Hạnh Phúc Đến Từ Giản Đơn

Trên tầng lầu cao của tòa nhà hiện đại, ánh nắng chiếu qua cửa sổ lớn, tạo ra những đường nét sáng tối trên các bàn làm việc.

Không gian rộng rãi và thoáng đãng của văn phòng khiến cho mỗi nhân viên cảm thấy thoải mái và tập trung vào công việc của mình.

Trong phòng làm việc, tiếng nhấp nháy của bàn phím và tiếng click chuột nhịp nhàng phối hợp với những âm thanh nhẹ nhàng từ máy in và điện thoại. Các nhân viên đang tập trung làm việc chăm chỉ trên các dự án khác nhau.

Một số người đang thảo luận sôi nổi trong các nhóm làm việc, trao đổi ý kiến và giải quyết vấn đề. Những cuộc thảo luận này được thúc đẩy bởi sự năng động và sự sáng tạo của từng cá nhân, cùng với sự hợp tác và sự hiểu biết sâu sắc về lĩnh vực công việc.

Bên cạnh đó, những người làm việc độc lập cũng tập trung vào nhiệm vụ của họ. Họ điều chỉnh các chỉ số, phân tích dữ liệu, và đưa ra các giải pháp chi tiết để đảm bảo tiến độ và chất lượng công việc.

Áp lực và cảm giác hào hứng đều pha trộn lẫn nhau, tạo nên một bầu không khí sôi nổi và tiến bộ trong công việc.

Trong khi đó, tiếng cười và tiếng cười chọc ghẹo từ những cuộc nói chuyện bình thường tại khu vực nghỉ giải lao cho thấy sự gắn kết và tinh thần đoàn kết giữa các nhân viên. Mỗi người đều hướng tới mục tiêu chung là hoàn thành công việc một cách tốt nhất, mang lại giá trị cho công ty và đóng góp vào sự phát triển chung.

Những cảnh này thể hiện không chỉ sự chuyên nghiệp và nỗ lực của mỗi nhân viên mà còn là sự phối hợp và sự thúc đẩy lẫn nhau, tạo nên một môi trường làm việc tích cực và đầy năng lượng.

Khi văn phòng đang chìm trong im lặng, Dương Kì bước tới bàn làm việc của Vũ Uyên. Thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, anh nhẹ nhàng hỏi:

- Vũ Uyên, cô có muốn uống nước không? Trông cô có vẻ khá mệt

Vũ Uyên ngước lên, nở một nụ cười yếu ớt nhưng chân thành, rồi đáp:

- Cảm ơn cậu, Dương Kì. Nhưng tôi nghĩ tôi cần một ly cafe để tỉnh táo hơn


Dương Kì gật đầu, hiểu rõ áp lực và cường độ công việc mà Vũ Uyên vừa trải qua. Anh quay qua bàn pha chế, chuẩn bị một tách cafe nóng hổi cho cô, mong rằng nó sẽ giúp cô cảm thấy tỉnh táo và thoải mái hơn trong khoảng thời gian còn lại của ngày làm việc.

Dương Kì chuẩn bị một ly cà phê nóng cho Vũ Uyên. Sau một lúc suy nghĩ, Uyên cũng đứng dậy và đi theo để dặn anh bỏ ít đường vào cà phê của mình.

Khi đến nơi, cô thấy Dương Kì đang mải mê chuẩn bị và bình nước nóng để hớ hên. Không may, bình nước bắt đầu nghiêng và nước nóng chảy ra, tràn về phía anh

- Dương Kì, cẩn thận

Vũ Uyên kêu lên, bước nhanh đến và kịp thời chặn bình nước lại, nhưng không thể tránh được hoàn toàn. Một ít nước nóng văng ra và phỏng nhẹ trên tay cô.

- A!

Vũ Uyên kêu lên, cảm giác nóng rát lan tỏa trên tay.

Dương Kì quay lại, mắt mở to khi nhận ra tình huống nguy hiểm. Anh nhanh chóng đỡ lấy bình nước và đặt nó vào chỗ an toàn hơn.

- Ôi, Vũ Uyên, cô có sao không?

Anh lo lắng hỏi, mắt nhìn vết phỏng trên tay cô.

- Chỉ bị phỏng nhẹ thôi, không sao đâu

Vũ Uyên nói, cô cố gắng cười nhẹ nhàng mặc dù cảm giác đau rát vẫn còn.

- Để tôi lấy đá và băng gạc cho cô

Dương Kì nói rồi nhanh chóng đi lấy đồ sơ cứu. Anh trở lại với một túi đá và băng gạc, nhẹ nhàng áp túi đá lên vết phỏng của Vũ Uyên.

- Cảm ơn cậu, Dương Kì

Vũ Uyên nói, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn đầy sự biết ơn.

- Lần sau cậu cẩn thận hơn nhé

- Tôi thật sự xin lỗi, Vũ Uyên. Tôi sẽ cẩn thận hơn

Dương Kì nói, vẫn chưa hết lo lắng.

- Giờ để tôi pha cà phê cho cô


Vũ Uyên gật đầu, cảm thấy an lòng hơn khi biết mình có những đồng nghiệp quan tâm và chu đáo như Dương Kì.

- À mà nãy, tôi quên nói. Anh bỏ ít đường thôi nhé. Tôi hôm nay muốn uống ít ngọt

Dương Kì nhẹ giọng, cưng chiều đáp lại:

- Được

…****************…

Vũ Uyên quay lại bàn làm việc, cảm giác hơi đau rát trên tay nhưng cô cố gắng bỏ qua để tiếp tục công việc. Đúng lúc đó, Tô Bội Chi bước vào phòng với nụ cười tươi và ánh mắt nghiêm túc.

- Vũ Uyên, cậu có chút thời gian không?

Tô Bội Chi hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo sự quan tâm.

- Có, sao thế?

Vũ Uyên đáp, cố gắng giấu đi sự mệt mỏi.

- Tớ đến để nói về buổi thuyết trình ngày mai

Bội Chi chợt nhìn vào vết phỏng nhỏ trên tay Vũ Uyên.

- Cậu sao thế? Bị phỏng à, có sao không?

- Chỉ là phỏng nhẹ thôi, tớ không sao. Cảm ơn cậu vì đã hỏi


Vũ Uyên mỉm cười.

- Vậy thì tốt

Bội Chi gật đầu.

- Tớ muốn nói với em về bài thuyết trình ngày mai. Đó là một dự án rất quan trọng và cần sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Tớ tin rằng cậu sẽ làm tốt như mọi khi, nhưng nếu cần hỗ trợ gì, đừng ngại nói với tớ

- Tớ hiểu rồi, tớ sẽ cố gắng hết sức

Vũ Uyên đáp, sự quyết tâm hiện rõ trong ánh mắt.

- Tớ biết cậu sẽ làm được thôi

Tô Bội Chi nói, giọng đầy khích lệ.

- Nhớ nghỉ ngơi đủ để ngày mai có thể tập trung tối đa. Cậu đã làm rất tốt cho đến bây giờ, đừng để bất cứ điều gì làm giảm phong độ của mình nhé.

- Cảm ơn cậu, tớ sẽ chú ý

Vũ Uyên nói, cảm thấy được động viên.

Tô Bội Chi mỉm cười rồi quay lại công việc của mình, để lại Vũ Uyên với những suy nghĩ về bài thuyết trình quan trọng ngày mai. Cô biết rằng mình cần phải nỗ lực hơn nữa, không chỉ vì bản thân mà còn vì sự kỳ vọng và tin tưởng của mọi người trong nhóm lần này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận