Hạnh Phúc Đâu Chỉ Mình Em Vun Đắp


Tiếng "Tút tút" vang lên từ đầu dây bên kia chứng tỏ Thư Ý đã đơn phương tắt máy, Đông Quân để lộ ra dáng vẻ cọc cằn quăng mạnh điện thoại xuống giường.
Trong đầu anh ta luôn cho rằng bản thân là người quan trọng, Thư Ý không thể nào sống thiếu anh ta được, những chuyện cô đang làm chỉ là muốn anh ta dỗ ngọt mà thôi.
Nhưng anh ta mệt rồi không muốn hạ mình nuông chiều cô nữa, cho nên kể cả khi nghe cô nói hai từ "Kết thúc" anh ta vẫn chẳng mảy may bận tâm.
Hà Đông Quân muốn cho Thư Ý một bài học để cô biết điều hơn, không đạt được mục đích, tự khắc sẽ quay về nhà cầu xin sự tha thứ.
Nhưng có vẻ thời gian ở bên nhau chưa đủ để Hà Đông Quân hiểu rõ tính cách của Thư Ý, hoặc cũng có thể anh ta chưa từng thực lòng quan tâm đến người vợ bên gối bao năm, cho nên mới sinh ra những suy nghĩ lố bịch như vậy.
Thư Ý là người phụ nữ thực tế, so với câu nói ngọt ngào làm trái tim tan chảy, cô muốn nhận được quan tâm, thấu hiểu từ chồng hơn.
Đến một người nỗ lực như Thư Ý còn nghĩ đến chuyện dừng lại, đủ để biết trong những năm gả cho Hà Đông Quân, cô đã phải sống ngột ngạt đến mức nào.
Mà thái độ của Hà Đông Quân vừa rồi khiến Thư Ý không thể nào kiên nhẫn được thêm nữa, sáng hôm sau cô trực tiếp lái xe tới cổng nhà anh ta với mục đích đón đầu.
Thư Ý ngồi trong xe, nghiêng đầu nhìn ngôi nhà đã gắn bó hơn hai năm trời, mông lung nhớ lại những tháng ngày đã qua, sau tất cả khi trở về nơi đây cô chẳng tìm được cho mình một lý do để bước qua cánh cổng này.
Cánh môi Thư Ý vểnh lên nụ cười tự giễu, nơi đây với cô giống như một căn nhà trọ, một khi đã trả phòng khác gì người dưng.
Thư Ý chờ khoảng nửa tiếng mới thấy bóng dáng Hà Đông Quân xuất hiện, xe anh ta vừa đi qua cổng cô lập tức bấm còi inh ỏi.
Hà Đông Quân đưa mắt nhìn về phía thanh âm phát ra, trong phút chốc gương mặt hiện lên tia mỉa mai.
Thấy Hà Đông Quân đã dừng xe lại, Thư Ý xuống xe đi về phía anh ta, khi cô đang định mở miệng thì chợt nghe anh ta nói với cái giọng khinh khỉnh:
"Mẹ đi ra ngoài rồi, em ở đây đợi một lúc, lát nữa cho dù mẹ có đánh mắng em ở yên là được, anh còn bận công việc không dẫn em vào đâu."
Lúc nghe anh ta nói ra những câu từ đó, Thư Ý thực sự rất muốn cười, cười vì anh ta không xem trọng mình, cười vì anh ta nghĩ cô cần cái nhà này mà buông bỏ cả lòng tự trọng.
Thư Ý nhàn nhạt nói: "Tìm chỗ nào nói chuyện đi, không nhận được lịch hẹn của anh cho nên em buộc phải tới đây, chứ không phải như anh nghĩ đâu."
Hà Đông Quân nhíu chặt đôi lông mày nhìn Thư Ý.
Đoán chừng anh ta không muốn làm theo lời mình, Thư Ý bổ sung thêm:
"Nếu anh không muốn chúng ta nói ở đây luôn cũng được, em không vấn đề gì cả, tùy anh thôi."
Hà Đông Quân đương nhiên không muốn cùng Thư Ý lời qua tiếng lại ở trước cửa nhà, làm hàng xóm xung quanh dị nghị rồi, miễn cưỡng chấp thuận lời đề nghị của cô, rồi lái xe tới quán cà phê cách nhà anh ta ở khá xa để nói chuyện.
Hai người không một chút tình cảm một trước một sau bước vào quán, Hà Đông Quân chọn chiếc bàn sát cửa sổ ngồi xuống, chờ Thư Ý tới nơi anh ta tỏ ra mất thời gian nói:
"Em muốn thế nào mới vừa lòng?"
Thư Ý nhìn người đàn ông trước mắt, chán chường thở dài: "Không có gì vừa lòng hay không vừa lòng ở đây cả, thay vì hỏi em muốn thế nào? Sao anh không tự hỏi bản thân mình xem đã làm được gì cho em?"
Sắc mặt Hà Đông Quân sa sầm, anh ta hằn học nhìn thẳng vào mắt Thư Ý, nói với giọng điệu khó ưa:
"Thư Ý, thứ em muốn có phải quá nhiều không? Em là vợ anh chứ đâu phải là bà chủ mà đòi anh phải làm thứ này thứ kia cho em? Cả việc em đối với mẹ anh cũng vậy, nào có người con dâu nào hỗn với mẹ chồng như em."
Đôi mắt Thư Ý mở lớn, cô không thể nào tin nổi Hà Đông Quân có thể nói ra những lời như thế, người đàn ông dịu dàng biết chăm sóc mà cô nhận định đây sao?
Bàn tay Thư Ý vân vê cốc cà phê nóng hổi, thất vọng về một con người khiến cô mất đi cảm giác nóng rát nơi lòng bàn tay.
"Giờ em mới nhận ra đấy...!suy nghĩ và quan điểm của chúng ta chưa từng giống nhau..."
"Đông Quân."
Thư Ý đang nói thì bị một giọng điệu quen thuộc phía sau cắt ngang, theo phản ứng tự nhiên cô quay đầu nhìn lại, thì thấy bà Tuyết Mai mặt mày hớn hở chuẩn bị đi lại chỗ mình, mà điều đáng nói ở đây là bên cạnh bà ta còn một người nữa, cái cách bà ta cong khuỷu tay để người phụ nữ kia khoác lên, đủ biết bà ta quý mến cô ta tới mức độ nào.
Cái tên Lã Tuệ An hiện lên trong đầu khiến Thư Ý hiểu ra vài điều.
Đúng lúc này bà Tuyết Mai cũng chú ý tới Thư Ý, nụ cười vui vẻ lập tức thu lại, sồn sồn đi đến chửi bới:
"Cô có ý đồ gì đây? Thông qua con trai tôi để về nhà sao? Đừng có mơ."
Thư Ý buồn cười nói: "Mẹ yên tâm lòng tự trọng của con vẫn còn, con sống ở bên ngoài rất tốt, không cần thiết phải quay về để khổ sở làm gì."
"Cô...!đồ mất dạy." Cánh môi bà Tuyết Mai run rẩy, bị câu nói của Thư Ý làm cho tột cùng tức giận, bà ta nói xong vẫn không thể nào xả được cơn tức, bèn túm lấy cốc nước chỗ Hà Đông Quân hất vào mặt con dâu.
Thư Ý không kịp tránh né, hứng chọn cốc nước trên mặt.

Cô đưa tay lên lau đi giọt nước cay xè dính trên mí mắt.
Sống chung dưới một mái nhà với bà Tuyết Mai, lâu dần Thư Ý cũng nhìn thấu con người bà ta là như thế nào.
Chuyện quá khứ của Hà Đông Quân và Lã Tuệ An, cô không được rõ ràng, nhưng con người mẹ chồng cô, ngoài người thân ra sẽ không bao giờ tự nhiên quý mến một ai mà không có mục đích.
Bắt gặp bà ta ở cùng Lã Tuệ An thế này, Thư Ý đã chẳng còn gì lưu luyến với người nhà họ Hà nữa rồi.

Bà ta đã không coi cô ra gì, cô cũng không cần phải nhún nhường bà ta nữa, muốn nói cái gì thì nói cái ấy.
"Bố mẹ con dạy bảo con rất tốt, cho nên mới dùng thái độ này đứng trước mặt mẹ, nếu không đã dùng phương thức khác lâu rồi."
Nói dứt câu Thư Ý cầm lấy túi xách hướng nhà vệ sinh đi vào, bỏ ngoài tai những lời cay nghiệt.
"Không ngờ cuộc sống của cô lại khổ sở hơn tôi nghĩ rất nhiều."
Thư Ý vào nhà vệ sinh được một lúc thì Lã Tuệ An cũng bước vào, thấy cô đang đứng trước gương dùng giấy khô lau mặt, cô ta đi đến gần châm chọc nói.
Thư Ý dừng lại động tác, thông qua gương nhìn về phía Lã Tuệ An: "Cuộc sống của tôi ra sao đâu liên quan gì đến cô? Đừng tỏ vẻ đắc ý trước mặt tôi, điều đó chỉ khiến cô thêm hèn mọn mà thôi."
Lã Tuệ An cười khẩy, mở túi xách lấy hộp phấn ra dặm lại lớp trang điểm.
"Cạch." Sau khi phủ thêm một lớp phấn dày đặc lên mặt, Lã Tuệ An cất lại đồ vào túi.
Lần nữa khi cô ta nhìn tới Thư Ý, ánh mắt đã có phần thay đổi.
"Tôi còn có việc về trước, nhờ cô đưa lại thứ này cho anh Đông Quân giúp tôi."
Vừa nói Lã Tuệ An vừa kéo tay Thư Ý qua, đặt món đồ gì đó vào trong tay cô.
Khi cô ta rời đi, Thư Ý mới đưa mắt nhìn tới món đồ trong tay.

Chiếc khuy áo màu xanh lam nhỏ xíu mang theo bí mật bị chôn vùi, làm lòng Thư Ý dấy lên nghi ngờ.
Chắc chắn phải có chuyện gì đó xảy ra, Lã Tuệ An mới trở nên ngạo mạn tới mức này.
Nếu như Hà Đông Quân ở sau lưng cô làm chuyện sai trái, thì anh ta quá đáng khinh rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui