Hạnh Phúc Đâu Chỉ Mình Em Vun Đắp


"Thư Ý em lên phòng trước được không?" Thấy bà Tuyết Mai không còn mắng đuổi Thư Ý nữa, Hà Đông Quân nhẹ nhàng khuyên nhủ vợ.

Trần Thư Ý giống như người vô hồn lặng yên đứng đó, không di chuyển cũng không trả lời Hà Đông Quân, trên khóe mi giọt nước mắt dường như đã đóng băng.

Hà Đông Quân nhìn Thư Ý như vậy thì có chút lo lắng, sốt sắng đặt tay lên vai cô lay động: "Thư Ý nghe lời anh.

"
Cái động chạm của Hà Đông Quân khiến Trần Thư Ý giật mình, đôi mắt có phần ngơ ngác nhìn anh.

Trong một khoảnh khắc nào đó có lẽ cô đã chìm vào giấc mơ, mơ giấc mơ yên bình tĩnh mịch biết bao, nhưng rồi cũng phải tỉnh giấc thôi, đối mặt với hiện thực phũ phàng và những thứ cô không có can đảm tự mình quyết định.

"Em ổn không?" Hà Đông Quân đưa tay lên trán Trần Thư Ý kiểm tra nhiệt độ.

Trần Thư Ý hơi nghiêng đầu tránh né, cánh môi máy móc trả lời: "Em không sao.

"
"Em lên phòng nghỉ ngơi đi, để anh nói chuyện với mẹ.

" Hà Đông Quân thu lại động tác, bảo vợ lên phòng trước, còn bản thân ở lại giải thích với mẹ rõ ràng mọi chuyện, tránh để bà hiểu lầm.

Trần Thư Ý cũng không muốn ở lại để chịu đựng ánh mắt khó chịu của mẹ chồng thêm nữa, nhanh chóng đi về phòng ngủ.

Chờ Thư Ý đi khuất, Hà Đông Quân kéo tay bà Tuyết Mai về phòng bà ta, lần đầu tiên trong đời dùng ngữ điệu nặng nề thất vọng nói với mẹ:
"Sao mẹ có thể nói và hành động như vậy? Vợ con không phải vô sinh, cô ấy có thể mang thai, chỉ cần thay đổi một số thói quen sinh hoạt, để cơ thể thuận tiện hơn cho việc mang thai là được.

"
Bà Tuyết Mai nghe không thông, bà ta cho rằng giữa vô sinh và khó có con chẳng khác nhau là bao, không thể dễ dàng mang thai thì chính là cái thứ vô dụng, không sớm đuổi ra khỏi nhà chẳng lẽ để dòng họ Hà nhà bà ta không có người nối dõi?
Nhưng sắc mặt căng thẳng của Hà Đông Quân làm bà ta không dám nói ra suy nghĩ đó, thở dài oán thán:
"Con đang trách mẹ đấy à? Mẹ là vì ai? Tất cả đều vì con cả thôi.

"
Hà Đông Quân thiếu kiên nhẫn nói: "Con biết mẹ là vì con, nhưng mẹ có thể nhẹ nhàng hơn với Thư Ý được không? Cô ấy cũng đâu muốn như thế này đâu.

"
Bà Tuyết Mai mím môi chuyển sang kể lể:
"Ngày con dẫn con bé đó về ra mắt mẹ đã nói gì nào? Sao con lại có thể yêu và lấy một người phụ nữ béo phì như thế? Con có chỗ nào kém cạnh người khác? Đi đâu không kiếm được mối tốt.

"
Bà ta lần lượt kể ra hàng trăm điểm xấu của Trần Thư Ý, mà quên mất bản thân vì cái gì mà chấp nhận cô con dâu này.

"Con rất yêu cô ấy, cả đời này con chỉ cần duy nhất mình cô ấy thôi, mong mẹ hiểu và vun đắp hạnh phúc vợ chồng chúng con.

" Hà Đông Quân nắm tay bà Tuyết Mai tha thiết khẩn cầu, mong mẹ đừng khó khăn quá với vợ mình.

Bà Tuyết Mai hờn dỗi đẩy tay Hà Đông Quân ra, giọng lầu bầu: "Đồ ngốc nó thì có cái gì tốt, nó đã từng nghĩ cho con chưa? Một xu của nhà bố mẹ nó cũng keo kiệt không cho con đấy.

"
"Con chưa bao giờ có ý dựa hơi nhà vợ, con trai mẹ có năng lực mà.

" Hà Đông Quân khẳng định chắc chắn bản thân có thể tự mình làm lên việc lớn, không cần phải dựa dẫm vào ai cả, anh đến với Thư Ý chỉ đơn thuần vì tình yêu mà thôi.

Dẫu sao cũng là con trai mình, trước những lời nói đó bà Tuyết Mai chỉ có thể nín nhịn gật đầu chấp thuận.

"Mẹ nghỉ ngơi sớm, con đi về phòng đây.

"
Hà Đông Quân thấy mẹ đã chịu cảm thông, quay người đi ra khỏi phòng bà Tuyết Mai, sải từng bước lớn lên bậc cầu thang, đẩy cửa vào phòng ngủ.

Trần Thư Ý ngồi trên giường, có lẽ cô lại mới khóc xong cho nên đôi mắt lúc này vẫn còn sưng húp, Hà Đông Quân đi đến gần cô, đầu gối đặt xuống sàn nhà làm điểm tựa nhẹ nhàng nắm tay cô:
"Sự việc vừa rồi là mẹ không đúng, anh đã nói chuyện với mẹ, bà cũng nhận rằng bản thân mình nóng tính có lỗi với em.

"
"Mẹ chưa từng coi trọng em, trong ngôi nhà này em chỉ như một kẻ ở nhờ bất cứ lúc nào cũng bị đuổi ra khỏi nhà.

" Trần Thư Ý nấc lên từng tiếng thương tâm, cô gả cho Hà Đông Quân về làm dâu trong ngôi nhà này, vun vén chăm lo cho gia đình nhưng chung quy lại đây vẫn không phải nhà của cô, mẹ chồng cho dù có đuổi đi thì cô cũng chẳng làm gì được cả.

Hà Đông Quân nói một cách bất lực: "Em muốn anh phải làm sao? Mẹ và em suốt ngày cãi vã anh ở giữa mệt mỏi lắm, hai người không ai chịu nhường ai, không lẽ mỗi người một nơi mới vừa lòng?"
Nghe Hà Đông Quân nói, Trần Thư Ý thầm nghĩ trong lòng, được mỗi người một nơi thì tốt, giá như ngay từ ban đầu cô kiên quyết ở riêng thì tốt biết mấy, sẽ không bao giờ gặp phải chuyện bị kéo tay lôi ra cửa như hôm nay.

"Em cũng rất mệt, tất cả mọi thứ đều làm em như khó thở.

" Trần Thư Ý ôm mặt khóc, cô sắp không thể kiên trì nổi nữa rồi.

Hà Đông Quân trầm mặc nhìn vợ, qua một hồi lâu anh ta khẽ đứng dậy chuyển qua ngồi bên cạnh cô, thanh âm chậm rãi cất lên: "Thư Ý em còn yêu anh không? Em vì anh đi, giờ trong nhà chỉ có mỗi mình mẹ anh không thể để mẹ một mình được.

"
"Đông Quân cái này anh cũng phải hỏi sao? Nếu không vì yêu anh em làm sao có thể duy trì được đến bây giờ?"
Tình cảm là thứ khiến con người ta khó dứt ra nhất, vì một chữ yêu chữ thương mà ràng buộc cả đời.

Cô luôn khâm phục những người phụ nữ mạnh mẽ quyết đoán, một khi cảm thấy tương lai không có kết quả liền dứt khoát kết thúc, mà cô lại chưa có đủ can đảm và động lực làm điều đó.

Có lẽ do cách giáo dục cũng có lẽ vì bản thân cô quá yếu đuối, không dám đương đầu với những chuyện sẽ xảy đến.

Ngày hôm sau trong lúc Trần Thư Ý đang làm việc bất ngờ nhận được cuộc gọi từ chị gái Trần Thư Anh, trong điện thoại cô ấy nói muốn gặp em gái để tạm biệt.

Trần Thư Ý không rõ ràng ý tứ trong câu "tạm biệt" ấy là gì, liền xin cấp trên cho ngoài khoảng tầm hai tiếng, sau đó đi tới điểm chị gái đã nói.

Khi Trần Thư Ý đến nơi, Trần Thư Anh đã ngồi chờ sẵn ở đó rồi, vóc dáng gầy gò tiều tụy của chị gái khiến cô sửng sốt.

"Vừa rồi chị nói là ý gì? Chị chuẩn bị đi đâu à?" Cô kéo ghế ngồi xuống chiếc ghế đối diện Thư Anh, vừa quan sát gương mặt chị gái vừa hỏi.

Trần Thư Anh ngẩng đầu nhìn em gái mỉm cười: "Chị và anh rể em ly hôn rồi, một vài ngày nữa khi hoàn tất các thủ tục chị sẽ đi pháp! "
Cô ấy nói được một nửa chợt ngừng lại suy nghĩ cái gì đó, rồi mang theo ánh mắt trông cậy nói:
"Chị đã vậy rồi chỉ còn mình em thôi, bố mẹ nhờ em chăm sóc.

"
Trần Thư Ý cau mày: "Sao chị biết em sống tốt hơn chị? Bố mẹ đương nhiên em sẽ chăm sóc, nhưng sao chị lại chọn lựa và hành động như vậy làm bố mẹ buồn lòng?"
"Em suy nghĩ thấu đáo hơn chị, cũng được người khác quý mến hơn chị.

" Trần Thư Anh không trả lời câu hỏi của em gái, bâng quơ nói mấy lời vu vơ.

Tuy Trần Thư Ý không về nhà bố mẹ đẻ, nhưng cũng thường xuyên gọi điện thăm hỏi, chuyện công ty rồi chuyện chị gái ly hôn đã làm trong nhà cô loạn cả lên, bố thì cả ngày bực dọc còn mẹ cô đêm nào cũng khóc.

Trần Thư Anh cùng những người khác đều nghĩ Trần Thư Ý sống hạnh phúc, nhưng thực ra ai tốt hơn ai còn chưa biết.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui