Vương Nhất Bác ăn cơm rất ngon lành, đối với cậu đây là bữa cơm gia đình yên bình nhất, ngon nhất mà từ nhỏ cho đến lớn cậu được ăn.
Bà Tiêu nhìn cậu trai trẻ ăn ngon miệng như vậy thì vui vẻ.
Vương Nhất Bác gác đũa lên bát, nhìn bà Tiêu.
- Cơm bà nấu ngon quá ạ, lâu lắm cháu mới được ăn bữa cơm ngon như vậy.
Bà Tiêu cười:
- Nếu thích thì thỉnh thoảng cháu qua đây ăn với bà và Chiến Chiến.
Vương Nhất Bác nhìn sang Tiêu Chiến:
- Nhưng thầy Tiêu có vẻ không thích như vậy.
Bà Tiêu:
- Chiến Chiến không sao đâu, cháu trai bà dễ tính lắm, Trác Thành vẫn thường xuyên qua đây ăn cơm mà.
Vương Nhất Bác nghe tên Trác Thành thì nhớ ngay đến vị bác sĩ Uông một tuần vẫn trực mấy buổi ở phòng y tế trường, trong lòng thấy không thoải mái nhưng không biểu lộ ra.
Tiêu Chiến thấy cậu đột nhiên im lặng thì nói:
- Mau giúp tôi dọn bát vào trong chậu để tôi rửa.
Vương Nhất Bác đứng dậy cùng dọn bát đũa với anh:
- Anh biết rửa bát á?
Tiêu Chiến:
- Đúng vậy, tôi bình thường vẫn rửa mà.
Cậu chắc không biết rửa bát đâu nhỉ?
Vương Nhất Bác lắc đầu:
- Không, những việc đó đã có người làm rồi.
Tiêu Chiến nguýt cậu:
- Công tử, trẻ con.
Vương Nhất Bác im lặng, cậu thấy Tiêu Chiến đến bên bồn rửa bát thì nói:
- Lão sư để tôi rửa cho.
Tiêu Chiến nhìn cậu:
- Không cần đâu, tôi làm loáng cái là xong, cậu cũng nói không biết rửa còn gì.
Vương Nhất Bác bướng bỉnh giật lấy miếng bọt biển trên tay anh:
- Không biết tôi sẽ học.
Nói rồi cậu cầm chiếc bát lên rửa giống như cách cậu vừa quan sát anh làm.
Vì là lần đầu chưa quen nên nước rửa bát trơn khiến cậu trượt tay, bát rơi xuống nền gạch vỡ tan.
Bà Tiêu đang cắt trái cây ngoài phòng khách thì giật mình đi nhanh vào.
- Có chuyện gì thế?
Vương Nhất Bác nhìn bà áy náy:
- Cháu xin lỗi, cháu muốn giúp thầy Tiêu rửa bát mà lỡ tay làm bể mất rồi.
Bà Tiêu lắc đầu:
- Không sao, cháu cẩn thận không dẫm vào mảnh vỡ.
Rồi bà quay trở lại phòng khách tiếp tục cắt trái cây.
Vương Nhất Bác ngồi xuống định nhặt mảnh vỡ thì Tiêu Chiến đã nhanh tay giữ tay cậu lại.
- Để tôi, cậu đụng vào coi chừng đứt tay.
Vương Nhất Bác gạt tay anh ra:
- Tôi làm được.
Tiêu Chiến vẫn không để cho cậu động vào phần bát vỡ, anh gạt tay cậu để cầm lấy mảnh bát.
Vương Nhất Bác giành lấy, đột nhiên nghe anh "A" khẽ một tiếng, cậu vội bỏ mảnh bát xuống, cầm tay anh lên nhìn, đầu ngón tay bị mảnh vỡ cứa vào chảy cả máu.
Vương Nhất Bác không nghĩ ngợi gì mà đưa ngón tay của anh lên miệng ngậm lấy.
Tiêu Chiến bị bất ngờ, mặt đỏ bừng rút tay ra.
- Cậu làm gì thế?
Vương Nhất Bác kéo tay anh lại.
- Cầm máu cho lão sư.
Tiêu Chiến:
- Chỉ cần lấy khăn giấy thấm là được rồi.
Vương Nhất Bác lúc này mới nhìn lên mặt anh, thấy mặt anh đỏ thì ý thức được anh đang ngại.
Cậu lần nữa đưa vết thương trên ngón tay anh chạm lên môi, cười nửa miệng.
- Máu của lão sư rất ngọt.
Tiêu Chiến cả người nóng bừng, giật tay lại đi đến bên tủ thuốc gắn trên tường gần chỗ kê tủ lạnh lấy ra một miếng băng y tế dán vào chỗ bị đau.
Anh tránh nhìn cậu nói nhỏ.
- Trẻ con.
Vương Nhất Bác lừ lừ đến đằng sau anh:
- Tôi nghe thấy rồi nhé, sao lúc nào lão sư cũng nói tôi trẻ con thế?
Tiêu Chiến quay lại chỗ bồn rửa bát tiếp tục rửa.
- Thì cậu rõ ràng có trưởng thành đâu, rất trẻ con là khác.
Vương Nhất Bác đưa ngón tay vuốt nhẹ sau gáy anh:
- Nếu tôi trưởng thành, lão sư có thích tôi không?
Tiêu Chiến bị nhột thì né người nhích ra, tim đập nhanh một nhịp, tay rửa bát thao tác bỗng chậm hơn.
Anh không nhìn cậu:
- Đừng đùa linh tinh.
Vương Nhất Bác đứng kế sát anh, cầm chiếc bát tráng dưới vòi nước.
- Tôi không phải người thích đùa.
Tôi đã cảnh cáo lão sư rồi đấy, ngoài tôi ra lão sư đừng nghĩ tới thích người nào khác, kể cả là bác sĩ Uông.
Tiêu Chiến nhìn sang cậu, vẻ mặt lạnh băng kia khiến anh lạnh gáy.
- Cậu là tổng tài bá đạo hả?
Vương Nhất Bác cũng nhìn sang anh, đôi mắt nhạt màu đầy vẻ đe dọa.
- Cái gì tôi đã xác định là của mình thì đừng ai nghĩ cách lấy đi, nếu không...Vương Nhất Bác tôi không khách khí đâu.
Vì vậy lão sư...đừng nghĩ đến chuyện cắm sừng tôi.
Tiêu Chiến hai tai cảm giác nóng lên, anh vội quay đi.
- Cậu thật là...ấu trĩ.