Quên mất mình là quânnhân, quên luôn cả Hách Nghĩa Thành vẫn còn ởtrong phòng bệnh, Hạ HoằngHuân dịu dàng hôn lên khóe mắt đang không ngừngrơi nướcmắt củaMục Khả.Trái tim lặng lẽ đã lâu nay chợt xúc động, làm cho ngườita cảm nhậnđược tình nồng ý mật.
Hách Nghĩa Thành bị Hạ HoằngHuân không coi ra gì, lại còn cử chỉthân mật khiến sắc mặt anh có chút khó coi. Nhưng tiếngnức nởcủa MụcKhả khiếnanh không thể ngăn cản, anh buồnbực đứngdậy nhìn ra ngoài cửa sổ,cả ngườicứng nhắc.Một lát sau quay người lạithấy hai người kia vẫn không để ý đếnsự tồntại củaanh, rốt cuộc anh không nhịn được thốtlên một câu: “Quá kích thích sẽ không tốt!”Sau đó đen mặt giận dữ ra ngoài.
Môi của Hạ HoằngHuân rời khỏi khuôn mặt Mục Khả,nhìn Tham mưu trưởng Hách tức giận đóng sầmcửa, anh tiếp tục hôn xuống cái trán trơnbóng của MụcKhả.
Mục Khả ngượngngùng khịt khịt mũi cười cười, cô rút tay về giúp Hạ Hoằng Huân lau mồhôi trên trán anh, thuận tiện sờcái cằm vẫnđang lún phún râu, thì thầm nhỏ nhẹnói với anh: “Chạy việt dã năm cây số à, sao ra nhiềumồ hôi vậy,còn quệt lên mặt em nữa.” Cô nào có nghĩrằng thậtra có người nào đó vội vàng chạymười bảycây số vì cô.
Không muốn cô phải lo lắngchuyện anh chạy bộ với cái thắtlưng bịthương tớiđây, Hạ HoằngHuân không nhắc tới một chữ, chỉhời hợtnói một câu: “Bị em dọa cho sợ.” Ánh mắtdừng lạitrên gương mặt trắng bệch vì bịốm củacô, Hạ HoằngHuân thu lại nụ cười nắm lấybàn tay của cô, rất nghiêm túc nói: “Sau này nếutôi phát hiện ra em cậy mạnhăn cay, thử xem tôi có dám K em không?”
Thấy anh nổi giậnthật, MụcKhả cảmthấy hơisợ, hơnnữa lầnnày cô đúng là gây họa. Cô chu cái miệng nhỏnhắn làm nũng: “Tại cái dạ dày của em càng ngày càng yếu, thật là…”
Khuôn mặt nghiêm nghị cũng hơibuông lỏng, Hạ Hoằng Huân véo yêu lên gương mặtcủa cô, chọccho Mục Khảkhẽ kêu “đau” một tiếng, đồng thờikéo bàn tay của anh ra.
“Sao lại thế này?” HạHoằng Huân lúc này mới phát hiệnra mu bàn tay trái của cô tím bầm, anh chuyểnsang phía bên kia giường ngồi xuống,nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay bầm tím của cô, lạnhmặt nói: “Bệnh viên lục quân lấy đâu ra y tá gà mờ như vậy, có phảikhông biết ghim kim hay không? Tôi cónên hỏi tộicô ta không?”
Nhớ lại nhữnghành động không lý trí lúc trước, MụcKhả thẹnthùng, cô dùng sức nói: “Không liên quanđến y tá, là em không cẩn thậnlàm chệch kim.”
“Chệch kim?” Hạ HoằngHuân thấy dáng vẻ chột dạ củacô đành thôi không tiếp tục truy hỏinữa, chỉlà lấy bàn tay thô ráp của mình nhẹnhàng vuốt ve mu bàn tay của cô, nhẹgiọng nói: “Bất kể lúc nào cũng phải trông chừngem, nửa khắccũng không rời khỏi em. Tôi sẽ tiếp tụctrông em truyền nước biển, xem em còn dámlàm chệch kim nữa hay không?”
Sợ anh không ngừng giáo huấncô, Mục Khảhỏi: “Diễntập kếtthúc rồi sao? Chính ủy cho phép anh nghỉ à?”
"Nói sang chuyệnkhác, trốn tránh phê bình!" Hạ HoằngHuân nhíu mày, "Kết thúc rồi. Nghỉphép cũng đã phê chuẩn." Hẳn là sẽcho phép, chờ lát nữa anh gọiđiện thoạixác nhận là xong.
