Hạnh Phúc Một Đời Hóa Ra Chỉ Là Tạm Bợ


Nhận quàng là vợ sao?
Thanh Hào và mẹ anh ta thật bẽ mặt.

Nhưng người ta nói còn nước thì còn tát.

Nên Thanh Hào bỏ qua ngoài tai những câu nói đả kích của cô.

Anh ta mải miết nhìn Bình An.
Càng nhìn anh ta càng tiếc nuối những tháng ngày xưa cũ.

Những năm tháng đó mới bình an và hạnh phúc làm sao.

Vợ đẹp, con ngoan.

Anh ta chỉ biết đi làm.

Ba mẹ ở nhà đã có người chăm.

Cơm nóng, canh ngọt ngày ba bữa dâng lên tới bàn.

Anh ta phải công nhận, Bình An là một cô con dâu tốt, cho dù ba mẹ anh ta có quá quắt cỡ nào, cô vẫn luôn niềm nở chu đáo với cha mẹ chồng.
Một người vợ tốt như vậy, anh ta có tu thêm ngàn kiếp cũng khó mà gặp được.

Trong đầu anh ta xoẹt qua ý định: quyết đoàn tụ với vợ cũ.
"Bình...An, em có thể tha thứ cho anh, vợ chồng mình làm lại từ đầu, được không em?"
Cô nhìn trân vào Thanh Hào.

Cô không ngờ anh ta còn tơ tưởng đến ngày gương vỡ lại lành.
"Xin lỗi! Cơ hội cuối cùng tôi đã trao cho anh ngày đó.

Nhưng anh thà ruồng bỏ mẹ con tôi chứ nhất quyết không rời xa nhân tình.

Là anh đã chọn cô ta để mẹ con tôi ra đi...thì đời này đừng mong tôi quay lại!" Bình An căm phẫn nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói rõ ràng ý định.
Nhưng Thanh Hào chưa chịu buông.

Anh ta bất chợt quỳ rạp xuống trước mặt cô, anh ta gấp gáp cầm tay Bình An, năn nỉ: "Là anh có mắt như mù! Anh không biết quý trọng gia đình! Em mắng chửi anh thế nào cũng được.

Phạt anh thế nào anh cũng chấp nhận.

Anh chỉ xin em, cho anh thêm một cơ hội! Để anh bù đắp cho em, bù đắp cho hai con, em nha?"
Bình An giằng mạnh bàn tay ra khỏi tay Thanh Hào, cô kiên quyết: "Không bao giờ! Chiếc ly đã vỡ mãi mãi là chiếc ly vỡ.

Muôn đời nó vẫn chỉ là những mảnh vụn.

Khó mà hàn gắn như cũ! Tôi và anh cũng giống như chiếc ly vỡ ấy!"
Nói vậy, Bình An còn chưa thỏa mối hận trong lòng, cô nói thêm: "Trong đầu tôi, trong tim tôi toàn là những vết sẹo do anh và ba mẹ anh để lại.

Có những vết vẫn còn tươi ứa máu." Cô cười khẩy: "Bù đắp sao? Bù đắp bằng cách nào? Anh có thể xóa sạch những vết sẹo đó cho tôi không?"
"Tôi nói vậy mong anh hiểu.

Và tôi tốt bụng cũng nhắc cho anh một câu: đừng bao giờ đối xử tệ bạc với vợ con.

Vì như vậy...hạnh phúc mà anh có chỉ là một thứ phù phiếm muôn đời tạm bợ!"
Bình An nói xong câu đó hung hăng gạt thẳng bà mẹ chồng cũ còn muốn dây dưa qua một bên rồi ôm cánh tay Phú Quý rời đi.
Thanh Hào kiên quyết muốn níu kéo, anh ta lại chặn lối đi của hai người: "Vậy cô trả con lại cho tôi!" Anh ta chơi bài cùn.

Vì anh ta thừa biết: Bình An rất thương con.

