Hạnh Phúc Một Đời Hóa Ra Chỉ Là Tạm Bợ


Cuối tuần.
Phú Quý viện cớ anh vừa thắng kiện một vụ án lớn, có nhã hứng mời mẹ con Bình An một bữa ngon.
Khỏi phải nói, Bắp Ngô vui mừng đến nhường nào.

Vì đã lâu con bé chưa được ăn ngon và đi chơi cùng với mẹ và em Gạo.
"Mình cùng đi nha mẹ!" Bắp Ngô thấy mẹ chưa đồng ý nên nắm tay mẹ lúc lăc mè nheo.
"Em ngại gì mà không đi cho con nó vui!" Phú Quý nhìn vẻ e dè của cô, anh hỏi thẳng.
"Em...em...thấy hơi..kì!" Bình An ấp úng nửa ngày mới nêu được lí do.
Dẫu ở chung một nhà.

Hằng ngày, anh giúp cô không biết bao nhiêu là việc.

Từ mua ăn sáng cho cô và Bắp Ngô đến phụ trách việc đưa đón con bé đi học.

Có lúc còn giúp cô trông cửa hàng, nhập hàng rồi chơi với thằng con nhỏ.

Nhưng đó là ở trong nhà.

Giờ đưa nhau cả ra ngoài như thế này, cô thấy có gì đó không ổn lắm.
"Có việc gì đâu mà em ngại! Việc mình mình làm, lòng mình ra sao mình hiểu! Em để ý thái quá làm gì? Cứ bình thản cho cuộc sống bớt căng thẳng!"
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ.

Dưới sức bền nài nỉ của con gái và lí lẽ thuyết phục của ông chủ nhà ngành luật, Bình An đồng ý.
"Hoan hô mẹ! Con thương mẹ nhất nhà!" Cô con gái nhảy cẫng lên reo mừng.
Phú Quý cười.


Anh dang đôi tay rộng: "Nào, tí Gạo qua chú Quý bế để mẹ An thay quần áo nhé!"
Thằng em dang đôi tay nhỏ xíu nhào vào đôi tay lớn.

Nó cười khằng khặc bấu bàn tay nhỏ vào mắt, vào miệng chú Quý.
"Chú ơi, con cũng muốn bế!" Bắp Ngô ham vui, giơ tay vòi vĩnh.
Phú Quý khom người, một tay bế thằng em, tay còn lại bế con chị.

Ba chú cháu ở cùng một tầm cao, ba khuôn mặt lạ hoắc nhưng tiếng cười cùng hòa chung.
Bình An nhìn cảnh tượng hài hòa, bình dị, trong lòng cô bao cảm xúc ấm áp dâng trào.
Đời cô chỉ mong ước có thế!
Không cầu ăn ngon mặc đẹp, không cầu nhà cao cửa rộng, chỉ cầu gia đình đầm ấm vui vầy bên nhau.
Nhưng có lẽ đây là ước mong xa xỉ nên gia đình nhỏ của cô mới rơi vào cảnh bẽ bàng.
Phú Quý thoáng ngỡ ngàng khi thấy Bình An trong chiếc váy màu vàng nhạt.

Khuôn mặt nhỏ trang điểm xinh xắn tươi tắn hẳn lên như màu nắng.

Anh phải thừa nhận rằng: cô gái anh thầm yêu ngày nào, nay còn xinh đẹp hơn bội phần.

Cô đằm thắm hơn, duyên dáng hơn và quyến rũ hơn trong đôi mắt màu hạt dẻ long lanh.

Cô đang đứng lặng ở cửa phòng, ánh mắt anh khóa chặt vào cô không chớp.

Mãi một lúc lâu mới nói: "Mình đi thôi em!"
Một nhà bốn người cùng hoan hỉ ra xe.

Phú Quý hai tay bế hai đứa nhóc, bởi chẳng đứa nào còn chịu theo mẹ.

Bình An thong thả, khoác chiếc túi xách lên vai, ngẩng mặt cười nói với hai con.

Gương mặt người mẹ trẻ rạng ngời sau cơn bão.
Khung hình hạnh phúc trọn vẹn đó rơi vào mắt người đi đường, ai cũng thầm ngưỡng mộ, ước ao.

Nhưng lại làm cho hai người tự nhiên thấy ghen ghét đố kị.
Nhà hàng nơi Phú Quý chiêu đãi ba mẹ con nằm ở ven biển.

Nó thuộc trong khu resort nên khá đông khách.
Cách họ ba dãy bàn là một đôi.

Khi ánh mắt Bình An vô tình va vào ánh mắt người đàn ông.

Cô sững sờ.

Điều khiến cô kinh ngạc hơn chính là cái nhìn như bốc lửa không kiêng dè của Thanh Hào.

Cô vội vàng xoay mặt.


Lòng tự nhiên hồi hộp vô cớ.
Cách mặt nhau đã sáu tháng, anh ta có vẻ xuống sắc hơn.

Cô không biết anh ta và ả nhân tình đã cưới nhau chưa?
Bên kia, Thanh Hào bị sốc nặng.

Mới có sáu tháng không gặp mà người vợ hắn từng ruồng bỏ, không thèm nhìn nay như lột xác trở thành người khác.

Anh ta như thấy lại một Bình An xinh tươi, tràn đầy năng lượng tuổi mười tám, đôi mươi.

Một Bình An một thời anh ta say đắm, đuổi theo từng bước chân cô.

Anh ta đang lội ngược dòng trở về kí ức ngọt ngào trong tiềm thức.

Bao nỗi nhớ, niềm thương chợt ùa về.

Thanh Hào bất chợt nở nụ cười.

Anh ta buộc miệng gọi cô: "Bình An!"
Tiếng gọi đầy ắp dịu dàng phát ra từ miệng anh ta khiến người đàn bà trước mặt anh ta ngỡ ngàng rồi quay mặt nhìn về hướng chồng mình đang si mê.
Ả sững người.

Đôi mắt nổ lửa.

Nghiến chặt hai hàm răng.

Cuộn tay thành nấm đấm.
Thanh Hào không thèm nhìn nên không biết cơn hờn ghen, đố kị của ả đã dâng cao lên đỉnh đầu.

Anh ta thản nhiên đứng lên, bước chân vô thức đi về phía chiếc bàn ấm áp.
Anh ta dang tay ôm lấy Bắp Ngô, xoa đầu con bé gọi năm tiếng thiêng liêng: "Con gái rượu của ba!"

Bắp Ngô đang ngồi gần Phú Quý.

Con bé đang cười toét miệng vì được chú lột vỏ, đút cho con tôm hấp to ngon ngọt.

Nó chợt cứng ngắc, ngơ ngác nhìn người vừa ôm nó và gọi năm tiếng 'con gái rượu của ba'.
"B...a!" Một lúc lâu nó mới gọi một tiếng ba mà sáu tháng nay nó đã dần quên lãng.
"Con có nhớ ba không?" Thanh Hào tự nhiên ngọt ngào với con gái làm Bình An nghe mà sởn cả gai ốc.
Cô nhìn trân vào anh ta.
Bắp Ngô là một đứa trẻ hiểu chuyện.

Nó nhìn trộm chú Quý.

Bắt gặp nụ cười và cái gật đầu của chú, con bé yên tâm.

Nó nhai nốt con tôm, nuốt xuống gọn gàng rồi uống một ngụm nước chú Quý đưa tới, xong đâu đó nó mới ngẩng khuôn mặt nhỏ trả lời ba: "Con quên ba rồi!"
Một câu khiến ba người lớn có mặt tại bàn ăn đều sững sờ.
Bình An và Phú Quý không ngờ con bé lại buông ra một câu nhẹ tênh như vậy.

Hai người nhìn nhau rồi nhìn chằm chằm vào Bắp Ngô.
Còn Thanh Hào?
Câu nói của con gái như một nhát dao cứa thẳng vào tim anh ta.

Phút chốc máu chảy đầm đìa, mặt không còn khí sắc.

Anh ta đau tưởng nghẹt luôn cả thở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận