Người tài xế taxi nhanh chân theo cô vào nhà bế bé Bắp Ngô.
Thấy người mẹ trẻ vừa bế đứa nhỏ sơ sinh vừa mang theo mớ đồ, anh ấy chạnh lòng giằng luôn chiếc xách lớn: "Để tôi! Cô đóng cửa nhà!"
Bình An cảm kích: "Cảm ơn anh!".
Cô khóa vội cửa rồi đi nhanh ra xe.
"Cô ngồi vào đi!" Anh tài hất cằm ra hiệu cho cô nhích xê vào bên phải.
Sau đó, anh ấy rút cái gối bông hình trái tim bỏ xuống cạnh người mẹ trẻ rồi nhẹ nhàng đặt con bé nằm lên, tiện tay cởi luôn chiếc áo khoác của mình phủ lên người con bé.
"Như thế này, bé con sẽ dễ chịu hơn!" Mà thật ra, anh ấy biết cô không thể ôm được cùng lúc hai đứa nhỏ.
"Cô xong chưa?" Trước khi cho xe chạy, anh tài ngoái đầu hỏi khách.
"Rồi! Anh cho tôi đến Bệnh viện sản nhi!"
Trên xe im lặng.
Hai đứa nhỏ cả đêm ngủ không yên giấc nên giờ này ngủ ngon lạ thường.
Bình An áp tay lên trán con gái.
Cơn sốt chưa dứt nhưng cũng đỡ hơn phần nào.
Nhìn gương mặt nhỏ bơ phờ sau hai trận sốt, cô đau lòng bặm môi kiềm tiếng khóc, lén lau đi hàng nước mắt vừa tràn qua bờ mi.
Cô vén lại mấy sợi tóc lòa xòa rơi xuống trán cho con gái mà quên đi mái tóc mình đang rối bù vì cả ngày chưa một lần chạm vào.
Hai mươi sáu tuổi trải qua hai lần sinh nở ở hai hoàn cảnh trái ngược hoàn toàn.
Ngày sinh con gái đầu lòng, cô được chồng và ba mẹ cô đích thân hộ tống.
Mặc dù khi ấy vợ chồng cô chỉ là nhân viên bình thường với đồng lương ít ỏi nhưng con sinh ra đã mang đến tiếng cười hạnh phúc cho đôi vợ chồng trẻ.
Duy chỉ có ba mẹ chồng là không được vui.
Lí do: chồng cô là cháu đích tôn, là quý tử, sinh con gái không thể nối dõi tông đường nhà họ Võ.
Chính vì vậy, con bé tuy giống cha như tạc nhưng chưa một lần được ông bà nội bế bồng, yêu thương.
Mà chồng cô không biết từ lúc nào nhiễm giáo huấn của ba mẹ, anh cũng dần thờ ơ với con gái.
Con bé nào hiểu lòng người lớn, nó cứ vô tư mừng ba đi làm về.
"Ba ơi, ba đã về!" Đang chơi nó nghe tiếng xe ba về ở ngõ, vội tem tém mái tóc, mừng rỡ dang hai tay chạy ù ra mở cổng.
"Tránh ra!" Hào thấy vậy, không biết chướng mắt chỗ nào quát lớn.
Con bé vẫn nhìn ba cười hì hì, kéo rộng cánh cửa cổng cho ba chạy thẳng xe máy vào trong.
Hay những lần con bé mong ông bà nội ăn xong giỗ mang về cho nó chiếc bánh ít lá gai.
"Bà ơi, bà có xin về cho cháu một chiếc không ạ?" Thấy ông bà nội trở về, con bé chạy ra tận ngõ nắm tay bà nội hỏi.
Hai ông bà chẳng thèm nhìn con bé, hất luôn bàn tay nhỏ của nó: "Bánh ít không dư để cho con gái!"
Con gái cô lúc đó đứng ngây ở cổng.
Nó không hiểu vì sao? Nói con gái không ăn được bánh ít thì không đúng, vì ông bà ngoại mỗi lần đi ăn giỗ đều mang sang cho nó mấy chiếc bánh ít lá gai nhân đỗ đen thơm phức.
Những lần như vậy, cô đều thầm nuốt ngược chua xót vào trong, mỉm cười thật tươi yêu thương vuốt tóc con: "Chắc nhà nội Ba không cúng bánh!"
Có lẽ đây là lí do chính đáng nên con bé lại cười vui vẻ, chạy đi tìm bà nội.
Con gái nhỏ đâu biết, sau tấm lưng gầy của con, cô đã lén lau khô hai hàng nước mắt.
Vì cô thừa biết, con gái yêu của cô đang líu lo bên những người vô cảm.
Phận làm vợ, làm dâu, cô không dám oán trách ai.
Ngược lại, luôn cố gắng thấu hiểu nỗi khổ của chồng, cảm thông cho bậc trưởng bối nên cô quyết định sinh thêm con.
Khi biết thai nhi là bé trai, cô đã thầm thở phào nhẹ nhõm.
Những tưởng cuộc đời làm dâu của cô từ đây sẽ được cái nhìn tử tế của nhà chồng.
Nhưng không.
"Ối dào, kiếp đàn bà ai không mang thai mà cô làm quá! Tôi ngày xưa vừa mang thằng Hào vừa gánh lúa, lội sông, bì bõm cấy mạ giữa trời trưa!" Khi thấy cô thai nghén ăn không được, bệnh nằm trên giường, mẹ chồng cô đã giật mạnh cánh cửa phòng lao vào xỉa xối thẳng mặt.
Ngày cô chuyển dạ sinh thằng em chỉ một mình cô lặng lẽ xách giỏ đồ vào viện vì bên cạnh cô chẳng có một ai đồng hành.
Mẹ cô đã mất đột ngột khi bé Bắp Ngô vừa tròn hai tuổi.
Ba cô từ đó đến nay tâm trí thẫn thờ, ngày bệnh trong năm chiếm hơn phân nửa ba trăm sáu mươi lăm ngày.
Chồng cô bận hộ tống vị sếp nữ đi công tác.
Còn mẹ chồng thì nói: "Ngày tôi sinh thằng Hào đến y tá còn không có!"
Thế nên, cô đã có bác sĩ sinh thì tốt như một bà hoàng! Cần gì ai đi theo hầu hạ!
Lặng nhìn hai đứa con thơ, Bình An chợt bật cười.
Một nụ cười chua xót.
Qua gương chiếu hậu, anh tài thấy hết cảm xúc trên gương mặt buồn đau của người mẹ trẻ.
Anh ấy không hiểu gia cảnh cô như thế nào? Nhưng nhìn một người mẹ đưa hai đứa con thơ đi viện giữa trời khuya, lòng chợt thương cảm.
Lúc đến Bệnh viện, anh ấy chưa vội đi ngay mà giúp cô bế con bé rồi tay xách, nách mang vào viện cùng ba mẹ con.
"Cháu nào cần khám trước?" Vị bác sĩ già dướn mắt qua đôi kính nhìn đôi vợ chồng trẻ trước mặt.
"Dạ, cháu gái ạ!" Bình An nhanh miệng.
Vị bác sĩ chỉ tay vào chiếc ghế, anh tài bèn ôm con bé bước đến.
"Cháu bị sao?"
Bình An bế thằng em đến đứng bên cạnh: "Dạ, cháu sốt 39 độ từ lúc mười một giờ đêm, uống hạ sốt rồi sốt lại lúc bốn giờ sáng!"
"Uống hạ sốt chưa?" Vị bác sĩ vừa khám cho Bắp Ngô vừa nhìn người đàn ông hỏi.
"Dạ rồi!" Bình An lại lên tiếng.
Vị bác sĩ hình như không chịu được nữa, ông ấy nhìn cô gắt lên: "Chị bế con qua kia ngồi! Để ba con bé ở đây được rồi!"
Gì ạ? Ba con bé?
Bình An mở to mắt, há cả miệng nhìn vị bác sĩ rồi nhìn anh chàng tài xế tốt bụng bị hiểu nhầm, cô xém chút nữa quên mình đang bế thằng con mà đưa hai tay lên phản đối.
"Dạ, không phải!".