Hạnh Phúc Đến Từ Giản Đơn

Dương Kì nghe Tô Bội Chi nói rằng các công việc đã được cô và Vũ Uyên phụ trách trong thời gian anh nằm viện, anh không khỏi cảm thấy biết ơn.

- Cảm ơn sếp. Cảm ơn cô rất nhiều

Sau lời cảm ơn của Dương Kì, Tô Bội Chi nhẹ nhàng đưa cho anh một đống tài liệu dày đặc. Đó là một bộ sưu tập các báo cáo, biểu đồ và nhiều tài liệu chi tiết. Đôi mắt anh trầm tư nhìn xuống nó, ánh mắt trầm ngâm với sự quyết tâm và nghiêm túc. Mặc dù cảm thấy một chút áp lực với khối lượng công việc đang chờ, nhưng anh vẫn nhếch môi nhẹ và bắt đầu phân tích từng trang tài liệu.

- Nếu có khó khăn quá thì có thể nói với tôi một tiếng, tôi sẽ không ngại mà giúp cậu đâu

Vũ Uyên nhìn thấy sự quyết tâm của anh nhưng tập tài liệu quả thật rất nhiều. Hai tháng trôi nhanh thật, số lượng công việc của anh cũng nhiều hẳn

- Cảm ơn cô, trong thời gian tôi nằm viện cô cũng giúp tôi làm rất nhiều mà. Bây giờ mà nhờ cô tiếp thì có hơi …

- Vậy được rồi, tôi sẽ cổ vũ vậy

Vũ Uyên nở nụ cười nhẹ, sau đó cô tiếp tục làm công việc của mình

Thỉnh thoảng, Vũ Uyên cũng hay nhìn Tiêu Dương Kì với ánh mắt trầm ngâm, ái ngại. Cô không thể rời mắt khỏi cậu chàng, ngưỡng mộ sự hăng say và nỗ lực của anh trong công việc. Đôi khi, cô cảm thấy trái tim mình đập mạnh mỗi khi nhìn thấy anh chàng đầy nhiệt huyết ấy.

Tô Bội Chi ngay lúc đó cũng rời đi, cô đi lên phòng của cấp trên. Sau đó liền đi xuống với vẻ mặt nghiêm trọng


- Mọi người, ngày mai chúng ta sẽ đi đến văn phòng làm việc mới trên phòng XX tầng X trên đường Z. Công ty chả chúng ta vừa đổi địa chỉ mới, nhưng cô cậu không cần phải lo quá đâu, bàn làm việc đồ, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi.

Vừa mới kết thúc lời nói của mình, toàn bộ nhân viên văn phòng khá hoang mang, họ bàn tán với nhau không biết vì sao lại chuyển công ty như vậy

- Bên này người ta lấy lại mặt bằng nên mình mới phải chuyển. Không phải lo đâu, bên chỗ mới rộng và đẹp hơn rất là nhiều

Một nhân viên tên Lan trong văn phòng liền nói:

- Có cần phải chuyển đồ đạc chúng ta sang không?

Tô Bội Chi tỏ vẻ nguy hiểm:

- Cái đó là tất nhiên

Nhân viên trong công ty cũ tất bật dọn dẹp và sắp xếp đồ đạc để chuẩn bị cho việc chuyển đến công ty mới. Mọi người chia nhau từng công việc, không khí rộn ràng và hối hả bao trùm khắp văn phòng.

Dương Kì, cẩn thận thu dọn bàn làm việc của mình. Anh tháo gỡ màn hình máy tính, gói gọn các dây cáp, và cẩn thận xếp các tài liệu vào thùng carton.

Anh nhớ lại những kỷ niệm đã trải qua ở công ty cũ, những buổi làm việc khuya, những buổi họp căng thẳng và cả những phút giây vui vẻ bên đồng nghiệp. Và Vũ Uyên cũng không ngoại lệ, giờ đây trong lòng cô dâng lên một cảm xúc khó tả

Vũ Uyên nhìn thấy Dương Kì đang làm việc nặng nhọc, bước đến và nói:

- Dương Kì, cần tôi giúp gì không?

Dương Kì cười và đáp:

- Cảm ơn cô, tôi cũng gần xong rồi, chỉ còn vài món đồ nhỏ nữa thôi.

Vũ Uyên gật đầu, rồi nhìn quanh văn phòng, thở dài:

- Sẽ nhớ nơi này lắm, bao nhiêu kỷ niệm…


Cả hai tiếp tục dọn dẹp trong yên lặng, để lại những khoảnh khắc suy tư về quá khứ. Những thùng đồ được dán nhãn cẩn thận, sắp xếp gọn gàng để chuẩn bị cho việc vận chuyển. Những khung ảnh, cây cảnh nhỏ và vật trang trí cá nhân được bọc kỹ lưỡng để tránh bị hư hỏng.

- Dù tôi mới đến văn phòng mình, nhưng không phải là tôi mới đến công ty. Từng kỉ niệm tôi sẽ nhớ hết, tuy rằng công ty này cũng đã cũ, đồ dùng có lúc hư … nhưng Vũ Uyên, đó từng là những thứ, giúp tôi hoàn thiện

Đến cuối buổi chiều, mọi thứ đã được đóng gói gọn gàng. Chiếc xe tải đã chờ sẵn bên ngoài, sẵn sàng chở những thùng đồ đến công ty mới. Từng nhân viên lần lượt khiêng đồ ra xe, từng bước một, những thùng carton chồng chất lên nhau.

Khi công việc gần hoàn tất, Dương Kì nhìn lại văn phòng trống trơn, cảm giác luyến tiếc xen lẫn niềm háo hức cho chặng đường mới. Anh nói với mọi người:

- Mọi người làm việc tốt lắm! Chúng ta đã hoàn thành rồi. Bây giờ chỉ còn chờ đến công ty mới và sắp xếp lại thôi.

Một nhân viên khác, Đường Nhược Châu cười và nói:

- Hy vọng công ty mới sẽ mang đến nhiều may mắn và thành công cho tất cả chúng ta.

Tô Bội Chi gật đầu, nắm chặt tay và nói:

- Chắc chắn rồi, chúng ta sẽ làm tốt hơn nữa. Mấy cô mấy cậu liệu phần hồn mà cố gắng, đừng có lười biếng nghe chưa?

- Dạ sếp

Cả nhóm đồng thanh hưởng ứng, tạo nên một không khí đầy quyết tâm và năng lượng. Chiếc xe tải bắt đầu lăn bánh, chở theo những hy vọng và ước mơ của toàn thể nhân viên. Văn phòng mới đang chờ đợi họ, hứa hẹn những cơ hội và thách thức mới.

Dương Kì và đồng nghiệp cùng nhau bước vào hành trình mới, mang theo những kinh nghiệm quý báu từ công ty cũ và sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách phía trước.


…****************…

Nhà của Dương Kì lung linh với ánh đèn vàng ấm áp pha lẫn bầu không khí nhẹ nhàng. Mọi người đã sắp xếp gọn gàng, chuẩn bị cho buổi liên hoan chào đón anh sau khi anh xuất viện.

Bàn tiệc được bày trí đầy màu sắc với những đĩa bánh kem, hoa tươi và những ly nước trái cây mát lạnh.

Tiếng cười vang lên hòa cùng những âm thanh của nhạc nền nhẹ nhàng, tạo nên không khí vui tươi và ấm cúng. Mọi người đứng quanh Dương Kì, trao nhau nụ cười và lời chúc mừng, dành những lời động viên và hy vọng anh sớm khỏe lại.

Cảm xúc của Dương Kì lúc này không thể nào diễn tả hết, anh cảm thấy hạnh phúc và biết ơn với sự quan tâm và sự chia sẻ của gia đình và bạn bè.

- Con cảm ơn mọi người rất nhiều! Con rất vui và cảm động với sự chào đón này của mọi người ạ

- Chúc con mau khỏe lại, Dương Kì!

Trong không gian ấm cúng của ngôi nhà gia đình, bữa tiệc bắt đầu với không khí vui tươi và tiếng cười nói rộn rã. Anh nở nụ cười tươi tắn trên môi.

Gia đình và bạn bè của Dương Kì tụ tập xung quanh anh, ai nấy đều vui vẻ chúc mừng và tặng quà. Ba mẹ Dương Kì, trong bộ đồ trang trọng, tự hào nhìn con trai. Những đứa em nhỏ thì nhảy nhót vui vẻ, tiếng cười trong trẻo vang lên khắp phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận