Hạnh Phúc Của Nàng Tiểu Thư Sát Thủ


Chào nhé! Đi chung với, được không?
Dương Khánh Đăng nở nụ cười. Hôm nay anh diện jeans với áo thun và áo khoác da kèm theo đôi bốt, trông anh thật tuyệt! Anh nhìn Hải Băng. Cô và anh dường như hẹn trước, cũng jeans, áo thun trắng và áo khoác da màu đen. Cô mang đôi bốt cao trên 15cm. Với chiều cao 1m65 và đôi bốt trên 15cm. Cô đã đứng sấp xỉ Hải Phong và Khánh Đăng. Hai anh chàng trên 1m85 cơ mà! Nhìn cô, Khánh Đăng không rời mắt. Gương mặt ấy thuần khiết, không phấn son, khiến anh nhói lòng. Nhưng đó là gì? Đối với tay sát gái như Đăng.
- Này! Nhìn chị tôi đủ chưa hả?
- Ơ này! Chị cậu đẹp thì tôi nhìn.
Hải Băng nhếch mép cười.
- Thế sao?
Khắc Ni xoáy vào mắt Khánh Đăng.
- Tôi thấy anh là kẻ không đáng tin.
- Cô!
Hắn nghẹn họng.
- Đinh Khắc Ni! Cô giỏi lắm!
Khánh Đăng hét lên.
Hải Băng bỏ đi... Bất chợt...một cô bé chạy tới.
- Chị ơi!
- Sao nào cô bé?
Khánh Đăng nhìn cô nhóc chừng 7,8 tuổi.
- Em gọi chị cơ mà!
Cô bé nũng nịu.
- Sao?
Hải Băng với ánh mắt lạnh toát lên vẻ kiêu sa của đại tiểu thư tập đoàn hùng mạnh nhất thế giới.
- Anh ơi! Chị...đáng sợ quá!!!
Cô bé khẽ hét lên. Hải Phong khẽ mỉm cười âu yếm.
- Đừng khóc! Tại chị đang buồn... Anh sẽ thay chị giúp bé. Em muốn gì nào?
- Thật ạ? Chị ơi chị đừng buồn nữa chị nhé! Chị buồn sẽ xấu đấy!
Giọng cô nhóc trong trẻo, hồn nhiên khiến Hải Băng nở nụ cười thật cute:
- Ừ! Xin lỗi bé! Ta làm em sợ rồi! Bé muốn gì nào?
Cô bé ngước mắt long lanh nắm lấy tay Khánh Đăng và Hải Băng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui