"Thư Ý sao tay em lại đổ nhiều mồ hôi thế này?"
Đứng trước cửa căn nhà hai tầng thuộc phía tây thành phố An Nam, Hà Đông Quân nắm lấy tay bạn gái chuẩn bị bước vào nhà thì phát hiện lòng bàn tay Trần Thư Ý đổ đầy mồ hôi, anh lo lắng sức khỏe cô không tốt liền lên tiếng hỏi.
Trần Thư Ý cúi đầu nhìn bàn chân mập mạp của mình, có chút tự ti về bản thân mấp máy môi nói:
"Đông Quân nhỡ bố mẹ anh không thích em thì sao?"
Hà Đông Quân bật cười: "Em đang lo lắng chuyện này hả?"
Nói xong anh ngừng lại đôi chút, kéo tay cô đưa lên môi hôn, dịu dàng xoa dịu lo âu trong lòng cô.
"Đừng lo người anh thích bố mẹ anh nhất định sẽ không phản đối, hơn nữa em hiền lành, ngoan ngoãn thế này cơ mà.
"
Lời động viên của Hà Đông Quân thực sự có tác dụng rất lớn, làm Trần Thư Ý phần nào giảm bớt căng thẳng trong lòng, hít sâu một hơi tự cổ vũ bản thân dũng cảm tiến về phía trước.
Chẳng phải cô luôn mong được về chung một mái nhà với người đàn ông tựa như ánh mặt trời này sao? Đến gặp mặt bố mẹ anh thôi cô còn không có dũng khí, thì sau này biết đối mặt thế nào với những lời dị nghị xung quanh?
Trần Thư Ý và Hà Đông Quân quen biết nhau khi còn là du học sinh ở nước ngoài, cô yêu anh từ cái nhìn đầu tiên nhưng lại vì ngoại hình mũm mĩm của mình mà không dám tiến tới, cho đến khi nhận được lời tỏ tình từ nơi anh cô mới biết hóa ra trên đời này còn có rất nhiều người xem trọng vẻ đẹp nội tâm hơn là hình thức bên ngoài.
Khi còn ở nước ngoài cả hai người đã bàn bạc với nhau cùng phát triển sự nghiệp trên chính quê hương mình.
Về nước được một thời gian, Hà Đông Quân và Trần Thư Ý đều đã có cho mình một công việc ổn định, liền nghĩ tới chuyện kết hôn.
Hà Đông Quân chọn ngày cuối tuần đưa Trần Thư Ý về nhà ra mắt bố mẹ.
Cánh cửa mở ra, gương mặt Hà Đông Quân ngập tràn hạnh phúc cất tiếng gọi:
"Con đưa con dâu mẹ về rồi này.
"
Từ trong bếp người phụ nữ khoảng tầm trên năm mươi tuổi đi ra, khi thấy người phụ nữ bên cạnh con trai mình ánh mắt bà ta tỏa ra tia không mấy hài lòng, nhưng ngoài mặt vẫn dịu dàng mỉm cười trước lời chào hỏi của Trần Thư Ý.
"Con chào bác gái.
"
Bà Tuyết Mai đưa mắt nhìn con trai khẽ nói: "Hai đứa lại ghế ngồi đi, mẹ nấu thêm canh nữa là xong rồi.
"
"Bác để cháu làm.
" Trần Thư Ý không muốn lần đầu ra mắt đã để lại ấn tượng xấu, tiến lên muốn vào bếp chuẩn bị cơm nước nhưng vừa mở miệng đã bị bà Tuyết Mai ngăn lại:
"Bác làm tí thì xong, cháu ngồi chơi đi.
"
Trần Thư Ý quay sang nhìn bạn trai thấy anh lắc đầu liền nghe theo:
"Bác vất vả rồi.
"
Chờ bà Tuyết Mai đi khuất, Hà Đông Quân kéo tay Trần Thư Ý đi đến bàn uống nước ngồi xuống nhỏ giọng nói: "Mẹ anh dễ tính lắm em đừng bận tâm.
