Hạnh Phúc Đến Từ Giản Đơn

Cách đây hai tháng trước,

Nhất Phong bước vào văn phòng của mình, ánh mắt đầy giận dữ. Mọi người trong công ty đều biết rằng khi hắn như thế này, tốt nhất là tránh xa. Hắn đóng cửa mạnh đến nỗi tiếng vang lan ra cả hành lang.

Liễu Thanh Mặc đứng bên cạnh bàn, chờ đợi phản ứng của Nhất Phong.

- Kế hoạch đã thành công

Hắn nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi sự căng thẳng.

- Tiêu Dương Kì đã bị thương ở đầu, hắn không thể gây khó dễ cho chúng ta nữa

Nhất Phong nhìn chằm chằm vào Liễu Thanh Mặc, không nói lời nào. Hắn bước tới bàn làm việc, mở một tập hồ sơ và ném mạnh xuống bàn.

- Tôi muốn nhiều hơn thế

Hắn nói, giọng lạnh lùng.

- Tiêu Dương Kì bị thương là chưa đủ. Tôi muốn hắn hoàn toàn biến mất

Liễu Thanh Mặc bất ngờ trước sự tàn nhẫn của Nhất Phong.

- Chúng ta đã đạt được mục tiêu ban đầu rồi, tại sao phải làm nhiều hơn nữa?"


Hắn hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.

Nhất Phong nghiến răng, ánh mắt càng thêm phần quyết liệt.

- Bởi vì tôi vừa phát hiện ra một điều

Hắn nói, giọng đầy hận thù.

- Vũ Uyên, người mà tôi vẫn còn yêu, lại có tình cảm với Tiêu Dương Kì

Liễu Thanh Mặc không biết phải nói gì. Anh hiểu rằng đây không chỉ là một cuộc trả thù đơn giản nữa, mà còn là sự ghen tuông và hận thù cá nhân.

- Vậy anh muốn làm gì tiếp theo?

Anh hỏi, giọng thận trọng.

Nhất Phong quay lại nhìn Liễu Thanh Mặc, mắt hắn như hai viên lửa cháy rực.

- Chúng ta sẽ tiếp tục hủy diệt hắn. Không chỉ về thể chất, mà còn cả danh dự và tinh thần. Tôi muốn Tiêu Dương Kì mất tất cả, và tôi sẽ không dừng lại cho đến khi điều đó thành hiện thực

Liễu Thanh Mặc lặng lẽ gật đầu. Anh hiểu rằng từ giờ phút này, cuộc chiến với Tiêu Dương Kì sẽ còn khốc liệt hơn nhiều so với trước.

…****************…

Công ty Bắc Ái

Tiêu Dương Kì nhìn vào điện thoại, nụ cười nhẹ nở trên môi khi anh nhận được thông báo lương đã vào tài khoản.

Cảm giác thoải mái lan tỏa từ bên trong anh sau khi anh đã hoàn thành các công việc tồn đọng trong hai tháng qua vì phải nằm viện. Anh quay sang phía Vũ Uyên, ngồi cạnh anh trong không gian yên tĩnh của văn phòng.

- Dương Kì, có chuyện gì vậy?

Vũ Uyên hỏi, ánh mắt hiếu kỳ nhưng cũng có chút e dè.

Tiêu Dương Kì nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói rất tự nhiên và hơi rụt rè:

- Cô có thời gian không? Hôm nay tôi vừa nhận được lương và công việc cũng đã hoàn thành. Tôi nghĩ là chúng ta nên đi chơi, để mừng ngày hôm nay.

Vũ Uyên nhìn anh, miệng mỉm cười nhưng vẫn còn chút do dự.


- Nhưng mà… tôi nghĩ có thể hơi bận một chút…

Anh nhẹ nhàng khuyên:

- Đôi khi cũng cần dành thời gian cho bản thân một chút đấy. Cứ thoải mái một chút cũng không sao đâu

Vũ Uyên suy nghĩ một lát, rồi cũng cười nhẹ.

- Được thôi, chúng ta đi đâu?

Tiêu Dương Kì nở một nụ cười thật tươi.

- Cô đợi tôi ở cổng nhé, tôi sẽ đón cô sau khi làm xong việc.

Vẻ mặt của Vũ Uyên lúc này rất vui vẻ, cô nhẹ nhàng gật đầu đồng ý:

- Được, tôi chờ cậu

…****************…

Tiêu Dương Kì và Vũ Uyên rời khỏi văn phòng, nắm tay nhau bước ra ngoài. Họ quyết định đến một công viên giải trí gần đó để thư giãn sau một ngày làm việc dài và cũng là để mừng ngày thành công của họ.

Khi đến công viên giải trí, Tiêu Dương Kì dành cho Vũ Uyên sự quan tâm đặc biệt, cố gắng chọn những trò chơi mà cô thích và luôn cười vui vẻ bên cạnh cô. Họ cùng tham gia vào những trò chơi mạo hiểm, từ những chiếc vòng quay kỳ dị cho đến những cuộc đua xe tốc độ.

Trên đường đi dạo, họ dừng lại ở một góc công viên, nơi có những cây cối rợp bóng mát. Tiêu Dương Kì và Vũ Uyên ngồi xuống, nhìn nhau và cười tươi.

Họ bắt đầu trò chuyện về những kỷ niệm vui vẻ từ công việc và những kế hoạch cho tương lai. Cả hai cảm thấy thật thoải mái khi được dành thời gian bên nhau, dù chỉ là những người bạn.


Tiêu Dương Kì nói:

- Hôm nay thật là một ngày tuyệt vời, nhỉ? Tôi cảm thấy rất thoải mái khi công việc đã xong và cuối cùng cũng có thể thư giãn rồi

Vũ Uyên cười tươi:

- Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy vui lắm. Cảm giác nhẹ nhõm khi công việc đã hoàn thành.

- Cô có muốn thêm cảm giác căng thẳng như vậy không?

Vũ Uyên nhún vai sau đó cô cười rất tươi, một nụ cười anh chưa từng thấy ở cô:

- Có lẽ không, hahaha. Thật sự là cảm ơn anh đã mời tôi đi chơi. Cũng thật tuyệt khi có một ngày thư giãn như thế này.

Tiêu Dương Kì nghiêm túc:

- Đương nhiên rồi, cô luôn là người bạn tuyệt vời đấy.

Hai người cùng nhau cười vui vẻ, tận hưởng khoảng thời gian yên bình và gần gũi. Cảm giác thoải mái và sự hiểu biết sâu sắc giữa họ thể hiện qua từng lời nói và ánh mắt.

Cuối cùng, khi mặt trời dần lặn, Tiêu Dương Kì và Vũ Uyên quyết định kết thúc ngày bằng một bữa tối ngon. Họ chọn một nhà hàng gần đó để thưởng thức những món ăn ngon và tiếp tục chia sẻ những câu chuyện vui vẻ và những suy nghĩ của mình. Mỗi khoảnh khắc cùng nhau là một kỉ niệm đáng nhớ và mang lại niềm vui sâu sắc cho cả hai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận