Hạnh Phúc Của Tiểu Hài Tử Lưu Tiểu Nguyên

Trong bóng đêm, hai điểm sáng xuất hiện. Đó là đôi mắt đang mở to của Lưu Tiểu Nguyên, điện thoại nắm trong tay, tim đập thình thịch. Có nên gọi điện cho anh ta không? Chính là phải nói cái gì mới được đây? À, vậy nói cho anh ta biết mình đã về phòng, cũng là sự lễ phép đúng không? Lưu Tiểu Nguyên thuyết phục bản thân, rón ra rón rén xuống giường. Tiểu Phác thở ra trở mình một cái làm cho Lưu Tiểu Nguyên dựng tóc gáy. Đứng giữa phòng nghe tiếng thở đều đều của mọi người, Lưu Tiểu Nguyên mới lò dò đi ra cửa.

Trên hành lang, Lưu Tiểu Nguyên vừa bấm dãy số kia xong liền hối hận, lúc này muộn rồi, có phải anh ta đã ngủ rồi không? Anh ta sẽ nói cái gì? Có phải rất kỳ quái hay không? Cậu âm thầm quyết định nếu một hồi anh không bắt máy sẽ để lại tin nhắn. Sau vài tiếng dương cầm dễ nghe, giọng nói trầm thấp của Mạc Ngôn vang lên: “Alo?” Có chút rung động.

“Là em. Em đã về phòng rồi.” Lưu Tiểu Nguyên nói xong, nhẹ nhàng ngồi xuống bậc thang.

Ngoài trời, ánh trăng trong như nước chiếu rọi xung quanh, bầu trời đêm rất sáng sủa. Đêm, cực kỳ yên tĩnh. Hai người không nói quá mấy câu, phần lớn thời gian là nghe hô hấp của nhau, mãi đến khi một tiếng ‘Ngủ ngon’ kia vang lên, Lưu Tiểu Nguyên mới cúp điện thoại, bỗng nhiên rùng mình. Lúc này cậu mới nhớ tới trên người mình chỉ khoác một chiếc áo ngủ mỏng manh, mông ngồi xuống bậc thang lạnh như băng. Lưu Tiểu Nguyên liền đứng lên, run rẩy chạy về phòng.



Ánh mặt trời buổi chiều ấm áp, hết giờ học Chu Kiến vội vàng tụ tập với đội bóng của khoa Lâm sàng để luyện tập. Mười một tên con trai ở sân vận động luyện tập khí thế ngất trời. Người nào người nấy mồ hôi đầm đìa. Các nữ sinh trong đội cổ động dưới sự hướng dẫn của đội trưởng ồn ào hò hét. Đối với nhiệt huyết tuổi trẻ, cái lạnh của mùa đông ở Bắc Kinh không tính là gì.

Đến khi trời tối đen, mọi người mới tan đội. Chu Kiến vắt áo khoác lên vai, kéo ống tay áo thể dục đỏ thẫm lên lộ ra cánh tay cường tráng. Lưu Tiểu Nguyên lẽo đẽo đi sau, trong ngực ôm bóng. Nhịn không được chiêu nhõng nhẽo của cậu, Chu Kiến cuối cùng cho cậu một vị trí đội viên dự bị, Lưu Tiểu Nguyên cười đến là xinh đẹp. Đoàn người vừa đi vừa nói cười trở về. Dọc đường đi Lưu Tiểu Nguyên so với ai đều nói rất cao hứng. Vài ngày gần đây cậu nhìn bầu trời trong xanh thì cả ngày cứ như ăn đường cười híp mắt lại như trăng non, ngay cả bác gái mập mạp ở căn tin cũng cao hứng theo cậu, luôn chuẩn bị đồ ăn của cậu chu đáo hơn so với người khác khiến Lão Uy và Tiểu Phác nửa đêm còn lèo nhèo hậm hực.

“Thiên Viễn!” Lưu Tiểu Nguyên mắt sắc thấy ở rất xa ánh đèn hôn ám bên bờ hồ chiếu xuống hai người đang đi chậm chậm, nhìn dáng cũng biết đó là Thiên Viễn và chủ tịch hội Sinh viên Cung Học Yến.

Chu Kiến cũng nhìn thấy, hô to một tiếng: “Thiên Viễn.”

Thiên Viễn không nghe thấy, đi từ từ cùng Cung Học Yến, tán gẫu thật sự vui vẻ. Tâm tình như bị thứ gì đó kéo từ trên đỉnh xuống đáy vực, nụ cười trên mặt Chu Kiến dần biến mất. Hạ mi, Chu Kiến dời mắt đi chỗ khác.

“Chu Kiến, cậu biết không? Gần đây Thiên Viễn và Cung Học Yến cứ dính lấy nhau, tất cả mọi người đều nói bọn họ là một đôi. Chính là trong lòng ai cũng hiểu được Thiên Viễn không có khả năng coi trọng Cung Học Yến, còn không phải vì vị trí trong hội Sinh viên kia sao? Chu Kiến, tên Thiên Viễn này lòng dạ rất sâu, lại có dã tâm, cậu coi chừng một chút.” Một nam sinh cùng lớp ghé vào tai hắn nói.

Chu Kiến ngừng nửa ngày, nặng nề mở miệng: “Để ý gì chứ?”

“Để ý Thiên Viễn đó. Người nào không biết hội Sinh viên là nơi tốt để tới chứ. Vị trí kia vốn nên là của cậu, chúng tôi đều ủng hộ cậu. Chính là ý kiến của lãnh đạo hội Sinh viên cũng rất quan trọng a.”

Chu Kiến quay đầu lại, mấy nam sinh thi nhau gật đầu với hắn.

Hai người bên hồ đứng lại, Thiên Viễn cúi đầu cầm tay Cung Học Yến, ở xa không thấy bọn họ làm gì nhưng thái độ thâm mật khiến cho không người nào có thể nhìn thẳng vào.

“Đi thôi!” Chu Kiến thô lỗ gầm nhẹ một tiếng, xoay người bước đi.

Đám người đã đi xa rồi, chỉ còn Lưu Tiểu Nguyên ôm bóng đứng ngốc ở đó nhìn Thiên Viễn. Chuyện này có thật không?

Thiên Viễn trở lại ký túc xá, vừa mới đẩy cửa đã cảm thấy không khí có gì đó khác khác. Chu Kiến ngồi trên giường cúi đầu, hai tay vòng trên đầu gối. Bả vai dày rộng hơi hơi phập phồng, bộ dáng giống như rất mệt mỏi. Lưu Tiểu Nguyên ngồi trên giường cậu, hai chân để vắt vẻo ra ngoài, hai tay nghịch bóng. Bọn Lão Uy đều ngồi ở chỗ kia, rõ ràng cảm thấy áp suất thấp, đều không nói lời nào.

Thiên Viễn mỉm cười chào hỏi. “A? Đã về rồi sao? Luyện tập có tốt không?”

Chu Kiến ngẩng đầu nhìn y, trên mặt không có biểu tình gì. “Không phải cậu bảo sẽ mua cơm cho bọn tôi sao?”

“A?” Thiên Viễn lập tức ngây ngẩn cả người. Nguy rồi! Tại sao lại quên béng chuyện này chứ? “Thực xin lỗi, tôi quên mất. Buổi chiều bận quá, hội Sinh viên thiếu người cho nên tôi…” Trong phòng thực yên tĩnh, đôi mắt sáng ngời của Chu Kiến nhìn y. Thiên Viễn biết mình đuối lý, ngượng ngùng gãi đầu. “Việc này… Hay là thế này, tôi mời các cậu ra ngoài ăn, coi như chuộc tội. Ha ha…”

Chu Kiến giận dỗi đứng lên cầm chậu tắm vòng qua Thiên Viễn đi ra cửa. Thiên Viễn sững sờ đứng đó, ngước mắt nhìn Lưu Tiểu Nguyên. “Sao vậy? Vì cái gì lại giận như thế?”

Lưu Tiểu Nguyên nhìn y, nhướng nhướng mày.

Trong phòng tắm, Chu Kiến vặn vòi hoa sen ở mức lớn nhất, nước lạnh giội xuống như dao nhỏ cứa vào da thịt. Chu Kiến cởi áo, dùng khăn mặt hứng nước, ra sức lau rửa cả người.

“Chu Kiến. Nước lạnh.” Ở cửa, Thiên Viễn quẫn bách đứng đó không biết làm sao. Vừa rồi ánh mắt Chu Kiến nhìn y biểu thị tâm tình rất phức tạp, chính y cũng không thể hiểu thấu đáo. Hắn thật sự giận rồi. Nhưng mà vì cái gì mới được? Chỉ là bởi vì mình vội quá nên quên mua cơm sao? Chu Kiến, cậu không phải người như thế!

Chu Kiến quay đầu lại, gắt gao mím môi, càng ra sức tắm. Trong phòng tắm cực kỳ yên tĩnh, chỉ có bọt nước từ từ chảy xuống.

Phòng ký túc xá 315 bật đèn trước tiên, tất cả mọi người chưa từng ở trong tình huống áp suất thấp như thế này, lại sợ chọc lửa cháy tới người, cho nên đám người Lưu Tiểu Nguyên không hẹn mà cùng áp dụng phương pháp bảo vệ bản thân an toàn nhất – chui vào chăn. Người khác chui vào chăn rồi, Lưu Tiểu Nguyên vẫn không ngủ được, cậu còn bị bỏ đói đây. Không nghĩ tới ngày đầu tiên làm đội viên bổ sung lại bị đối xử như thế này, Lưu Tiểu Nguyên có oan mà không thể nói. Vẻ mặt đau khổ sờ sờ bụng rỗng, cậu chợt nhớ tới trong ba lô có đồ ăn, vươn tay sờ sờ ba lô nửa ngày mới thấy. Xong rồi, chỉ còn lại nửa gói bánh quy.

Lưu Tiểu Nguyên cắn bánh quy, lôi điện thoại ra nhìn màn hình màu lam nghĩ: Tên kia đang làm gì nhỉ? Ở nhà xem TV hay là ăn chơi đàng *** bên ngoài? Do dự nửa này, cậu ấn phím soạn một tin nhắn.

Trong phòng thí nghiệm, Mạc Ngôn đang bận rộn với một đống ống nghiệm. Điện thoại trong túi rung một chút, có tin nhắn. Lúc trước Mạc Ngôn không để ý tới nhưng từ khi đem số điện thoại của mình cho cậu nhóc quậy phá kia thì anh cực kỳ mẫn cảm với tiếng điện thoại. Anh duỗi một tay ra lấy điện thoại, là cậu, trong lòng chấn động một chút. Trên màn hình là một hàng chữ nhỏ màu lam: ‘Buổi tối em chưa ăn cơm, thật đói~~~~~’

Sau từ ‘đói’ còn thêm một hàng dài ký tự ‘~’. Mạc Ngôn giống như có thể thấy mặt Lưu Tiểu Nguyên xị ra với khóe miệng kéo dài xuống. Nhẹ nhàng nở nụ cười, anh ngồi xuống, ngón tay vuốt từng chữ trong tin nhắn. Đây là lần đầu tiên dùng phương thức trao đổi như thế này với cậu. Anh gửi đi một tin: ‘Tôi cũng chưa ăn cơm, cùng nhau ra ngoài ăn đi. Nhớ mang tiền theo, em mời khách.’

Gửi tin xong, Mạc Ngôn ngồi trên ghế cười ha ha. Quả nhiên không đầy một phút sau Lưu Tiểu Nguyên đã nhắn lại: ‘Dựa vào cái gì chứ?’ Theo sau là hình một cái đầu nghiến răng nghiến lợi. Mạc Ngôn cười tủm tỉm nhắn lại: ‘Bởi vì lần trước tôi mời rồi, cho nên em phải đáp lễ.’

Lưu Tiểu Nguyên vừa thấy tin này, hai mắt trừng thật lớn, hùng hổ ‘nói’: ‘Thầy! Thầy thực vô lại… PPP’

Tin nhắn đáp trả là một khuôn mặt tươi cười thật lớn kèm theo câu ‘Tôi ở cổng trường chờ em’. Lưu Tiểu Nguyên ghé đầu nhìn hai kẻ đang không được tự nhiên ở dưới, nhẹ nhàng xuống giường, lặng lẽ chạy.

Phòng 315 có hai giường tầng, mỗi giường tầng có hai giường đặt cạnh cửa. Chu Kiến và Lưu Tiểu Nguyên một giường, Thiên Viễn và Tiểu Phác một giường, hai giường tầng đặt đối diện nhau. Chu Kiến và Thiên Viễn đều ở giường dưới, hai người mỗi ngày đều nằm ngủ thẳng cẳng nhưng hôm nay như thường lệ nằm đó mà ai cũng không ngủ được.

Chu Kiến gối đầu lên một cánh tay, gắt gao mím môi lại. Buổi trưa hắn đi tìm Thiên Viễn tới xem mình luyện bóng, nhưng y lại nói có chuyện cần làm, thì ra là hẹn hò với con gái. Và cũng quên luộn việc có hai người chờ y mua cơm về. ‘Gần đây Thiên Viễn và Cung Học Yến cứ dính lấy nhau, tất cả mọi người đều nói bọn họ là một đôi. Chính là trong lòng ai cũng hiểu được Thiên Viễn không có khả năng coi trọng Cung Học Yến, còn không phải vì vị trí trong hội Sinh viên kia sao? Chu Kiến, tên Thiên Viễn này lòng dạ rất sâu, lại có dã tâm, cậu coi chừng một chút.’ Chu Kiến giống như bị người ta hung hăng đánh một cú vào lòng, hít một hơi thật lạnh. Thiên Viễn, việc này có thật không? Tôi không tin! Tôi không tin cậu kiêu ngạo như vậy lại dùng chính mình làm lợi thế để đổi lấy lợi ích! Chính là Thiên Viễn kéo tay Cung Học Yến, hình ảnh kia giống như kim châm vào tim hắn. Lẽ nào đối với cậu mà nói, vị trí trong hội Sinh viên so với trong sạch của cậu, so với tình bạn của chúng ta còn quan trọng hơn sao? Hay là trong lòng cậu căn bản không có thứ gọi là tình nghĩa? Ở trong lòng cậu ta, mình chỉ là đối thủ của cậu ta mà thôi. Đối thủ! Chu Kiến thống khổ nhắm mắt lại.

Thiên Viễn nằm suy nghĩ lan man, cảm giác Chu Kiến nôn nóng trằn trọc. Khổ sở, ủy khuất, nghi hoặc tạo thành một chiếc dây thừng buộc chặt lấy trái tim y rồi kéo xuống. Nhìn Chu Kiến kích động chạy tới nói hãy đến xem hắn luyện bóng, y thấy thật sự ấm áp. Chính là hôm nay hội Sinh viên thiếu người mà y lại đồng ý hỗ trợ bọn họ, Chu Kiến thất vọng y nhìn ra được nên muốn mua đồ ăn ngon cho bọn họ để chuộc tội. Ai biết y lại gặp Cung Học Yến tìm mình để hỏi ý kiến về bức tranh cho đầu báo kỳ này của hội Sinh viên, thuận tiện tán gẫu rồi nói hăng say quá nên đã quên mất việc này. Chu Kiến, tôi không tin cậu vì chuyện này mà tức giận, không hề giống cậu chút nào. Cậu nhất định là tức giận về chuyện hội Sinh viên. Đúng vậy, tôi rất muốn vị trí kia nên mới có thể cố gắng chăm chỉ, xung phong nhận việc như thế. Tôi chỉ muốn làm cho mọi người nhận ra thực lực của tôi mà thôi. Chu Kiến, cậu giống như ánh mặt trời nhưng tôi lại không phải ánh trăng đứng sau lưng mặt trời. Có lẽ cậu khinh thường việc tôi làm nhưng tôi phải biết tạo cơ hội cho bản thân mình.



Lưu Tiểu Nguyên nhanh như chớp chạy tới cổng trường. Mạc Ngôn đứng ở góc nhỏ, áo khoác dài màu đen ôm lấy thân thể cao to, nhẹ nhàng phủ xuống hai chân. Lưu Tiểu Nguyên chạy đến trước mặt anh, hơi thở trắng xóa thoát ra khỏi miệng. “Thầy còn chưa về nhà mà ở đây làm gì vậy?”

Mạc Ngôn lấy khăn quàng quấn xung quanh cổ Lưu Tiểu Nguyên, nhẹ giọng nói: “Công việc trong phòng thí nghiệm khiến thời gian trôi qua thật nhanh, nếu em không nói thì tôi cũng quên bẵng đi mấy tiếng rồi. Đi thôi, đói bụng quá!”

“Em có thể nói được, về điểm này tiền tiêu vặt của em đủ để ăn no căng bụng.” Lưu Tiểu Nguyên nhét hai tay vào khăn quàng cổ rộng thùng thình của Mạc Ngôn.

Mạc Ngôn cười ôm chầm bờ vai cậu, nhét cậu vào trong taxi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui