Sau khi chào tạm biệt Lục Hạ, cô và anh đi lên văn phòng để lấy một số đồ cần thiết mang về nhà.
Trên đường đi, cô nói rất nhiều về sự ngưỡng mộ dành cho Tô Lục Hạ.
- Anh thấy không? Cô ấy thật sự tài giỏi! Em không thể tin nổi từ một cô bạn cũ giờ đã trở thành chủ tịch một công ty lớn như vậy
Cô hào hứng kể.
Anh chỉ gật đầu, vẫn giữ im lặng.
Anh đang suy nghĩ nhiều hơn là nói, lòng cảm thấy trăn trở về những điều mà Lục Hạ đã đạt được.
Cảnh tượng Lục Hạ tự tin và rạng rỡ khiến anh không khỏi so sánh với chính bản thân mình.
- Em thật sự muốn học hỏi từ cô ấy
Cô tiếp tục.
- Cảm giác như mọi thứ đến với cô ấy rất tự nhiên.
Chắc chắn có nhiều điều mà em có thể rút ra từ kinh nghiệm của cô ấy.
Anh chỉ im lặng lắng nghe, đôi mắt anh hướng về phía trước, trong lòng có chút chua xót.
Anh biết rằng Lục Hạ không chỉ tài năng mà còn có một tầm nhìn rõ ràng, điều mà anh vẫn đang tìm kiếm cho bản thân.
Cuối cùng, khi đến văn phòng, cô quay sang nhìn anh:
- Anh sao vậy? Nghe em nói anh có vẻ không mấy vui vẻ?
Anh thở dài, quyết định chia sẻ phần nào suy nghĩ của mình:
- Anh chỉ đang nghĩ… có lẽ anh cũng cần phải cố gắng nhiều hơn để không bị tụt lại phía sau.
Em mỉm cười an ủi:
- Đừng lo, mỗi người có một con đường riêng mà.
Quan trọng là chúng ta luôn cố gắng và không ngừng phát triển.
Anh gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều điều trăn trở.
Cả hai cùng nhau thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cho những thử thách phía trước.Trong phòng lấy đồ, Dương Kì bất ngờ tiến lại gần, nhẹ nhàng đẩy Vũ Uyên vào tường.
Ánh mắt anh sáng rực, đầy quyết tâm và cảm xúc.
- Vũ Uyên, anh…
Anh ngập ngừng, nhưng rồi không thể kiềm chế được nữa.
Dương Kì cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô, cảm xúc dâng trào trong khoảnh khắc ấy.
Vũ Uyên ngước mắt lên, ngạc nhiên nhưng cũng cảm nhận được sự ấm áp từ anh.
- Xin lỗi, anh chỉ không muốn để lỡ cơ hội nào
Anh thì thầm, nụ cười ngại ngùng hiện lên trên môi.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài |||||
Vũ Uyên đỏ mặt, lòng bối rối nhưng cũng vui vẻ.
Hai người đứng cạnh nhau, không khí trong phòng bỗng chốc trở nên khác biệt, đầy cảm xúc và ấm áp hơn bao giờ hết.
Trong khi Vũ Uyên và Dương Kì đang tận hưởng khoảnh khắc tình cảm bên nhau, Lưu Hồng Dược tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này từ phía cửa phòng.
Trái tim cô ta như bị bóp nghẹt bởi cơn ghen tị.
Cô ta cuộn tay thành nắm đấm, ánh mắt đen tối không rời khỏi hai người.
Vũ Uyên và Dương Kì chẳng hề hay biết, vẫn chìm đắm trong cảm xúc của riêng mình.
Họ tiếp tục trao nhau những cái nhìn đầy yêu thương và những nụ hôn nhẹ nhàng.
Nhưng với Lưu Hồng Dược, từng khoảnh khắc đó như một mũi dao đâm vào tim cô ta.
“Không thể nào…”
Lưu Hồng Dược thì thầm, giọng đầy căm phẫn.
Cô ta lùi lại một bước, ánh mắt đầy quyết tâm.
“Mình sẽ không để yên chuyện này.
Mình phải cướp lại tình yêu đó, bằng mọi giá.”
Cô ta rời khỏi chỗ đứng, đầu óc bùng nổ với những kế hoạch xấu xa.
Lưu Hồng Dược luôn cho rằng Dương Kì xứng đáng với một người tốt hơn Vũ Uyên.
Cô ta tin rằng bản thân mình chính là người đó, người có thể mang đến cho Dương Kì những gì anh xứng đáng có được.
Lưu Hồng Dược bắt đầu hành động.
Cô ta không ngừng tìm cách để tiếp cận Dương Kì, luôn tạo ra những tình huống “tình cờ” gặp gỡ.
Cô ta không ngừng nói xấu Vũ Uyên trước mặt anh, ngầm gợi ý rằng cô không xứng đáng với tình yêu của anh.
Một buổi chiều, Dương Kì đang làm việc tại văn phòng, chuẩn bị một số thứ cho công việc sắp tới, Lưu Hồng Dược tìm đến, mang theo ly cà phê nóng hổi.
- Anh Dương Kì, em nghĩ anh cần một chút năng lượng để tiếp tục công việc
Cô ta nói với giọng ngọt ngào, đưa ly cà phê cho anh.
Dương Kì ngẩng lên, nở nụ cười lịch sự.
Cảm ơn Lưu Hồng Dược.
Cô thật chu đáo.
Lưu Hồng Dược ngồi xuống ghế đối diện, cố gắng bắt chuyện.
- Em thấy dạo này anh và Vũ Uyên thân thiết hơn rất nhiều.
Thật tuyệt vời.
Dương Kì cười, nhưng không nói gì.
Anh không muốn chia sẻ quá nhiều về mối quan hệ cá nhân của mình, đặc biệt là với một người như Lưu Hồng Dược, người mà anh cảm thấy có chút đáng ngờ.
- Anh có chắc rằng cô ấy là người phù hợp không?
Lưu Hồng Dược hỏi, ánh mắt đầy ẩn ý.
- Anh biết đấy, đôi khi, một người có thể che giấu rất nhiều điều mà chúng ta không biết.
Dương Kì nhìn Lưu Hồng Dược, bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
- Ý cô là gì?
- Chỉ là em lo lắng cho anh thôi.
Anh xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất
Lưu Hồng Dược cười nhẹ, nhưng nụ cười của cô ta không che giấu được sự độc ác trong lòng.
Dương Kì khẽ nhíu mày, cảm thấy cần phải chấm dứt cuộc trò chuyện.
- Cảm ơn cô, Lưu Hồng Dược.
Nhưng tôi tin tưởng Vũ Uyên.
Cô ấy là người đặc biệt.
Lưu Hồng Dược tức giận nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười trên môi.
- Được thôi, nếu anh đã nói vậy.
Nhưng em luôn ở đây nếu anh cần ai đó để tâm sự.
Dương Kì gật đầu, nhưng trong lòng quyết định giữ khoảng cách với Lưu Hồng Dược.
Anh không muốn để cô ta phá vỡ những gì anh và Vũ Uyên đang xây dựng.
Nhưng Lưu Hồng Dược không từ bỏ dễ dàng như vậy.
Cô ta sẽ làm tất cả để cướp lấy tình yêu của Dương Kì, bất chấp mọi thủ đoạn..