Hàn Vũ đứng trên sân thượng, ánh mắt lạnh lùng quan sát thành phố hoa lệ.
Thành phố về đêm thật đẹp, nới đâu cũng có ánh đèn lấp lánh, tạo ra một khung cảnh thật hoa lệ.
Bầu trời đêm tĩnh lặng và yên bình đến lạ.
Gió đêm hiu hắt thổi, ánh trăng vàng nằm vắt vẻo giữa những đám mây.
Những ánh sao lấp lánh lúc ẩn lúc hiện, cả một bầu trời đêm xinh đẹp động lòng người.
"Hàn Vũ! Gọi anh có việc gì?"
"Anh hai!"
Văn Vỹ từ đằng xa bước đến gần.
Có lẽ đây là lần đầu tiên anh và Hàn Vũ đối diện với nhau ở vị trí của hai người anh em.
Thời gian gần đây, Văn Vỹ bận bịu với chuyện của công ty, lại còn phải nghe ngóng tin tức của Phi Yến, quả thật là rất bận.
Tuy nhiên, việc của Ninh Ninh anh cũng không hề xem nhẹ.
Đứng bên cạnh Hàn Vũ, anh hướng tầm mắt quan sát, quả thật là rất đẹp, rất bình yên.
Lấy một điếu thuốc ra châm lửa, Văn Vỹ im lặng nhìn làn khói trắng mờ ảo lan toả xung quanh mình.
"Là chuyện của Ninh Ninh sao?"
"Ừm...!Sau này em giao cô ấy lại cho anh."
"Đừng đùa nữa! Anh không gánh nổi trách nhiệm này đâu.
Anh vẫn chưa tìm được Phi Yến, vẫn chưa trả nghiệp của mình thì làm sao gánh nổi trách nhiệm nặng nề này."
"Chưa gì mà đã từ chối rồi sao?"
"Muốn chăm sóc bảo vệ cô ấy thì em tự đi mà bảo vệ lấy.
Cô ấy...!cần em chứ không phải anh."
"Anh hai..."
"Chẳng lẽ em không biết Ninh Ninh yêu em nhiều như thế nào sao?"
"Em biết, nhưng em không xứng với cô ấy.
Em tổn thương cô ấy quá nhiều, em thật sự không đủ dũng khí để đối mặt với cô ấy."
"Vậy nên em chọn cách trốn tránh cô ấy sao?"
"Không! Em không trốn, em vẫn sẽ ở đây, vẫn sẽ luôn nhìn theo bóng lưng của cô ấy."
"Em cố chấp quá rồi!"
"Cứ cho là cố chấp đi.
Xem như đây là em chuộc tội với cô ấy."
Văn Vỹ thở dài, anh cũng không biết phải nói gì vào lúc này nữa.
Là chuộc tội với Ninh Ninh, hay là làm cho Ninh Ninh phải đau lòng thêm lần nữa? Một kẻ cố chấp hy sinh, một người lại không được biết.
Cứ như thế, một người đi trước, một người im lặng chậm rãi bước theo sau.
Người phía trước cố chấp ôm nỗi mà gậm nhấm, kẻ phía sau lại đau lòng mà chẳng thể làm gì kể cả chỉ là ôm người kia một cái.
Vậy có phải là cả hai người phải đau lòng nữa hay sao.
__________
Sáng hôm sau...
Ca phẫu thuật mau chóng được sắp xếp.
Ninh Ninh được gây mê rồi đưa vào phòng phẫu thuật.
Hàn Vũ sau khi hoàn thành tờ cam kết tự nguyện hiến giác mạc xong thì cũng được đưa vào và nằm bên cạnh Ninh Ninh.
Anh nghiêng đầu nhìn dáng vẻ yên tĩnh của cô lần cuối, bàn tay anh đan vào tay cô.
Lần này là lần cuối, lần cuối cùng anh được nhìn thấy cô.
"Ninh Ninh! Mong em sau này sẽ trọn vẹn hạnh phúc.
Đây là cách cuối cùng mà anh yêu em."
Nếu không thể bên nhau thì chúc nhau hạnh phúc.
Nhưng giữa trăm ngàn lời chúc thì liệu rằng có mấy ai là thật lòng? Trên đời này ai cũng ích kỷ.
Làm gì có ai lại muốn nhìn người mình yêu hạnh phúc bên một người khác kia chứ? Và Hàn Vũ, anh cũng không ngoại lệ.
Chỉ là...!Tình yêu của anh dành cho cô quá sâu nặng, nên dù không nguyện ý, anh vẫn chúc cô một đời bình an, vạn ngày hạnh phúc.
Cô hạnh phúc, thì anh sẽ an lòng.
Một chút cảm giác buồn ngủ ập tới.
Hàn Vũ mau chóng đi vào giấc ngủ do tác dụng của thuốc gây mê.
Vũ Hoài Nam đi vào, đôi mắt thâm trầm nhìn vào hai bàn tay vẫn đan chặt vào nhau.
Tình yêu của hai người thật khiến người ta phải ngưỡng mộ.
"Chuẩn bị phẫu thuật."
Tất cả đều sẵn sàng, ca phẫu thuật được tiến hành rất suôn sẻ.
Trải qua hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng thì cả ê-kíp đều xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ.
