quỷ khiến hay không mà Lam Khải Lương lại vô thức ngồi đó nhìn cậu ăn. Ánh mắt không khỏi lướt đến đôi môi mọng của cậu. Một cảm xúc trực trào nơi cuống họng dâng lên khiến môi lưỡi hắn có chút đắng và chát.

Thật muốn hôn lên môi cậu…

Tự choàng tỉnh trong chính tiềm thức mơ hồ của chính mình. Lam Khải Lưởng rũ mắt che giấu đi sự hốt hoảng trong đáy lòng. Hắn cảm giác, bản thân dường như có điểm thay đổi. Trong lòng hắn đối với cậu giờ đây có vẻ không còn như trước nữa. Cả chính hắn cũng không biết vì sao lại có cảm giác như vậy. Chỉ là hắn biết rằng hiện tại có thứ gì đó đã vượt xa khả năng tính toán của bản thân

- Anh Lương…anh Lương còn đói hả??

An Hòa ăn xong rồi thì thấy hắn vẫn còn nhìn chầm vào tô mì trống của chính mình liền có chút nghi hoặc cho rằng hắn vẫn còn đói bụng nên định tiếp tục vô bếp nấu mì cho hắn ăn.

Chỉ là cậu còn chưa hành động thì Lam Khải Lương đã lắc đầu từ chối.

- Không cần đâu, tôi no rồi! Mà cũng khuya rồi, cậu ngủ đi!

Nói xong liền đứng lên có ý định trở về phòng của mình. Nhưng mà hắn chưa kịp đi mấy bước thì cậu đã khẽ níu lấy tay áo hắn. Sau đó nhỏ giọng hói.

- Anh Lương…anh Lương ăn mì của An Hòa rùi…vậy là, vậy là hết dận An Hòa rồi đúng hông??

An Hòa vẫn còn cho rằng hắn giận bản thân vì bản thân làm sai gì đó. Do đó khi thấy hắn chịu ăn đồ mình nấu liền không khỏi sinh ra sự vui vẻ trong lòng.

- Cậu đúng là ngốc quá mức…

Lam Khải Lương nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang túm lấy áo mình. Trong tâm như có sợi lông vũ khẽ quẹt lấy một đường. Dường như trong trái tim hắn giờ đây đã sinh ra chút gì đó. Cứ như có một hạt mầm đang dần đâm chồi vậy, bao lấy trái tim hắn từng chút từng chút một…

- Đi ngủ đi, trễ rồi!

Nói xong lời nhắc nhở. Hắn cũng không tính ở lại cùng cậu. Cuối cùng bữa ăn khuya của hai người kết thúc. Ai về phòng nấy như mọi chuyện diễn ra vốn chỉ là một giấc mơ hư ảo.



Sau đêm hôm ấy dường như khoảng cách giữa Lam Khải Lương và An Hòa đã được rút ngắn trở lại. Chỉ là Lam Khải Lương hơn ai hết đều hiểu rõ rằng chấp niệm sâu thẳm nhất trong lòng hắn là Lạc Thất. Do đó dù có không muốn nhắc đến thì đáy lòng vẫn không khỏi đau buồn khi nghĩ đến người mình yêu sẽ cùng người khác nên giai ngẫu.

Cũng vì vậy mà khiến Lam Khải Lương nghi hoặc. Nghi hoặc rằng liệu có phải bản thân quá đau buồn chuyện của Lạc Thất nên mới nảy sinh sự thân thiết với An Hòa không? Liệu có phải vì An Hòa là người duy nhất mặc cho hắn hành xử thế nào cũng không lời oán trách nên hắn mới cảm thấy bản thân đối với cậu bắt đầu biến chuyển sang một chiều hướng khác?

Lam Khải Lương không xác định được đáy lòng lúc này là như thế nào. Hắn chỉ biết trong một phút vô thức nào đó, hắn không thể không nghĩ đến cậu ngốc luôn hướng về hắn…



- Ọe! Ghê…ghê quá à…

An Hòa mếu máo bịt miệng lại. Món cá hôm này kỳ quá, tanh quá trời khiến cậu không thể nào ăn được.

- Anh hai sao vậy? Cá bình thường mà?

An Đồng khó hiểu gấp lấy một miếng cá trên dĩa nếm thử. Nó bình thường mà, sao trông anh ấy kỳ lạ vậy?

- An Hòa hỏng biết, nhưng mà…nhưng mà ọe…

An Hòa lúng ta lúng túng, sau đó thì bất chợt bụm miệng lại rồi chạy nhanh vào trong nhà tắm. Mà hình ảnh này tất cả đều thu vào tầm mắt của Lương Kỳ đang ngồi đối diện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui