-Mọi người đã chuẩn bị xong cả chưa?- Bảo hỏi.
- Chúng ta khởi hành được rồi.- Minh trầm giọng nói.
-Vậy được rồi, chúng ta sẽ khởi hành ngay bây giờ.
Bảo ngồi xuống cạnh Dương. Chiếc xe chở 6 người bắt đầu lăn bánh, đưa mọi người trở về nhà.
-Mọi chuyện đến đây là kết thúc rồi sao?- Dương hỏi Bảo.
-Ừ, kết thúc cả rồi. Không còn gì để lo lắng nữa đâu.
-Nhưng...
-Mai có lựa chọn riêng của em ấy, chẳng lẽ em không tin?
-Ý em không không phải là như vậy, nhưng em vẫn cảm thấy lo.
-Không sao đâu, mọi chuyện còn có anh đây mà.- Bảo quàng tay lên vai Dương.
-Anh thôi nói chuyện nhảm nhí đi.- Dương đẩy tay Bảo ra.
-Sao vậy, mới đó mà nhóc đã trở mặt với anh rồi sao?
-Không nói chuyện với anh nữa.- Dương quay mặt đi làm bộ giận với Bảo.
-Thôi mà, anh không nói nữa là được chứ gì? Đừng giận mà.- Bảo dỗ dành.
Tại hàng ghế phía sau...
-Chuyện hai chị em Anh rời đi, cậu cũng biết rồi phải không?- Hoàng hỏi Mai.
-Ừ.- Nó hờ hững trả lời.
Nhớ lại lúc trước khi lên xe, khi nghe tin Nhi và Anh đã rời khỏi mà nó không chút lo lắng hay ngạc nhiên làm Hoàng cảm thấy có chút lạ, không hiểu tại sao thái độ của nó có thể bình thản như vậy. Đó là người đã từng làm hại nó vậy mà nó lại chẳng có chút mảy may nào để ý.
-Tại sao cậu lại để họ đi.
Mai không trả lời Hoàng, nó nhìn cảnh vật đang lùi dần qua ô cửa kính. Nó cũng cảm thấy lạ, tại sao nó có thể tha thứ dễ dàng đến vậy. Là vì cảm thông? Hay đơn giản là vì nó cảm thấy thương cho lối quan niệm sai lầm của Nhi? Nó cũng không biết nữa, chỉ biết rằng, khi nhận được bức thư của Nhi gửi cho nó từ Minh, nó không hề tức giận Minh, cũng chẳng hề lo lắng, trăn trở. Chỉ cảm thấy có lẽ đây là kết cục tốt cho tất cả mọi người.
Nó ngồi trong phòng rất lâu mới mở bức thư ra. Nó thật sự muốn biết một người khi đã đến bờ vực khi quay đầu sẽ có những lời gì muốn nói với nó.
“Xin lỗi.
Giờ này nói lời này có lẽ đã quá muộn nhưng tôi vẫn muốn nói lời này với em, thật sự xin lỗi em.
Những ngày đầu khi gặp em, tôi biết em là một cô gái tốt và dễ thương.
Nhưng lòng đố kị, ganh ghét của tôi khiến những ưu điểm của em trở nên đáng hận trong mắt tôi.
Vì thế, tôi không thể chấp nhận có người con gái tốt đẹp như vậy bên cạnh Minh, vì tôi muốn cậu ấy phải là của tôi.
Có lẽ tôi đã sai. À không, tôi thật sự đã sai lầm, không nên để những ý nghĩ nhỏ nhen, lòng đố kị ấy che mờ mắt.
Tôi viết cho em bức thư này không phải để xin em tha thứ cho tôi mà chỉ muốn gửi đến em lời xin lỗi của em. Tôi không có can đảm để đứng đối mặt với em mà nói lời xin lỗi của tôi.
Từ nay trở đi, có lẽ tôi nên thay đổi, nhưng không phải ở đây.
Tôi sẽ cùng Anh rời khỏi nơi này đến một nơi khác để bắt đầu lại.
Biết đâu sau này khi gặp lại, tôi và em sẽ thật sự trở thành bạn như lúc đầu chúng ta đã từng.
Em có chấp nhận làm bạn với tôi một lần nữa không???”
Thật sự nó và Nhi có thể trở thành bạn một lần nữa không, đó cũng là câu hỏi mà nó cảm thấy băn khoăn.
-Sao vậy?- Hoàng kéo nó về thực tại.
-Không sao.- Nó nói nhẹ.
-Không sao thì nghỉ một chút đi, cậu bị say xe mà.
-Ừ.-Nó gối đầu lên vai Hoàng.- Cho tớ tựa một chút.
-Không sao.- Hoàng nói nhỏ.
Đầu nó từ từ nặng dần trên vai Hoàng, cậu nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế sao cho nó được thoải mái. Được nó tựa vào làm Hoàng thực sự rất vui, cuối cùng thì nó cũng xem cậu là điểm tựa để tựa vào khi mệt mỏi.
-Em có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?- Minh hỏi Châu.
-Em không sao, em khỏe rồi mà.
-Em chỉ vừa mới khỏe lại, đừng cố sức quá.- Minh nhắc nhở.
-Em thật sự không sao mà.- Châu mỉm cười.
-Khi nào em cũng nói vậy, cái gì cũng giấu trong lòng mà thôi.
-...
Châu im lặng, bây giờ cô không biết nói gì cả, những ngày qua đối với cô là những ngày vô cùng hạnh phúc, đến giờ Châu vẫn chưa thể tin những điều này là sự thật, mỗi tối khi đi ngủ, cô đều lo sợ sáng mai tỉnh dậy thì mọi thứ sẽ giống như một giấc mơ hoàn toàn tan biến mất.
-Sao thế, em lại suy nghĩ gì vậy?- Thấy Châu ngơ ngác, Minh nhẹ hỏi.
-Em thật sự không nằm mơ chứ?- Châu hỏi trong ngây ngốc.
Minh phì cười, nắm lấy bàn tay Châu đặt lên mặt mình, cô ngượng đỏ cả mặt vội rụt tay lại, nhưng Minh giữ tay Châu thật chặt.
-Em đã cảm nhận được chưa?- Minh nhìn sâu vào mắt cô.
-Được... được rồi ạ.- Châu xấu hổ.
-Tất cả đều là sự thật, em không cần phải lo đâu, hiểu không?- Minh nhẹ ôm lấy Châu.
-Cảm ơn anh.- Châu thì thầm.