Hạnh Phúc Đến Từ Giản Đơn

Vũ Uyên đi làm, cô mặc đồ công sở lịch sự và trang nhã. Áo sơ mi trắng kết hợp với chiếc blazer màu xanh navy, tạo nên vẻ ngoài thanh lịch nhưng không kém phần nổi bật. Tóc mái ngang dài càng làm nổi bật gương mặt xinh đẹp của cô.

Vừa bước vào công ty, ánh mắt của Tiêu Dương Kì như bị cuốn vào vẻ đẹp thanh thoát của Vũ Uyên. Anh không ngớt lời khen ngợi khi nhận ra sự tỉ mỉ trong cách cô ăn mặc, từng chi tiết nhỏ đều thể hiện sự chuyên nghiệp và gu thẩm mỹ tinh tế của cô.

Nhược Châu không kém cạnh, cũng không ngần ngại khen ngợi Vũ Uyên từ trang phục cho đến thần thái, tỏ ra thích thú và ngưỡng mộ trước sự tự tin và sự sắc sảo của cô trong công việc và phong cách sống.

Vũ Uyên mỉm cười cảm ơn, ánh mắt cô lấp lánh đầy tự tin.

…****************…

Tiêu Dương Kì ngồi ở góc làm việc của mình, đôi mắt chăm chú nhìn Vũ Uyên. Ánh mắt anh không rời khỏi cô, dõi theo từng động tác tỉ mỉ khi cô chăm chú làm việc.

Một lúc sau, anh quyết định tìm gặp người bạn thân nam cùng phòng cũ của mình, Chu Hải Yến, để hỏi ý kiến về cách tán tỉnh Vũ Uyên. Chu Hải Yến đang ngồi ở phòng nghỉ, anh chàng cầm một cốc cà phê và đọc báo. Thấy Dương Kì bước vào với vẻ mặt băn khoăn, Hải Yến ngay lập tức hiểu ra vấn đề.

- Dương Kì, cậu có chuyện gì mà trông căng thẳng vậy?

Hải Yến hỏi, đôi mắt lóe lên sự tò mò.


- Dạo này tớ bị cuốn hút bởi Vũ Uyên

Dương Kì thú nhận, ngồi xuống ghế đối diện.

- Tớ thực sự muốn biết làm cách nào để tiếp cận cô ấy, nhưng lại sợ bị từ chối

Hải Yến mỉm cười, vỗ vai bạn.

- Tớ nghĩ cậu cần tìm hiểu sở thích và thói quen của cô ấy trước. Vũ Uyên thích gì, thường làm gì vào giờ nghỉ trưa chẳng hạn

Dương Kì gật đầu, rồi băn khoăn hỏi tiếp

- Cậu nghĩ tớ nên làm gì cụ thể? Tớ có nên tặng cô ấy cái gì không?

- Đừng vội vàng

Hải Yến khuyên.

- Đầu tiên, hãy bắt đầu bằng những cuộc trò chuyện thân thiện. Cậu có thể hỏi về công việc, hoặc nhờ cô ấy góp ý về một dự án nào đó. Sau đó, dần dần tìm cơ hội để tạo ấn tượng tốt.

Cả hai bắt đầu bàn luận sôi nổi về các chiến lược tiếp cận và tạo thiện cảm. Hải Yến còn gợi ý thêm,

- Cậu có thể mời cô ấy đi ăn trưa cùng nhóm bạn, tạo không gian thoải mái để dễ dàng giao tiếp hơn. Chỉ cần nhớ, đừng tạo áp lực cho cô ấy, hãy để mọi thứ diễn ra tự nhiên.

Tiêu Dương Kì nghe xong, cảm thấy tự tin hơn.

- Cảm ơn cậu, Hải Yến. Tớ sẽ thử áp dụng những gì cậu nói.


- Cứ thoải mái lên, Dương Kì. Cậu làm được mà!

Hải Yến động viên, nở một nụ cười khích lệ.

Tiêu Dương Kì quyết định áp dụng ngay lời khuyên của Chu Hải Yến. Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Hải Yến, anh hít một hơi sâu và bước tới chỗ Vũ Uyên.

- Vũ Uyên, trưa nay cô có rảnh không? Tôi định mời cô đi ăn trưa cùng. Chúng ta có thể trò chuyện và nghỉ ngơi một chút

Dương Kì nói, cố gắng giữ giọng điệu tự nhiên và thân thiện.

Vũ Uyên ngước nhìn lên từ màn hình máy tính, ánh mắt có chút bối rối nhưng vẫn dịu dàng.

- Cảm ơn cậu, Dương Kì, nhưng hôm nay tôi không thể đi được. Tôi cần tập trung xem lại dự án cho buổi họp tối nay. Thật sự là rất quan trọng

Dương Kì không giấu được sự thất vọng, nhưng anh nhanh chóng che giấu và mỉm cười đáp lại.

- Không sao đâu, tôi hiểu mà. Công việc là quan trọng nhất. Nếu cô cần giúp gì, cứ nói nhé.

Vũ Uyên mỉm cười, biết ơn sự hiểu biết của anh.


- Cảm ơn cậu, Dương Kì. Tớ sẽ nhớ điều đó.

Tiêu Dương Kì quay lại bàn làm việc của mình, lòng có chút chùng xuống nhưng không nản lòng. Anh nghĩ về những lời khuyên của Hải Yến và quyết định sẽ kiên nhẫn hơn, tìm thêm cơ hội khác để tiếp cận Vũ Uyên.

Trong khi đó, Vũ Uyên tiếp tục tập trung vào công việc của mình, nhưng trong tâm trí, cô không thể không nghĩ về sự quan tâm của Dương Kì. Dù từ chối lời mời, cô cảm thấy được động viên và có thêm động lực để hoàn thành tốt dự án cho buổi họp tối nay.

Vũ Uyên tiếp tục tập trung vào công việc, nhưng một thoáng ký ức chợt ùa về, kéo cô trở lại những ngày tháng cùng Nhất Phong, người yêu cũ của cô. Nhất Phong, với vẻ ngoài cuốn hút và ánh mắt rực lửa, từng làm trái tim cô rung động. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, sự quyến rũ mà hắn khoác lên để che giấu bản chất thật sự.

Ký ức về nụ hôn cuồng bạo của Nhất Phong hiện rõ trong tâm trí cô. Sự mạnh bạo và chiếm hữu trong cách hắn hôn khiến cô cảm thấy kinh tởm và đáng sợ. Đó không phải là tình yêu, mà là sự kiểm soát, là nỗi ám ảnh mà cô đã phải rất lâu mới thoát ra được.

Cô rùng mình, cảm thấy làn da nổi gai ốc khi nghĩ lại những lúc bên hắn. Dù thời gian đã trôi qua, cảm giác sợ hãi và sự ghê tởm vẫn còn nguyên vẹn. Những kỷ niệm đó khiến cô càng quyết tâm giữ khoảng cách và bảo vệ bản thân khỏi những mối quan hệ tương tự.

Vũ Uyên hít một hơi sâu, cố gắng xua đi những ký ức tồi tệ. Cô tập trung vào màn hình máy tính, nhắc nhở mình rằng cô đang ở hiện tại, nơi mà công việc và tương lai của cô quan trọng hơn bao giờ hết. Dù Nhất Phong đã trở thành quá khứ, những bài học từ mối quan hệ đó giúp cô mạnh mẽ và thận trọng hơn trong việc chọn lựa người đồng hành.

Nhìn quanh văn phòng, cô thấy Tiêu Dương Kì đang chăm chỉ làm việc, và một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô: không phải ai cũng như Nhất Phong, và có lẽ, Dương Kì là một người đáng để tìm hiểu và tin tưởng. Nhưng trước tiên, cô cần tập trung hoàn thành tốt dự án trước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận