Hạnh Phúc Đến Từ Giản Đơn

Mẹ của Dương Kì đến chăm sóc anh vào buổi sáng, trong khi Vũ Uyên đến vào buổi tối sau khi hoàn thành công việc của mình

Trong lúc mà Vũ Uyên không có mặt, mẹ của Dương Kì tâm sự với anh trong khi anh vẫn còn hôn mê. Bà cho biết rằng bà rất có ấn tượng với Vũ Uyên và hy vọng rằng cô sẽ trở thành con dâu của gia đình

- Mẹ cảm thấy con bé hay đến chăm sóc con thật sự có thành ý và tình cảm với con. Trong lúc con còn hôn mê, nó đã luôn túc trực để chăm sóc con. Nếu được, mẹ rất muốn con bé là con dâu của nhà mình

Khi những lời này được phát biểu, Dương Kì đỏ mặt vì xấu hổ. Cảm xúc của anh có thể bây giờ đang phức tạp, vừa cảm thấy bối rối vì sự xuất hiện của mẹ và những lời nói bất ngờ này, vừa cảm thấy ấm áp vì sự quan tâm chăm sóc từ mẹ và sự quan tâm đến Vũ Uyên

Điều này có thể làm cho Dương Kì có những suy nghĩ sâu xa về mối quan hệ của mình và Vũ Uyên, cũng như về tương lai trong gia đình.

- Con bé này thực sự đáng yêu. Mẹ rất ưng

Dương Kì đỏ mặt và cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng cảm thấy ấm áp với sự quan tâm từ mẹ


- Mẹ… Ồ… con… ờm… mà…

Bà nhận thấy sự lúng túng và đỏ mặt trong mắt con trai, bà mỉm cười dịu dàng, đưa ra cho anh lời khuyên nhỏ

- Không sao đâu, con. Chúng ta lo cho sức khỏe của con trước đã. Con bé là một người tốt, và mẹ hy vọng hai đứa sẽ thành một đôi sau này

- Con thích cô ấy từ lâu rồi, nếu được con sẽ cố gắng đưa cô ấy trở thành cô con dâu của mẹ

Ánh mắt anh thể hiện rõ sự quyết tâm của mình, trong đôi mắt ấy sáng như sao. Không như cấp ba chỉ li trốn tránh, lần này anh muốn chủ động đón lấy những gì thuộc về mình

Buổi chiều đẹp trời tháng 6, Vũ Uyên đến bệnh viện mang theo một ít bánh ngọt và đồ ăn tối cho Dương Kì. Cô vui mừng gặp mẹ của Dương Kì đang ngồi bên giường anh. Hai người phụ nữ nhỏ nhẹ, dịu dàng chào hỏi nhau thân thiết.

- Con chào bác, con mang chút đồ ăn và bánh ngọt đến cho bác và Dương Kì

Mẹ Dương Kì vui vẻ mà đáp lại

- Cảm ơn con nhé, Dương Kì rất thích những gì con mang đến

Dương Kì nghe vậy thì cũng đỏ mặt, mẹ của anh nói làm anh ngượng đỏ cả mặt. Anh cái gì cũng thích, những thứ Vũ Uyên làm, những gì liên quan đến cô. Anh đều thích

- Hôm nay con làm một số món, giờ cũng sắp đến giờ ăn rồi. Nếu bác không ngại, chúng ta cùng ăn bữa tối nhé ạ


Nói rồi Vũ Uyên lấy một số chén và đũa do cô mang đến ra. Bà Tiêu cũng gật đầu đồng ý, sau khi mở cặp lồng đựng thức ăn, khói và mùi thơm bay ra làm thôi thúc sự thèm ăn.

Món thịt kho và trứng cuộn rong biển do Vũ Uyên làm có một hương vị đậm đà và hấp dẫn.

Thịt kho được nấu mềm mại trong nước dừa ngọt và đậm đà gia vị như hành, tỏi và nước mắm, tạo ra một lớp nước sốt vàng óng, thấm đều vào từng sợi thịt. Hương thơm của thịt kho thấm đượm vào từng miếng thịt, tạo cảm giác ấm áp và quen thuộc.

Trứng cuộn rong biển được cuộn kín trong bọc rong biển tươi xanh, tạo nên một lớp vỏ ngoài giòn và bên trong là nhân trứng mịn và béo ngậy. Rong biển mang đến hương vị đặc trưng của biển cả, pha trộn cùng trứng tạo nên sự hài hòa trong mỗi miếng cuộn.

Khi ăn cả hai món này cùng nhau, hương vị ngọt ngào của thịt kho hòa quyện cùng độ mặn mà của rong biển và trứng, tạo nên một trải nghiệm ẩm thực đầy hấp dẫn và đậm đà, làm cho người thưởng thức không thể nào quên được.

Ăn uống xong xuôi, cả ba người trò chuyện một chút về tình trạng bệnh của Dương Kì. Sau đó, một bóng dáng quen thuộc bước vào, là bác sĩ Minh, ông đến để thông báo rằng anh được xuất viện.

…****************…

Dương Kì xuất viện với một nụ cười tươi rạng rỡ trên môi, dấu hiệu rõ ràng cho sự bình phục hoàn toàn của anh sau thời gian dài điều trị và hồi phục. Anh ăn mặc lịch sự trong bộ vest màu xanh dương, thể hiện sự sẵn sàng quay trở lại cuộc sống công việc.


Được chào đón bởi đồng nghiệp và bạn bè tại công ty, Dương Kì tỏ ra rất cảm kích và hạnh phúc khi được trở lại với môi trường làm việc quen thuộc. Anh tỏ ra rất năng động và quyết tâm, sẵn sàng làm việc hết mình để bắt kịp và vượt qua mọi thử thách trước mắt.

Bước vào văn phòng, Dương Kì gửi lời cảm ơn chân thành đến những người đã động viên và chăm sóc anh suốt thời gian qua. Bằng sự nỗ lực và quyết tâm của mình, anh hy vọng có thể góp phần tích cực vào thành công của công ty và tiếp tục phát triển sự nghiệp trong thời gian tới.

Người mà anh muốn cảm ơn đặc biệt nhất, chính là Vũ Uyên

Tô Bội Chi nhìn thấy anh đến văn phòng, cô không mấy mềm mỏng khi giao cho anh một đống công việc.

- Tôi đã giao Vũ Uyên làm hết những việc cần thiết trong hai tháng qua cho cậu rồi. Giờ những việc còn lại, hãy cố gắng làm nhanh nhất có thể

Cô nói với giọng nghiêm khắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận