Chuyện nhầm ba của hai đứa nhỏ khiến Bình An giật mình khó tin.
Nhưng nó chẳng là gì so với việc cô đang chứng kiến.
Tại ngã rẽ đưa con đến phòng bệnh, người chồng mà cô cứ ngỡ đang bận trăm công ngàn việc như lời anh ta thường nói, người chồng mà cô chỉ vừa gọi điện đã sợ phiền vội buông những lời trách mắng khó nghe, giờ này đang thâm tình dìu vị sếp nữ.
Từ ánh mắt đến hành động của anh ta dành cho người phụ nữ kia đều rất dịu dàng và ấm áp như trân quý một bảo vật.
Bình An ôm con đứng chết trân tại chỗ.
"Cô sao vậy?" Anh tài xế tốt bụng đang ôm Bắp Ngô thấy cô mải miết nhìn về một hướng, gương mặt vốn nhợt nhạt chợt xanh xao, anh ấy lo lắng hỏi.
"..." Tâm Bình An đang đặt vào đôi nam nữ ôm ấp phía trước, cô không nghe anh ấy hỏi.
Càng nhìn càng thấy đau.
Như chiếc đinh nhọn đâm sâu vào đôi mắt rồi ghim thẳng vào con tim khiến máu chảy đầm đìa điếng người không thở nổi.
Cô chao đảo chực ngã.
Thằng nhỏ trên tay đang ngủ ngon chợt giật mình.
"Này!" Anh tài xế nhanh tay giữ chặt cánh tay cô, ân cần hỏi: "Cô ổn không?"
"Tôi không sao! Đi thôi!" Giây phút anh ấy đưa tay ra giữ lấy thân thể cô, tránh cho cô một cú ngã ngửa có thể nguy hiểm cho đứa bé trên tay.
Bình An chợt ý thức: mình còn hai đứa con nhỏ.
Cô chua xót thu lại ánh mắt, thầm hít sâu vài hơi rồi quay người bước đi.
Con gái cô sốt chưa rõ nguyên nhân nên bác sĩ yêu cầu nhập viện để theo dõi.
Một người vừa sinh rời khoa sản chưa tròn tháng như cô giờ quay lại bệnh viện nằm ở khoa nhi cùng hai đứa con nheo nhóc.
Nếu không có sự giúp đỡ nhiệt tình của anh tài xế tốt bụng, cô thật không biết ba mẹ con sẽ thê thảm như thế nào?
Rồi đây cô có thể tự mình xoay sở ở đây?
Bình An lo lắng cho viễn cảnh của ba mẹ con.
Chợt tiếng chuông điện thoại reo.
Cô nhận cuộc gọi.
Là chồng cô.
Anh ta quát lớn vào tai: "Cô biến đi đâu? Dám nhốt ba mẹ tôi ở ngoài?"
"Em..."
"Em em cái gì? Mau về mở cửa! Chiều về tôi trị tội cô sau!" Chồng cô cảnh cáo xong tắt luôn điện thoại.
Nhốt ba mẹ tôi ở ngoài ư?
Không biết từ khi nào anh ta đã phân biệt rạch ròi ba mẹ hai bên? Có lẽ đã lâu lắm rồi nên cô không còn nhớ nổi.
Mà cũng thật lạ!
Chẳng phải ba mẹ chồng, anh ta và cô em gái sợ ở nhà ngủ không yên giấc vì tiếng khóc của trẻ sơ sinh nên đã đưa nhau đến ở nhà cô em gái rồi sao?
Khi đi cô em chồng đã nói thẳng vào mặt cô: "Lẽ ra người đi là mẹ con chị nhưng ba mẹ tôi thương cháu trai nên ráng chịu khổ.
Ở nhà sướng, chị biết điều trông nom sạch sẽ, đợi thằng bé ba tháng, ba mẹ tôi quay lại!"
Bây giờ thằng bé còn chưa đầy tháng!
Nhưng đó là nhà của họ, muốn đi muốn về lúc nào thì tùy.
Việc của cô lúc này là nhanh chóng mang chìa khóa về nhà.
Từ viện về nhà mất hơn hai mươi phút.
Khoảng thời gian này không lâu nhưng ở hoàn cảnh lúc này, cô không thể đi được bèn gọi lại cho chồng.
Anh ta không bắt máy.
Cô gọi thêm lần nữa.
"Sao?"
"Anh về mở cửa cho ba mẹ, Bắp Ngô sốt, mẹ con em đang...."
Lời muốn nói còn chưa nói xong, anh ta đã ngắt lời, quát lớn: "Có sốt 50 độ cũng lết về mở cửa! Tôi còn cả núi công việc!" Quát xong, anh ra bấm tắt cuộc gọi.
Bình An tức muốn cười khùng.
Cô nhìn đứa con gái nhỏ nằm im thin thít trên giường, bế thằng con ra cửa.
Rất may người tài xế taxi vẫn còn ngồi ở bên ngoài, cô lại nhờ vả: "Anh trông hộ giúp tôi con bé một lát!"
"Cô đi đâu?"
"Tôi xuống phòng siêu âm, nhanh thôi!" Lúc nãy cô thấy chỗng mình dìu vị sếp nữ đợi ở đó.
Cô muốn xem, cả núi công việc của anh ta là gì?
Nhưng thật mất công và tốn sức cho cô.
Đã không thấy người còn làm thằng con trở mình tỉnh giấc.
Nó rúc đầu vào ngực mẹ rồi khóc thét lên.
Bình An vội bế con đi về cuối hành lang.
Ở đó vắng người, cô có thể cho con ti sữa.
Dù đã đổi cho con cả hai bên, cố ép, cố vắt nhưng vẫn không đủ làm con thỏa cơn khát, thằng bé lại khóc.
Biết lí do con khóc, cô thấy mình đúng là người mẹ vô dụng.
Nghe tiếng khóc càng lúc càng lớn của con, Bình An vừa thương đứa con bé bỏng vừa tủi cho thân mình nên cô cũng khóc.
Khóc ngon lành.
Cảnh này lọt vào mắt hai người vừa đến.
Người đàn ông sững sờ còn cô con gái nhỏ vội trụt xuống khỏi tay người đàn ông lao vào ôm mẹ cùng khóc.
Ba mẹ con thi nhau khóc.
Tiếng khóc như nỗi lòng sợ hãi của Bắp Ngô làm Bình An sực tỉnh.
Cô ngước mặt.
Bắt gặp ánh mắt người ta đang nhìn đau đáu vào ba mẹ con.
Bình An vội vàng quẹt khô hàng nước mắt rồi đưa tay lau nước mắt cho con gái dỗ dành: "Con nín đi! Mẹ không sao!"
Bắp Ngô không tin.
Con bé nhìn chằm chằm vào mặt mẹ rồi hỏi: "Có thật không ạ?"
"Thật!" Bình An cố nở nụ cười, nhẹ nhàng vuốt tóc con.
"Sao em Gạo khóc dữ vậy ạ?" Bắp Ngô đặt bàn tay nhỏ lên má em trai.
"Chắc em đói bụng!" Cô chợt nhớ Bắp Ngô cũng chưa ăn sáng: "Con ăn gì mẹ mua?"
"Cháo thịt ạ!" Con bé mở to đôi mắt xoa xoa chiếc bụng nhìn mẹ.
"Được, chúng ta cùng đi!" Bình An dỗ con, kéo lại chiếc mũ cho thằng bé rồi nói với con gái: "Con cầm vạt áo mẹ!"
Thấy vậy, người đàn ông đứng sững nãy giờ vội lên tiếng: "Ba mẹ con về phòng đi! Tôi mua giúp!"
Nói xong, anh tài không để cho cô có thời gian phản đối, anh ấy bước tới khom người bồng Bắp Ngô: "Chú đưa con về phòng rồi mua cháo cho con nha!"
Anh ấy lén nhìn người mẹ trẻ còn chần chừ, đứng ngốc, giục cô: "Đi thôi!".