Mười một giờ đêm.
Bình An nhìn đứa con thơ vừa sinh chưa đầy tháng khóc nghẹn vì khát sữa, cô vừa ép bầu ngực cố nặn ra chút sữa cho con vừa dỗ dành: "Con ngoan, đừng quấy, mẹ tìm sữa cho con đây! Con thương mẹ, nín đi ha!"
Đứa con trai nhỏ nào nghe tiếng lòng của mẹ, nó cố mút nhưng chẳng được tẹo sữa nào.
Thế là, nó lại khóc thét lên.
"Mẹ! Con...nóng quá!" Đứa con gái lớn bốn tuổi chợt gọi.
"Nóng hả?" Bình An đang dỗ đứa con nhỏ, tai cô như ù đi vì tiếng khóc thét của con.
"Dạ, đầu con cũng đau nữa mẹ ơi!" Con bé lại đưa bàn tay nhỏ xíu sờ lên đầu.
Bình An một tay bế con.
Tay còn lại vội vàng đặt lên trán con gái nhỏ.
Quá nóng!
Cô bỏ mặc thằng em vào nôi.
Kệ nó khóc thét lên.
Cô lấy nhiệt kế kiểm tra nhiệt độ cho cô con gái.
"Gần 39 độ! Bắp Ngô, con sốt rồi! Mau ngồi dậy uống thuốc nè con!" Cô đỡ con, kề ly thuốc vào miệng con gái.
"Con lại bệnh nữa rồi hả mẹ?" Bắp Ngô dướn đôi mắt lờ đờ hỏi mẹ.
"Ừm, con đừng lo! Ngoan, uống thuốc vào là khỏe mau thôi!" Cô dỗ dành con gái.
Bắp Ngô rất hiểu chuyện nên uống hết ngay chỗ thuốc và thêm ly nước ấm mẹ đưa rồi ngoan ngoãn nằm xuống cho mẹ lau mát.
"Em Gạo khóc dữ rồi! Mẹ để con tự lau, mẹ bế em đi ạ!" Bắp Ngô thương em đề nghị.
"Con sao mà tự! Ngoan để mẹ!" Nghe tiếng thằng em khóc khàn cả giọng, Bình An xốn xang trong dạ, cô lặng nhìn thằng bé rồi với tay đẩy chiếc nôi.
Thân cô không thể xẻ làm hai.
Cô phải tập trung lo hạ sốt cho con gái trước.
Thương con, Bình An nén lòng với tay lấy chiếc điện thoại gọi vào một dãy số quen thuộc.
Đổ hết ba hồi chuông mà bên kia vẫn chưa bắt máy.
Điện thoại tự ngắt.
Cô kiên nhẫn bấm gọi thêm một lần rồi lại một lần nữa.
Lần này người bên kia đã nghe máy, nhưng cô còn chưa kịp nói tiếng nào, vọng vào tai là một chuỗi trách mắng: "Cô ở không, nhàn rỗi sung hả? Có biết mấy giờ rồi không? Có để yên cho tôi ngủ không? Gọi nữa là liệu hồn!" Sau câu cảnh cáo, người bên kia cũng tắt luôn điện thoại.
Người buông những lời vô tâm vừa rồi là chồng cô, là ba ruột của hai đứa nhỏ nheo nhóc kia.
Từ một đồng nghiệp cũ thân tín trong công ty, cô nghe nói hôm nay chồng cô đã đáp chuyến bay sớm nhất trong ngày về nước sau một tuần đi công tác ở nước ngoài.
Cô là muốn biết chồng đã thật sự về hay chưa?
Vậy mà...kết quả thì sao?
Cô buông lơi chiếc điện thoại, rướn người bế thằng bé, vén ngay vạt áo.
Thằng bé rúc ngay vào bầu sữa nhưng chỉ chốc lát, nó đã bắt đầu muốn khóc.
Bình An đắp chiếc khăn ấm lên trán cho con gái rồi khẽ đổi bên cho con trai.
Hình như chưa đủ nên thằng bé lại khóc, cô bê ly nước đút cho con một ít.
Nó khát sữa, khóc khô cả họng nên chép miệng nuốt liền mấy thìa nước nhỏ rồi lim dim đôi mắt.
Nhìn đứa con bé bỏng ngủ trên tay mang theo cả tiếng nấc và nước mắt còn vương trên khóe.
Bình An không dám chạm vào lau cho con cũng chẳng dám lén đặt con xuống nôi.
Cô sợ làm con thức giấc rồi mình chẳng có sữa để mà dỗ con.
Một việc tưởng chừng như đơn giản nhưng chẳng hề giản đơn một chút nào với một người sinh mổ, ăn uống đạm bạc, thất thường như cô.
Bình An cứ ngồi ôm con như thế.
Lưng cô có mỏi không? Chân cô có tê cứng không? Cô không cần biết khi mà đến hơi thở cô cũng đang cố kiềm nén không dám thở mạnh, bởi sợ làm con thức giấc.
Nhưng đến việc ngồi im ôm con ngủ như thế này cô cũng chẳng được yên bởi đứa con gái đang bị sốt.
Cô nhìn con gái đắp chiếc khăn ở trán nằm im thin thít trên chiếc giường nhỏ bên cạnh mà lòng lo lắng không thôi.
Cả đêm, cô cứ hết nhìn đứa con trai nhỏ trên tay rồi lại nhìn sang đứa con gái lớn thầm cầu mong sao con đừng sốt lại và trông cho trời mau sáng.
Nhưng dễ gì như ý.
Gần bốn giờ sáng con gái nhỏ chợt cựa mình rồi gọi: "Con nóng...quá mẹ ơi!"
"Nóng nữa hả con?" Cô luống cuống hỏi lớn làm thằng con vừa ngủ giật mình, khóc lên giữa khuya thanh vắng.
Bình An đặt con vào nôi, bỏ mặc con đang khóc, cô lồm cồm bò sang bên giường con gái.
Vì ngồi lâu chân tay cô có chút tê, một cơn đau buốt từ chân tức khắc truyền thẳng đến não bộ kết hợp với cái dạ dày rỗng tuếch khiến cô xây xẩm cả mặt mày.
Bình An gục đầu xuống giường, với cánh tay sang kiểm tra nhiệt độ cho con.
Nóng muốn bỏng rát lòng bàn tay cô.
"Con sốt lại rồi!"
Cô vội vàng lấy khăn chườm mát cho con, pha thuốc dỗ con bé uống.
Rồi gọi ngay taxi.
Cô vội vàng thu gom tạm ít quần áo, tã lót cho hai đứa nhỏ rồi tất tả bế thằng em cho nó ti thêm chút sữa.
Chẳng mấy chốc ngoài cổng vang tiếng còi xe.
Cô bế theo thằng con ra mở cổng rồi cất giọng nhờ vả người dưng: "Anh làm ơn vào bế giúp tôi con bé!".