Mục Khả chú ý tớivẻ mặtcau có của anh, nhe răng cười, lộra mấy phầnnghịch ngơmtrẻ con: “Doanh trưởng Hạ,bộ dạngcủa anh trông giống như là đã nếm mùi thấtbại vậy.”
“Trông giống sao?” Hạ HoằngHuân lau mặt: “Cùng lắm là tổnthương lòng tự trọng một chút.” Mặcdù kết quảđối kháng là hòa, nhưng đốivới trinh sát doanh toàn thắng chưatừng trảiqua thất bạimà nói, anh ít nhiều cảm thấycó chút mất mát.
Không bỏ sót nét mặt cô đơntrên khuôn mặt anh tuấn củaanh, Mục Khả nắm lấy bàn tay củaanh, cũng không an ủi. Cô cho rằng, đồngchí Trung tá thân kinh bách chiến như anh không cầnphải nói lờian ủi, hơnnữa trong mắt cô, mặc dù thua nhưng năng lựccủa anh không thể nghi ngờ.
Hạ Hoằng Huân kéo bàn tay mềm mại nhỏ bé củacô hôn một cái, nhíu mày cười: “Hòa.”
“Đáng ghét!” Mục Khả giơbàn tay lên muốn đánh anh, nhưng HạHoằng Huân phản ứng cực nhanh đè bảvai cô lại, anh ra lệnh: “Em chớcó lộn xộn!Cẩn thậnvết mổlại rách ra bây giờ.”
Động tác nho nhỏ lại động đếnvết thương,Mục Khảrên khẽ mộttiếng rồingoan ngoãn nằm, lặng lặngđể anh kéo chăn cho cô, nghe anh nói:“Em đó, không để tôi bớt lo được,lớn nhưvậy rồicòn không biết tự chăm sóc mình. Còn Nhã Ngôn nữa,hồi nhỏđã thích gây họa, chờ mộtlát tôi sẽ giáo huấn cho con bé mộttrận, đã hai mươi mấy rồi còn không đúng mực…..”
Lần đầu tiên MụcKhả phát hiện ra Hạ Hoằng Huân cũng có lúc càu nhàu. Ánh mắt cô nhưbiết cười,ngắm nhìn mái tóc ngắn hoàn mỹ,cái cằm kiên nghị, cùng đôi mắt tràn đầy ân cần,ánh mắt không tự chủ được di chuyểnxuống, xuyên qua chiếc áo sơmi mở hai cúc của anh, thấy làn da màu đồng cổcủa đồngchí giải phóng quân, còn cơ ngựcrắn chắcnữa …..
Động tác cúi người, giốngnhư đang ởvị trí ngườichinh phục. Trong lòng Mục Khảdâng lên một cảm xúc mãnh liệt, cảm thấyHạ HoằngHuân trong lúc lơ đãng toát lên sức hấpdẫn củađàn ông, hơn nữa lực sát thương rấtlớn.
Nhận ra mình lại đang len lén nhìn anh, Mục Khảmím chặt môi kinh ngạc không nói lên lời, khuôn mặt nhỏ nhắntái nhợt từtừ hiệnlên vẻ hồnghào kỳ lạ.
Phát hiện sự khác thườngcủa cô, HạHoằng Huân lo lắng hỏi: “Sao thế? Có phảivết thươngbị đau không? Để tôi đi gọi y tá…” Vừa dứtlời đã muốnđứng dậyđi ra ngoài, nhưng bàn tay lại bị Mục Khảgiữ chặt,cô đỏ mặtnói: “Không phải, vừa rồimới tiêm thuốc giảm đau.”
Thây đôi đồng tử đen láy củacô chuyển động không ngừng, cũngkhông dám nhìn anh, Hạ Hoằng Huân không hiểu sự tình thế nào đành hỏi:“Rốt cuộclà làm sao? Sao không thể nói cho tôi biết, bây giờkhông phải lúc cậy mạnh….”
Nhìn anh khẩn trương nhưvậy, MụcKhả không ngừng ngọ nguậy phê bình nói: “Sao anh chẳng có chút ý thứcgì về tác phong của người quân nhân thế hả?”Chẳng lẽanh không biết rằng đàn ông gợi cảm quá cũng rấtdễ bịnhúng chàm hay sao? Hại cô bị phân tâm.