"
Tư thế ngồi của Trần Thư Ý có phần khép nép, nghe bạn trai nói cô chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt bâng quơ nhìn quanh căn nhà gọn gàng, sạch sẽ một vòng cuối cùng dừng lại ở bức ảnh gia đình treo đối diện nơi cô ngồi.
Trong ảnh Hà Đông Quân mặc chiếc áo cử nhân cười rạng rỡ đứng cạnh bố mẹ Hà, người con trai này dường như từ khi sinh ra tới giờ vẫn luôn tỏa sáng như vậy, nếu không phải bọn cô đã quen nhau được ba năm, sợ rằng cô vẫn nghĩ đây chỉ là một giấc mơ, tỉnh dậy mọi thứ đều tan biến hai người giống như hai đường thẳng song song mãi mãi không thể đứng chung một chỗ.
Trong lúc Trần Thư Ý đang chìm vào suy tư, Nguyễn Tuyết Mai không biết từ bao giờ đã xong việc bước tới, ánh mắt dò xét lần nữa đặt trên người cô.
"Nhà Thư Ý cũng ở thành phố An Nam hả?"
Trần Thư Ý tự nhiên bị hỏi tới có chút giật mình, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh nhẹ giọng đáp: "Dạ không nhà cháu ở xã Từ Vụ huyện Châu An.
"
Nguyễn Tuyết Mai nghe được từ xã Từ Vụ sắc mặt lập tức trùng xuống, bà ta có người nhà sinh sống ở đó mấy năm trước từng đến thăm một lần, biết được địa phương ấy chẳng có nhà nào khá giả cả.
Trong bụng thầm nghĩ nhà đã nghèo còn bày đặt cho con đi du học, không khéo lại nợ nần ngập đầu lừa gạt con trai bà ta để đào mỏ.
Bà ta cứ tưởng rằng Trần Thư Ý đã không được vẻ bề ngoài rồi ít ra còn có gia cảnh kéo lại, đằng này cái gì cũng không xứng với con trai mình, hôn sự này chấp nhận thế nào đây?
Từ lúc đó trở đi Nguyễn Tuyết Mai không còn cố gắng diễn vai bà mẹ thân thiện nữa, gương mặt nặng nề khó coi, thậm chí khinh bỉ Trần Thư Ý ra mặt.
Trần Thư Ý vừa bước ra khỏi cửa, bà ta liền không nhịn được chất vấn con trai: "Đông Quân mẹ không hiểu nổi con nhìn trúng cô gái đó ở điểm gì? Gen di truyền nhà ta rất tốt mẹ không muốn một đứa con dâu như vậy làm ảnh hưởng đến thế hệ sau này.
"
Hà Đông Quân không ngờ mẹ mình lại có suy nghĩ này, đáy mắt hiện lên tia thất vọng: "Thư Ý là một cô gái lương thiện, luôn cố gắng phấn đấu thực hiện ước mơ của mình, ngoại hình không cân đối thì có làm sao? Xinh đẹp mà không có đức cũng chẳng để làm gì?"
Nguyễn Tuyết Mai nhíu mày, vợ chồng bà chỉ có mỗi đứa con là Hà Đông Quân, chăm bẵm từng chút một dành những thứ tốt nhất cho con.
Con trai bà cái gì cũng ưu tú sao có thể lấy một người phụ nữ kém cỏi như Trần Thư Ý được, càng nghĩ càng không thể chấp nhận nổi.
"Mẹ con thật lòng yêu Thư Ý mẹ tác thành cho bọn con đi, con đã hẹn với cô ấy thứ bảy tuần sau nhà ta tới nói chuyện với bố mẹ cô ấy rồi.
" Hà Đông Quân nhìn ra suy nghĩ trong lòng mẹ, đưa tay qua nắm lấy bàn tay nhăn nheo của bà Tuyết Mai cầu khẩn.
"Với bối cảnh của con thiếu gì phụ nữ tốt hơn cô ta đâu? Mẹ không hiểu con làm sao nữa.
" Nguyễn Tuyết Mai liên tục thở dài, một chút cũng không muốn nhận người con dâu này, nhưng lại không có cách nào cự tuyệt con trai được đành ậm ờ đồng ý.
Bên cạnh đó bà ta cũng đang âm thầm tính toán làm sao để chia cắt hai người, mà không làm tình cảm mẹ con rạn nứt?
Chẳng mấy chốc thời gian gặp mặt hai gia đình đã tới, Nguyễn Tuyết Mai không xem trọng bố mẹ Trần Thư Ý cho nên cố ý ở trong phòng sửa soạn thật lâu, tới khi Hà Đông Quân mất kiên nhẫn đập cửa lần thứ ba bà ta mới ra khỏi cửa.
"Hai cha con ông gấp cái gì? Muộn một tí thì có sao?"
Ông Hà nâng tay xem đồng hồ làu bàu: "Từ đây tới đó mất khoảng hai tiếng đồng hồ, tôi sợ ông bà bên ấy chờ sốt ruột.
"
Nguyễn Tuyết Mai không cho là đúng mặt mày xám xịt nói: "Cũng chẳng biết có thành thông gia được hay không? Ông gấp gáp cái gì?"
Bà ta không vui vẻ gì với cuộc gặp mặt này, hầu hết cả quãng đường đều nhắm mắt giả bộ ngủ cho tới khi Hà Đông Quân dừng xe lại mới hờ hững mở mắt ra bước xuống xe.
"Không phải tới nhà bạn gái con à? Dừng ở đây làm gì?" Nguyễn Tuyết Mai ngẩng đầu nhìn tòa biệt thự nguy nga trước mặt ai oán nói.
Hà Đông Quân cười khẽ: "Tới nhà Thư Ý rồi mẹ.
"
Nguyễn Tuyết Mai ngơ ngác chưa thể tin tưởng vào những lời mình vừa nghe được, vừa định cất giọng hỏi lại thì cánh cửa lớn đã được mở ra, Trần Thư Ý lễ phép mời gia đình bà ta vào nhà.
"Bố mẹ em không tức giận chứ?" Hà Đông Quân vì chuyện gia đình mình tới trễ mà băn khoăn, kéo tay Trần Thư Ý lại gần nghiêng người nhỏ giọng hỏi.
"Không có đâu anh.
" Trần Thư Ý nhoẻn miệng cười trả lời Hà Đông Quân, sau đó quay sang hỏi thăm ông bà Hà đi đường xa có mệt hay không?
Nguyễn Tuyết Mai vẫn chưa tin được những thứ diễn ra trước mắt mình, ái ngại lắc đầu.
Vào nhà gặp gỡ bố mẹ Trần Thư Ý, bà ta mới biết người con dâu mình ghét bỏ thực ra là con gái của tổng giám đốc công ty may mặc, thân phận thiên kim giàu có.
"Thư Ý con nên nói cho bác biết hoàn cảnh gia đình con chứ? Thế này bác ngại quá.
" Nguyễn Tuyết Mai cười gượng gạo nói.
"Cháu xin lỗi.
" Trần Thư Ý chưa bao giờ nói với người khác về bối cảnh gia đình mình, kể cả với Hà Đông Quân cũng vậy, cô mong nhận được tình cảm chân thành chứ không phải đến với nhau vì tư lợi.
Thái độ Nguyễn Tuyết Mai tự nhiên thay đổi một cách chóng mặt, không những không phản đối con trai cùng Trần Thư Ý đến với nhau nữa còn thúc đẩy hôn sự nhanh chóng.
"Các cụ có câu trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, nhân đây tôi muốn hỏi ý ông bà xin được hỏi cháu Thư Ý về làm dâu con trong nhà.
"
Vợ chồng ông bà Trần quay sang nhìn nhau, cả hai đều có suy nghĩ trao quyền quyết định cho con gái: "Thư Ý con thế nào?"
Trần Thư Ý đương nhiên là vui mừng đồng ý rồi, mí mắt nhẹ cụp xuống ngượng ngùng nói: "Con muốn kết hôn với anh Đông Quân.
"
Nhận được câu trả lời Nguyễn Tuyết Mai cười thầm trong bụng, thật tốt nhà bà ta đang cần một người con dâu giàu có để giúp đỡ tài chính cho gia đình, ngoại hình xấu cũng không sao miễn có tiền là được.
.