Cánh cửa mở ra, Hoài Nam từ bên trong bước ra ngoài.
Người thân của Ninh Ninh và Hàn Vũ đều đã chờ sẵn ở đó.
Trong đám người xa lạ, anh lại tình cờ gặp được một người quen.
Đó là cô gái đã nhầm anh với một người nào đó.
"Bác sĩ Vũ! Hai người họ..."
"Yên tâm! Ca phẫu thuật rất thành công.
Họ sẽ được đưa vào phòng hồi sức cấp cứu để chúng tôi tiện theo dõi.
Mọi người có thể đến đó đợi."
"Cảm ơn bác sĩ."
Mọi người vội vàng đi về phía phòng hồi sức cấp cứu.
Tiểu Ái mệt mỏi chống tay đứng lên.
Chưa đi được mấy bước, cổ tay đã bị ai đó nắm lại.
Cô nhíu mày, quay đầu nhìn về phía anh.
"Anh làm gì vậy?"
"Sắc mặt cô không tốt lắm! Cô không sao chứ?"
"Tôi không sao, cảm ơn đã quan tâm."
"Hay để tôi đưa cô đi kiểm tra một chút."
"Tôi không sao thật mà! Anh buông tay tôi ra trước đã."
À! Thì ra anh vẫn còn đang nắm tay người ta không chịu buông.
Hoài Nam buông tay cô ra, cái biểu cảm có chút ngượng ngùng thật buồn cười.
Tiểu Ái nhìn thấy bộ dạng này thì không thể nhịn mà bật cười.
Người kia bị dáng vẻ của cô thì lại càng thêm xấu hổ.
"Cô cười cái gì?"
"Không có gì! Tôi xin phép đi trước."
"Khoan đã!"
"Chuyện gì?"
"À...!Mà thôi, không có gì.
Cô đi cẩn thận."
Tiểu Ái khó hiểu nhìn người trước mặt.
Nhưng rồi cũng không nói gì mà vội rời đi.
Hoài Nam đứng đó, đôi mắt cứ thế mà nhìn theo bóng lưng cô.
Anh cảm nhận được, trong đôi mắt xinh đẹp đó là cả một nỗi buồn không thể gọi thành tên.
Hơn bốn tiếng sau ca phẫu thuật, Ninh Ninh mới tỉnh lại.
Nhưng khi cô cố gắng mở mắt ra mới phát hiện, hình như mắt của cô có gì đó không ổn.
Cô muốn ngồi dậy nhưng lại bị Mộ Di ngăn cản.
"Cậu muốn làm gì hả? Cậu vừa mới phẫu thuật xong thôi đó."
"Di Di! Mắt của mình..."
"Ca phẫu thuật cắt khối u rất thành công nhưng nó lại ảnh hưởng tới mắt.
Cho nên..."
"Có phải...!Mình không thể nhìn thấy nữa đúng không?"
"Vớ vẩn! Cậu yên tâm, đã có người...!hiến giác mạc cho cậu rồi.
Một thời gian nữa cậu sẽ nhìn thấy thôi."
"Người đó là ai vậy? Mình muốn cảm ơn một tiếng."
"Người đó..."
Làm sao mà cô có thể nói cho Ninh Ninh biết, người hiến giác mạc cho cô ấy là Hàn Vũ đây? Nhưng mà...!Ài! Sao lại thành ra như vậy chứ?1
"Em nghỉ ngơi cho tốt đi.
Ngày mai anh sẽ đưa em đi gặp người đó."
Văn Vỹ từ bên ngoài đi vào, anh cũng vừa mới từ phòng của Hàn Vũ đi ra.
Nhìn hai người này, thật khiến cho người ta vừa đau lòng lại vừa tức giận.
Một người thì cố chấp, một người thì lại im lặng mà nhẫn nhục.
Không ai chịu nói rõ lòng mình trước mặt đối phương, vậy mà lại muốn người ta phải tự hiểu.
Con người chứ đâu phải thánh nhân! Mình không nói thì làm sao người ta hiểu được.
truyện kiếm hiệp hay
"Anh! Hàn Vũ..."
"Nó không có tới.
Nó đã...!bay qua Singapore rồi."
"Vậy sao?"
Cũng tốt!
Anh không biết, cũng tốt mà.
Nhưng mà tại sao cô lại cứ thấy có chút đau lòng.
Chắc có lẽ, cô vẫn còn đang ôm một chút hy vọng...
"Không tới...!Cũng tốt."
Bầu trời rất nhanh đã chuyển tối.
Ninh Ninh mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Cô mơ một giấc mơ rất lạ.
Trong giấc mơ đó, cô mơ thấy Hàn Vũ đứng cách cô rất xa.
Anh mỉm cười vẫy tay với cô, gương mặt quen thuộc nở một nụ cười dịu dàng.
"Hàn Vũ..."
"Ninh Ninh! Đừng qua đây."
"Anh sao vậy?"
"Anh xin lỗi! Không thể tiếp tục đi cùng em nữa rồi.
Đoạn đường sau này, thật hy vọng em sẽ gặp được người tốt hơn anh, sẽ cho em được hạnh phúc."
"Anh đang nói gì vậy?"
"Anh yêu em!".