Chẳng lẽ đang ghét bỏanh? Hạ HoằngHuân cau mày, cúi đầu nhìn xuống thấymồ hôi thấmướt áo sơmi, lại phát hiện ra hai nút áo không biếtbị mình cởira lúc nào, kết hợp với ánh mắt né tránh củađồng chí nhỏ, anh như bừng tỉnhhiểu ra, không nhịn được cười mộttiếng.
Gương mặt củaMục Khảcàng đỏ hơn,cô kéo chăn lên che kín đầu, rầu rĩ nói: “Không được cười!”
Sợ cô khó thở, HạHoằng Huân kéo chăn xuống, yêu chiềuvuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ủnghồng củaMục Khả,nắm lấycơ hội,anh hỏi hếtsức dịudàng: “Có nhớ tôi không?” Lúc chưa yêu, có đánh chết anh cũng sẽ không nóira bốn chữnày, cảm thấy có phần chua xót tronglòng. Nhưng đối với Mục Khảđang hờn dỗi,những lờikhông bao giờ dùng đến dườngnhư tựnhiên bật ra khỏi miệng.
Ánh mắt dịu dàng chăm chú đang nhìn sâu vào trong mắt cô, MụcKhả dườngnhư cảmthấy tim mình đang đập loạnnhịp, cô thành thực gật gật đầu,nhỏ giọngnói: “Có một chút…”
Bàn tay mang theo vếtchai chầm chậm cọ trên gò má cô. Cảm giác thô ráp mà ấm áp khiến Mục Khảmuốn chiếmlấy làm củariêng cả đờinày. Đưa bàn tay nhỏ bé củamình nhẹ nhàng đặt trên bàn tay anh, cô yên lặngngắm nhìn gương mặt đã nửa tháng nay cô không thấy.
Nhìn nhau triền miên,đây chính là ấm áp lãng mạn không thểnói thành lời.
Đau đớn bị quẳnglại đằngsau, vào giờ phút này Mục Khảchỉ cảmthấy hạnhphúc đến ngạt thở.
Vậy mà Hạ HoằngHuân quả đúng là biết cách làm tan vỡ ảo tưởng lãng mạnngọt ngào của phụ nữ. Đúng lúc cô sắpkhông chịu nổi ánh mắt sáng rỡ đang nhìn chăm chú, khẽ khép lại,chuẩn bịđón lấy nụhôn của anh thì lại nghe thấy Hạ HoằngHuân cúi xuống bên tai cô cười xấuxa nói: “Tôi cũng biết là em có nhớ tớitôi. Chịu khó đợi cho tới khi trời tối,chọn ban đêm trăng thanh gió mát để cho em xem miễnphí, được không?” Vừa nói còn vừadẫn tay cô bạn gái nhỏ về phía cổáo của anh. Không ngạc nhiên khi ai đó vội rút tay lại, anh khôngchút ngần ngại phá lên cười lớn.
Quả thật là hếtchỗ nói, MụcKhả cảmthấy anh đúng là người ngoài hành tinh. Muốn đánh người ta nhưng lạikhông thể dùng sức, không thể làm gì kháchơn là ngượngngùng mắng: “Anh còn dám trêu chọc em, đồđáng ghét!”
Sau này, khi Mục Khả có cơhội nhìn thấy thân thể mạnh mẽcủa HạHoằng Huân thì người nào đó còn lấy chuyện bị“lén nhìn” trong bệnh viện mà trêu cô: “Thế này đã được chưa, có thểquang minh chính đại mà nhìn, như thếnào, em có hài lòng không?” Nói xong, còn cởiáo làm ra tư thế rất đáng đánh đòn, Mục Khảxoay người lấy gối đầu ném anh, anh né tránh rồi túm lấyvũ khí của cô, cười lớn kéo cô vào tronglòng, trong nháy mắt đèn bị tắt,người nào đó ra lệnh: “Ẩn nấp.”
Bên ngoài phòng bệnh,Hạ Nhã Ngôn nghe thấy tiếnghai người cười nói cũng cười theo. Côđắc ý nhìn vẻ mặt cô đơn củaHách Nghĩa Thành, vô tình đả kích anh:“Anh hiểu chưa, không phải cứ tiêm thuốcgiảm đau là có thể giảm đau. Anh nghĩ rằng bác sĩ Tảcó thể khiếncô ấy cườisao? Anh tôi đã ra tay, nhất định có thểgiải quyếtđược.”
Làm sao lại không hiểu chứ!Hách Nghĩa Thành nghiêng mặt không đáp lại. Ngay khi HạHoằng Huân xuất hiện Mục Khảliền rơinước mắtkhiến anh phản ứng không kịp. Anh không thểngờ trong khoảng thời gian ngắn ngủinhư vậy,hai người lại không thường xuyên gặp mặtsao có thể nảy sinh tình cảm sâu sắc đếnnhư vậy.
Hơn mười năm, Hách Nghĩa Thành đã quen Mục Khả ỷ lạivào anh. Anh hoàn toàn không chuẩn bị trướctình huống này. Cô cháu gái anh từng ôm trong ngựcdỗ dành đã trưởng thành rồi, đã đến lúc cô bắtđầu yêu đương,rồi đếnlúc cô làm nũng với một ngườiđàn ông khác, rồi không còn bao lâu nữa, cô sẽrời khỏianh để lậpgia đình…..
Anh cảm thấy không thểchịu đựngnổi suy nghĩ đó, trong lòng Hách NghĩaThành không khỏi cảm thấykhó chịu, cảm giác giống như sắp mất đi mộtthứ rấtquan trọng.
Hạ Nhã Ngôn đương nhiên không biết giờ phút này trong đầu anh đang suy nghĩ trăm ngàn thứ. Trong mắtcô, sự chăm sóc yêu thương củaHách Nghĩa Thành đối với MụcKhả chính là cố chấp, bá đạo, thậmchí có phần biến thái. Vì vậy, cô tiếp tụcnói: “Anh nên cảm thấy may mắnvì cô ấy đã gặp người cô ấy yêu, đồngthời cũng là người đàn ông yêu thương cô ấy. Cô ấyđã trưởng thành, không phải là tượnggỗ đểmặc cho ngườikhác định đoạt, nghe theo ý của anh lựa chọnmột ngườimà cô ấy không thích…”
Sự kiên nhẫn củaHách Nghĩa Thành đã chạm đến điểmcực hạn,anh quên mất hệ thống cách âm trước cửabệnh việnkhông được tốt cho lắm, anh từ trên ghếdài bật dậy,lớn tiếngcắt ngang cô: “Đủ rồi!”. Cắn răng đè nén cơntức giận,anh lạnh lùng nói: “Đừng có lên mặtdạy đờitôi. Mục Khả hiện giờ còn chưabước vào cửanhà họ Hạcác người, vẫn còn là cháu gái củatôi, có nghe lời tôi hay không không đến lượtcô nói.” Anh chưa từng có ý địnhđịnh đoạtcuộc đờiMục Khả,cho tới bây giờ vẫn luôn yêu thương cô còn không kịp, nhưng nghe những lờiHạ Nhã Ngôn, Hách Nghĩa Thành có cảm giác tứcgiận khi bịhiểu lầm.
Chưa từng gặpqua người cực đoan như anh, Hạ Nhã Ngôn cũng nổi giận, cô không kém cạnh mởmồm đáp trảanh: “Sao lại có thể có ngườicố chấpnhư anh chứ?Chẳng lẽhạnh phúc của cô ấy không phải là hy vọngcủa anh sao?”
“Tôi cố chấp nhưvậy đấy,thì sao nào?” Hách Nghĩa Thành có chút bấtmãn nói: “Nói cho cô biết, tôi phản đốiKhả Khảcùng anh cô ở bên nhau đấy, cô có bảnlãnh thì lên quân khu mà kiện tôi.”
Quân khu lo cả việc này sao? Coi cô là đứa trẻ ba tuổi chắc!Hạ Nhã Ngôn tức giận nhìn anh chằm chằm,đang muốn phát huy tài hùng biện đấuvới anh ta, cửa phòng bệnh mở ra, sắcmặt HạHoằng Huân âm trầm nhìn cô.
Hỏng bét, nói quá lớn tiếng,ảnh hưởngđến anh trai. Dũng khí của HạNhã Ngôn lập tức tan biến, cô gọi mộttiếng: “Anh!”
Hạ Hoằng Huân dĩ nhiên nghe được tranh luậncủa bọnhọ, anh hỏi:"Không phải đi làm sao?”
Hạ Nhã Ngôn cúi thấp đầunói nhỏ: “Đang nghỉ.” Đừngxem cô bình thường dám hung hăng với đồngchí Trung tá, có những trường hợpđặc biệtcô không dám đối nghịch vớianh trai, nhất là lúc cô không cẩn thậnkhiến chịdâu bị thủngdạ dày.
“Em ở đây lớn tiếnglàm gì, không mau về nhà nghỉ ngơi?”
“Trước khi anh tới, em không yên lòng chị dâu.”
“Vừa đúng lúc, anh trở vềthay bộ quầnáo, em ở đây trông cô ấy, anh lậptức quay lạingay.”
Lúc Hương Vi gọi điệntới biếtbạn tốtnằm viện,vội vàng muốn tới. Mục Khảtrách Hạ Hoằng Huân áo quần khôngngay ngắn, nói với anh: “Anh mau về nhà cạo râu đi, thay bộ quần áo khác, lấy lạiphong độ đẹptrai một chút, cho em chút thể diện.”Nhưng thậtra là cô đau lòng nhìn anh vì diễn tập mộtngày một đêm không ngủ, muốnanh về kí túc xá của cô nghỉngơi.
Như thể chuẩnbị tiếpkiến lãnh đạo không bằng, Hạ HoằngHuân dở khóc dở cười, nhưng nghĩ đếntrên người chỉ có bộ quân phục đã lăn lộnmấy ngày trong rừng rậm, quả thậtcó chút ngại ngùng, hơn nữabuổi tốicòn phải đếnchăm sóc cô, nếu cứ mặcthế này thì cũng không ổn. Sau khi xác định Mục Khả đã ổn,anh quyết định đến nhà em gái.
Hạ Nhã Ngôn lấy chìa khóa đưacho anh: “Bộ đồ ngày thường của anh trong tủquần áo, mởra có thể thấy ngay.”
Hạ Hoằng Huân nhậnlấy chìa khóa, gật đầu với Hách Nghĩa Thành một cái, đi được hai bước anh chợtnghĩ đến cái gì đó liền quay trởlại, hỏiHạ Nhã Ngôn: “Cô ấy làm sao mà bị chệch kim.”
Việc Mục Khả kíchđộng lúc sáng, thực tình Hạ Nhã Ngôn cũngkhông rõ lắm, không biết nên nói vớianh ra sao, cô nhìn Hách Nghĩa Thành muốnnói rồi lạithôi.
“Mu bàn tay sưng như vậy,không giống như chỉ bị chệchkim, có chuyện gì xảy ra?” Lúc này, Hạ Hoằng Huân trực tiếphỏi Hách Nghĩa Thành.
Hách Nghĩa Thành cũng không nhìn anh, chứ đừngnghĩ tới nói chuyện.
Hạ Nhã Ngôn thấy vậykhông thể không lên tiếng: “Trướclúc truyền nước, còn chưa chuẩn bịxong chị dâu đã tự mình nhổ kim tiêm, vết thươngvì vậy cũng bị rách, chảy máu rất nhiều.”Nhìn Hách Nghĩa Thành một cái, cô nói tiếp: “Anh ta tớilúc xảy ra chuyện.” Trong đầu thoáng hiện lên hình ảnhHách Nghĩa Thành ôm Mục Khả cầuxin cô bình tĩnh trở lại, ánh mắtHạ Nhã Ngôn ôn hòa trở lại.Cô có thể thấy được, anh quả thậtlà một ngườicậu rấtyêu thương cháu gái mình.
Hạ Hoằng Huân không thể tin lời của em gái mình, giống như anh không tin Mục Khảsẽ làm nhữnghành động thiếu suy nghĩ như vậy, đếnkhi nghe thấy Hách Nghĩa Thành yên lặng thởdài một tiếng,anh có thể đoán được phần nào, dường nhưđã hiểu ra điều gì, trong lòng cảm thấy đau đớnkhi cô cố gắng mỉm cười vớianh.
Chờ Hạ HoằngHuân đi khỏi, Hách Nghĩa Thành cùng Hạ Nhã Ngôn yên lặngnhìn nhau ước chừng một phút, sau đó giống nhưtranh giành nhau thứ gì đó, cả hai cùng bướcnhanh vào bên trong cánh cửa, kết quảlà khung cửa không rộng lắmbị mắckẹt, khiếncho Mục Khảkhông nhịn được bật cười, suýt chút nữalại độngvào vết thương.
[ ]