Một khi thằng bé ở trong tay anh ta, Bình An nhất định sẽ quay lại.
"Đúng! Đúng! Hãy trả cháu trai lại cho nhà bà!" Mẹ anh ta hòa vào với con trai.
Thanh Hào ỷ có đồng minh, anh ta với tay giành tí Gạo.

Thằng bé hoảng hốt.

Nó khóc thét lên rồi quay lưng dang tay ôm chặt lấy cổ chú Quý.

Phú Quý vừa vuốt tóc, vỗ lưng dỗ thằng bé vừa tránh cú chộp tới của Thanh Hào.
Ngay lập tức, cảnh bốn người lớn tranh nhau một đứa nhỏ náo loạn cả đại sảnh.
Bình An cơn giận không thể kiềm nén được nữa, cô hung hăng giơ tay đẩy mạnh tên đàn ông thúi: "Con của mày sao? Mày có biết tên thằng bé là gì không mà dám xưng là ba nó? Mày biết vì sao thằng bé sinh non và phải sinh mổ không? Vì mẹ nó bị mày và ba mẹ mày hành làm việc nặng, không cho nghỉ ngơi trong tháng cuối của thai kỳ! Mày có biết thằng bé khát sữa khóc cả đêm vì mẹ nó không được ăn uống tử tế không? Mày có biết thằng bé thường xuyên nổi rơm sảy vì ở trong căn phòng nóng bức và phong kín ở bốn bức tường nhà kho không?"
"Còn nữa, mày có bế thằng bé được giây nào không? Có từng nhìn qua mặt mũi nó như thế nào không? Hay chỉ lo ôm ấp cô nhân tình của mày! Không phải ả đã mang thai rồi sao? Mày lo mà về cung phụng cục vàng cục bạc của mày ý!"
Bình An chưa vơi cơn cuồng phong, cô quay ngoắc sang bà mẹ chồng: "Trả cháu trai cho nhà bà sao? Xin hỏi: cháu trai bà là ai vậy? Nói cho mấy người biết: Con tôi đều mang họ Dương của mẹ, không đứa nào mang họ Vũ nhà mấy người đâu? Còn dám rêu rao nhận cháu thì đừng trách tôi kiện mấy người ra tòa tội bạo hành và cướp một nửa tài sản của tôi!"
"Cô...cô..dám...!" Thanh Hào cứng họng nhưng vẫn cố bừa: "Tao sẽ đưa thằng bé về!"
Phú Quý lúc này không thể làm người xa lạ đứng bên ngoài nữa.

Anh trừng đôi mắt lạnh của một người làm bên ngành luật vào Thanh Hào: "Cô ấy đã nói như vậy rồi mà mày còn chưa hiểu hả? Đã ruồng bỏ vợ con, bây giờ còn giở trò níu kéo? Tao nói cho mày biết: Bình An là vợ tao! Từ giờ cấm mày đụng tay, đụng chân vào cô ấy!"
"Còn nữa, đừng có mà ngu ngốc đi tranh con với Bình An! Vì tao là luật sư ủy quyền của cô ấy! Tao sẽ bảo vệ hai đứa nhỏ.

Nên mày đừng có tơ tưởng!"
Phú Quý gạt mạnh tay.

Thanh Hào mất đà thoái lui về sau mấy bước.

Thằng nhỏ trên tay thấy vậy tưởng người lớn làm trò cười cho nó xem.

Nó phấn khích vỗ tay, cười sằng sặc.
Bà mẹ chồng tái mặt ngã ngồi xuống nền xi măng.
Phú Quý một tay bế chặt tí Gạo, tay còn lại dang rộng bảo vệ Bình An, đưa cô rời xa nơi huyên náo.
Cảnh náo loạn liền im lặng.

Hai mẹ con Thanh Hào ngồi sụi lơ dưới nền lạnh.

Cả hai đang từ từ cảm nhận vị đắng của luật nhân quả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui