"Tùng Dung."
Tùng Dung theo phản xạ ngẩng đầu,
không kịp đề phòng, bị anh hôn lên môi.
Ôn Thiếu Khanh không yên tâm, ngồi ăn cũng không mấy tập trung.
Tối về, anh gõ cửa nhà Tùng Dung nhưng không có động tĩnh gì, gọi điện thoại cho cô thì không ai nghe máy, đến văn phòng cũng chẳng thấy.
Anh đứng trước cửa thang máy chờ rất lâu cũng không thấy cô.
Đêm càng lúc càng khuya, Nhường Chút cọ vào chân anh kêu than.
Ôn Thiếu Khanh chán nản dựa vào tường gần cửa thang máy, thở dài, "Mày về trước đi, tao đợi thêm một lát."
Nhường Chút không nhúc nhích, tiếp tục dụi vào chân anh.
Ôn Thiếu Khanh lấy điện thoại di động ra xem giờ, gọi cho Chung Trinh, "Gọi cho chị họ cậu, hỏi xem cô ấy đang ở đâu."
Một lát sau, Chung Trinh gọi lại, "Ở nhà chị Trình Trình."
"Đêm nay không về à?"
“Chị họ bảo chị Trình Trình lại thất tình, phải ở cạnh chị ấy.”
Ôn Thiếu Khanh vẫn không yên lòng.
IQ và EQ của Tùng Dung có thể đá Chung Trinh bay xa mấy con phố, cô muốn lừa cậu cũng chẳng cần động não, "Gửi số của Châu Trình Trình cho tôi.”
Châu Trình Trình đang nằm trên sofa đắp mặt nạ, thấy số điện thoại lạ gọi tới bèn nhắm mắt nghe máy, "A lô, ai thế?”
Bên kia vang lên giọng đàn ông trầm thấp: "Tôi là Ôn Thiếu Khanh, xin hỏi Tùng Dung có ở đó không?"
"Ôn..." Châu Trình Trinh mở bừng mắt, giật mặt nạ xuống che điện thoại chạy tới phòng đọc sách tìm Tùng Dung, lẳng lặng dò ý cô.
Tùng Dung đang phiền muộn nằm trên đệm tập yoga.
Nhận được tín hiệu của Châu Trình Trình, cô lắc đầu.
Châu TrìnhTrình gật đầu hiểu ý, mở loa ngoài khách sáo trả lời: "Xin lỗi, Dung Dung đang tắm, không tiện nghe máy."
Nghe thấy cái cớ cũ rích này, Ôn Thiếu Khanh cũng không vạch trần, thong thả đáp: "Tôi có thể đợi."
Châu Trình Trình và Tùng Dung nhìn nhau.
Tùng Dung cau mày, tắt loa ngoài cầm điện thoại đặt bên tai, "Có việc gì không?”
Ôn Thiếu Khanh hỏi thẳng: "Ban ngày có chuyện gì?"
Tùng Dung lập tức phủ nhận: "Không có gì."
Ôn Thiếu Khanh lặng thinh một lúc, cuối cùng thở dài gọi tên cô: "Tùng Dung."
Cảm xúc của Tùng Dung bị tiếng thở dài này đánh động, trái tim vốn đang cứng rắn chợt như nứt ra một khe hở.
Cô bỗng hơi luống cuống, mãi sau mới lên tiếng: "Ừm?"
"Thôi, em không sao là được." Ôn Thiếu Khanh cảm thấy có một số việc nên đối mặt nói trực tiếp vẫn hơn, "Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, tối mai em về chúng ta nói chuyện."
Tùng Dung hơi bài xích, "Nói chuyện gì? Lâm Thần à? Em chẳng thân thiết gì với anh ấy, với lại, em cũng không muốn nói chuyện với anh."
Ôn Thiếu Khanh kiên trì, "Nhưng anh thì có."
"Để nói sau nhé, em đang bận." Tùng Dung bực bội cúp máy.
Luật sư giỏi nhất là giải quyết vấn đề, nhưng khi đối diện với vấn đề liên quan đến hai người bọn họ, cô lại xử lý loạn cả lên.
Tùng Dung cầm di động ngơ ngác ngồi đó.
Châu TrìnhTrình ho khẽ gọi cô tỉnh lại, tò mò hỏi: "Cậu và Ôn Thiếu Khanh..."
Tùng Dung ném di động lại cho cô bạn, "Ừm, đại khái cũng giống những gì cậu đang nghĩ đấy."
Cô kể qua loa chuyện với Ôn Thiếu Khanh, Châu Trình Trình nghe mà kinh ngạc, "Hai người có duyên quá rồi đấy? Chẳng trách lần trước cậu hỏi thăm mình về nhà họ Ôn.
Đã có duyên thế rồi, còn không yên ổn ở bên nhau, lăn tăn cái gì nữa?"
Nhắc tới chuyện này là Tùng Dung nổi cáu, "Anh ấy nói khó nghe như vậy, sao mình có thể không giận? Anh ấy dựa vào đâu mà nói mình thế chứ?"
Châu Trình Trình thì thào: "Cậu làm luật sư bao lâu nay, có lời nào mà chưa từng nghe, nhưng đã bao giờ thấy cậu giận như vậy đâu.
Chẳng phải toàn treo thẳng lên mà đánh à, từ bao giờ lại đổi sang phong cách giận dỗi trốn đi thế..."
Tùng Dung thực hiện một động tác kéo duỗi, ủ rũ giải thích, "Không giận, chỉ là cảm thấy anh ấy thật khó hiểu."
Châu Trình Trình đảo mắt, cười mờ ám nhích lại cô chăm chú, hỏi: "Dung Dung, chắc không phải cậu đang… tự ti chứ?"
Tùng Dung giật mình, sau đó làm như vừa nghe thấy chuyện gì nực cười lắm, "Sao mình lại phải tự ti?"
"Nói cũng đúng." Châu Trình Trình lùi lại, suy tư, "Nhưng cứ cảm thấy cậu là lạ thế nào ấy, rất không bình thường."
Tùng Dung lơ đãng trả lời: "Người không bình thường không phải mình."
Câu này đã nhắc nhở Châu Trình Trình, "Chắc không phải Ôn Thiếu Khanh ghen chứ?"
Tùng Dung ngẫm nghĩ, "Chắc không đâu, trước đó vẫn bình thường lắm, chẳng hiểu sao hôm ấy tự dưng giở chứng."
Châu Trình Trình nháy mắt, khẳng định, "Không phải ghen, mà là cố ý."
Tùng Dung nhìn cô bạn, "Cố ý gì?"
Châu Trình Trình cười gian, "Cậu xem, bây giờ cậu chẳng còn chút áy náy nào với anh chàng Lâm Thần kia nữa.
Cólẽ đây chính là mục đích của anh ấy."
Tùng Dung nổi da gà, "Anh ấy không biến thái đến mức đó chứ?"
“Mình cũng cảm thấy rất biến thái, nhưng chỉ dựa vào mấy lời khó nghe đó thôi mà hiệu quả đem đến lại rất lớn, mình thích." Châu Trình Trình khâm phục, "Không hổ là bác sĩ, đâm một dao là trúng vào điểm yếu."
Tùng Dung ủ dột, không nói thêm gì, làm xong hết các động tác mới lên tiếng: "Mình rất chán mình bây giờ, mỗi lần động đến chuyện gì liên quan đến anh ấy là rất..." Cô ngừng vài giây, cau mày nghĩ xem phải hình dung thế nào, "Rất ương ngạnh.
Rõ ràng bình thường không thế.
Anh ấy hiểu lầm mình, mình nên giải thích rõ ràng với anh ấy, chứng minh bản thân không phải kẻ bắt cá hai tay, vậy là vấn đề được giải quyết rồi.
Nhưng mình lại không muốn giải thích."
Châu Trình Trình bật cười, "Cậu coi tình yêu là kiện cáo đấy à? Luật sư Tùng, cậu phản ứng như thế mới bình thường, hiểu không? Cậu giữ lại sự tỉnh táo, lý trí, quyết đoán, dứt khoát của cậu là được rồi, còn yêu đương ấy mà, rõ là toàn ương ngạnh, quấn quýt, nũng nịu, tỏ vẻ đáng yêu, hormone là chất hóa học đặc biệt, nó thậm chí có thể khiến một cô nàng mạnh mẽ chuyển hóa thành em gái yếu đuối không thể tự lo cho cuộc sống của mình, huống hồ là cậu."
Tùng Dung không tán thành, "Ngụy biện."
Châu Trình Trình làm mặt bí hiểm, sáp lại ôm vai Tùng Dung, "Nói thật đi, có phải cậu đang rất mong anh ấy dỗ cậu không?"
Tùng Dung đẩy bạn ra, "Không!"
"Yêu đương mà, rảnh rỗi thì cãi nhau chút, nũng nịu chút, hờn dỗi chút, đều là tình thú!" Châu Trình Trình nghiêng đầu, "Không biết lúc bác sĩ Ôn dỗ người khác trông sẽ thế nào, thật sự muốn xem thử."
Tùng Dung nghiêm túc nhìn cô nàng, "Châu Trình Trình, có phải cậu gặp nhiều vụ án cẩu huyết quá rồi không?"
Châu Trình Trình dựa vào vai cô, hâm mộ, "Mấy vụ cẩu huyết làm gì có ai đẹp trai như Ôn Thiếu Khanh?”
Tùng Dung lay mạnh cô, "Này! Rốt cuộc cậu ở phe nào? Người ta nói mình bắt cá hai tay, cậu còn mê mẩn sắc đẹp anh ấy?”
Châu Trình Trình vẫn dựa vào vai cô, "Người ta có nói, dung mạo chịu ảnh hưởng từ nội tâm, anh ấy đẹp trai như vậy, mình không tin anh ấy là người có bụng dạ xấu xa gì.
Thế nên cậu cứ yên tâm, theo kinh nghiệm nhìn người của mình, anh ấy là người đáng để giao phó cả đời đấy!"
Nhận thấy tiếp tục trò chuyện với kẻ trọng ngoại hình như Châu Trình Trình là vô nghĩa, Tùng Dung nản lòng, "Đi ngủ sớm đi."
Nhà Châu Trình Trình cách văn phòng luật khá xa, Tùng Dung lại không lái xe, sáng hôm sau lúc đến cơ quan đã là mười giờ, vừa vào đến nơi trợ lý báo là có người nghe danh của cô, đến tìm cô nhờ tiếp nhận ủy thác từ sáng sớm, giờ đang đợi trong phòng họp.
Vừa bước vào phòng họp, trông thấy bóng lưng quen thuộc, Tùng Dung không hề nghĩ ngợi mà quay người đi ra.
Ôn Thiếu Khanh đuổi theo kéo tay cô, hai người đứng giằng co ngay trước cửa phòng họp.
Đàm Tư Trạch và Thượng Quan Dịch đi ngang qua trêu, "Ô, cãi nhau à?"
Tùng Dung xấu hổ lườm Ôn Thiếu Khanh.
Ôn Thiếu Khanh thoải mái cười gật đầu chào hỏi, tay vẫn nắm chặt.
Tùng Dung vùng vẫy, muốn hất bàn tay như gông cùm trên tay mình ra nhưng không được.
Cô quay sang nhìn Đàm Tư Trạch và Thượng Quan Dịch, "Người này tấn công cộng sự ngay trước mặt các anh, vậy mà các anh khoanh tay đứng nhìn như thế à?"
Thượng Quan Dịch cười, "Anh không định khoanh tay đứng nhìn, anh không thấy gì hết."
"Cãi nhau thật hả?" Đàm Tư Trạch nháy mắt với Ôn Thiếu Khanh, "Tôi nói này anh bạn, đừng cãi nhau với luật sư, đặc biệt là luật sư Tùng, cô ấy là luật sư tố tụng, mồm mép ghê lắm, anh càng không có ưu thế, anh phải...! Anh hiểu ý tôi đấy."
Ôn Thiếu Khanh mỉm cười, "Tôi hiểu rồi."
Vừa dứt lời, anh kéo Tùng Dung vào phòng họp, đóng cửa lại rồi dồn cô áp sát cửa, lập tức hôn không cho cô cơ hội phản kháng nào.
Tùng Dung giật mình, đưa tay ra muốn đẩy anh nhưng lại bị ép chặt hơn, đôi tay nóng rực trên lưng khiến cô phát hoảng.
Cửa phòng họp dùng kính mờ, mặc dù không thể nhìn rõ tình hình bên trong, nhưng cũng có thể thấy sơ sơ.
Đàm Tư Trạch và Thượng Quan Dịch đứng ngoài cửa trợn mắt há miệng kinh ngạc.
Mãi sau Đàm Tư Trạch mới nói: "Tôi thề, khi nãy tôi không có ý này, ý tôi muốn bảo anh ta phải tỏ thái độ tốt một chút, đừng mạnh bạo quá, không bảo anh ta...!làm như vậy."
Thượng Quan Dịch suy tư, "Nhưng anh không cảm thấy anh ta mạnh bạo thế này mới hiệu quả sao?”
Đàm Tư Trạch gật đầu đồng ý, "Ừ, chúng ta đi trước đi, không nên quấy rầy người ta.
Nếu không chốc nữa luật sư Tùng trông thấy sẽ muốn giết người diệt khẩu."
Tùng Dung càng phản kháng, động tác của anh càng dịu dàng, nhưng cô không sao đẩy anh ra được.
Một lúc sau cô đành từ bỏ, lúc này Ôn Thiếu Khanh mới chịu buông ra, đứng thẳng người nhìn Tùng Dung, nhưng đôi tay kia vẫn đặt trên eo cô.
Cảm xúc của Tùng Dung lúc này đã không thể dùng từ "tức giận" để hình dung được nữa, "Ôn Thiếu Khanh, anh không cảm thấy hành động này của anh quá trơ tráo sao?"
"Thì anh đã bao giờ nói mình là chính nhân quân tử đâu?” Ôn Thiếu Khanh cười cợt nhả, "Em muốn nói chuyện đàng hoàng hay là tiếp tục..."
Tùng Dung nhịn, cuối cùng cũng nặn ra một nụ cười, "Nói chuyện cho tử tế, anh buông tay ra đã."
Ôn Thiếu Khanh nhìn cô giây lát mới buông ra, đứng cách xa mấy bước.
Tùng Dung đi tới bàn hội nghị ngồi xuống, "Uống gì không?'
Ôn Thiếu Khanh lắc đầu.
"Vậy em đi rót cốc nước." Tùng Dung đứng lên, "Anh đợi một lát, em quay lại ngay."
Ôn Thiếu Khanh nheo mắt, "Không phải em muốn chạy đấy chứ?”
Tùng Dung cười, "Chạy được hòa thượng không chạy được miếu, đúng không?"
Ôn Thiếu Khanh gật đầu, "Em biết là tốt."
Tùng Dung làm đúng lời đã nói, rót nước xong nhanh chóng quay lại.
Nhưng cô vừa ngồi xuống, điện thoại của Ôn Thiếu Khanh liền đổ chuông.
Ôn Thiếu Khanh vừa nghe máy đã nghe tiếng Chung Trinh sốt sắng nói bệnh viện có bệnh nhân cấp cứu, gọi anh về.
Anh cúp máy, cau mày nhìn Tùng Dung, "Anh có việc phải về bệnh viện, tối nay chúng ta nói chuyện nhé."
Tùng Dung cười, "Để tối rồi nói."
Ôn Thiếu Khanh cảm thấy nụ cười này của cô có gì đó rất lạ, nhưng không nghĩ nhiều mà nhanh chóng rời đi.
Không ngờ lúc đến bệnh viện lại chẳng thấy bệnh nhân cấp cứu nào, chỉ có Chung Trinh đang mếu máo.
Ôn Thiếu Khanh nhìn cậu, không giận, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Cậu dám nói dối tôi?"
Chung Trinh vội quỳ xuống, "Đây không phải ý của em.
Sếp ơi, em cũng bị ép mà.
Chị họ bắt em nhất định phải lừa được sếp về."
Ôn Thiếu Khanh mặc kệ cậu, quay người gọi điện cho Tùng Dung.
Tùng Dung nghe máy, vui vẻ chọc tức anh, "Bác sĩ Ôn, anh không biết nham hiểm xảo trá là sở trưởng của luật sư à?"
Ôn Thiếu Khanh trầm mặc, "Những lời đó...!không phái suy nghĩ thật của anh.
Anh biết em không phải người như vậy."
Tùng Dung khẽ hừ, "Anh sai rồi, em chính là người như thế.”
Lúc này Ôn Thiếu Khanh mới nhận ra, cái kiểu hờn dỗi vùng vằng này của Tùng Dung thật khiến người ta muốn ôm cô vào lòng cắn mấy cái!
Thấy Trần Thốc đứng ở phía xa đang ra hiệu cho mình, anh khẽ gật đầu, nói vào điện thoại: "Anh còn có chút việc, tối nay anh đợi em ở nhà, muộn mấy cũng đợi."
Tùng Dung hiếm khi chiếm được ưu thế, vui vẻ nói: “Vậy anh cứ thong thả chờ!"
Không ngờ chẳng cần đợi tới tối, ngay buổi chiều hôm đó Ôn Thiếu Khanh đã gặp được Tùng Dung.
Khi anh bước ra khỏi phòng mổ, Trần Thốc nhìn về phía sau, "Cậu học trò biểu tượng cảm xúc của cậu đâu rồi?"
"Chung Trinh?" Anh quay đầu nhìn, "Chắc còn đang thay quần áo.
Sao thế?"
Vừa dứt lời, Chung Trinh liền nhảy ra, "Có em!"
Trần Thốc nhìn cậu, "Hình như lúc nãy tôi thấy chị họ cậu ở khoa Chấn thương Chỉnh hình."
"Chị họ em?" Chung Trinh sửng sốt, "Sao chị ấy lại ở đó?"
Trần Thốc lắc đầu, "Hình như bị gãy xương thì phải.
Tôi thấy mặt cô ấy trắng bệch.
Nhưng không chắc có đúng là cô ấy không.
Tôi còn một ca mổ nữa nên không để ý lắm.
Cậu có cần đi xem sao không?"
Chung Trinh sốt ruột chạy đến thang máy, "Sếp, em sang khoa Chấn thương Chỉnh hình xem chút nhé."
Ôn Thiếu Khanh nghe Trần Thốc nói vậy mặt cũng biến sắc, "Tôi cũng đi."
Tùng Dung không ngờ khoa Chấn thương Chỉnh hình lại làm ăn tốt như vậy, mãi không đến lượt, cô cảm thấy mình sắp đau ngất đi rồi.
Bác sĩ nhìn cô, "Sao đến một mình thế? Không ai đi cùng à?"
Tùng Dung nhịn đau, yếu ớt mở miệng: "Chỉ bị thương ở tay thôi, tôi tự đi được."
Bác sĩ kê đơn rồi gọi một y tá đến: "Đưa cô ấy đi chụp phim đi."
Lúc Tùng Dung mang phim về thì trông thấy Ôn Thiếu Khanh và Chung Trinh đứng ở hành lang.
Chung Trinh thấy cô lập tức chạy tới, "Chị họ, chị sao rồi?"
Tùng Dung lau mồ hôi trên trán, "Không sao, đi xuống cầu thang không cẩn thận nên bị ngã, lúc tiếp đất chống tay xuống mới thành ra thế này."
Chung Trinh kéo tay cô, thở dài, "Đang yên đang lành sao lại ngã?"
Ôn Thiếu Khanh tới gần nhìn cô.
Người ban sáng vẫn còn vênh váo đắc ý trong điện thoại giờ đang tái mặt, trông không có chút sức sống nào.
Anh cau mày.
Tùng Dung hơi xấu hổ, nhưng cơn đau khiến cô chẳng còn lòng dạ nào mà giận dỗi.
Ôn Thiếu Khanh nhanh chóng đưa tay ra đỡ cô dựa vào người mình, "Đi vào đã."
Bác sĩ thấy Ôn Thiếu Khanh dìu Tùng Dung đi tới, lên tiếng chào: "Vừa mới bảo sao bệnh nhân lại đi một mình, giờ lập tức có hai người rồi."
Ôn Thiếu Khanh đưa phim cho bác sĩ kia.
Bác sĩ đặt lên bàn đọc phim X-quang, nhìn Ôn Thiếu Khanh, "Anh cũng là bác sĩ, anh tự xem đi."
Ôn Thiếu Khanh xem một lát, quay lại giải thích với Tùng Dung: “Gãy xương cổ tay, không nghiêm trọng lắm, bó bột nhé?”
Lúc Tùng Dung xếp hàng đợi bó bột, Chung Trinh tiến đến gần cô thì thầm: “Chị họ… Chị có muốn tạo cơ hội làm hòa với sếp em thì cũng không nên chà đạp thân thể mình chứ? Đang yên đang lành lại ngã để tay bị gãy xương, thế mà chị cũng làm được… Sao kể từ khi gặp lại sếp em, chị không bị thương chỗ này thì lại bị thương chỗ khác thế? Muốn vun đắp tình cảm cũng đâu cần đánh đổi cơ thể mình…”
Mặt Tùng Dung như muốn sụp đổ, mò lấy chiếc túi bên cạnh định đập cậu.
Chưng Trinh lập tức nhảy tránh ra, quay sang bên cạnh gào lên: "Sếp, sếp mau đến xem, chị họ em bảo là chị ấy đau lắm!"
Ôn Thiếu Khanh đang nhìn mấy người phía trước, nghe thấy tiếng của Chung Trinh liền quay lại, "Sao vậy?"
Chung Trinh đứng cách xa vài mét, tiếp tục nói nhảm: "Chị họ, đang yên đang lành sao chị lại ngã gãy xương chứ? Có phải vì hai người cãi nhau, tâm trạng chị khó chịu, tinh thần không tập trung nên mới bị ngã đúng không?"
Tùng Dung chỉ muốn đập chết cậu, nghiến răng nói: "Em im miệng cho chị!"
Chỉ có điều, cô đang là người bị thương, mấy chữ kia thốt ra nghe chẳng có chút hơi sức nên Chung Trinh không sợ.
Ôn Thiếu Khanh thấy cô không còn sức để nói chuyện, quay sang nói với y tá mấy câu rồi nhanh chóng dìu Tùng Dung đến phòng điều trị, vừa đeo găng tay y tế vừa nói: "Phía trước vẫn còn mấy người.
Thôi không đợi nữa, để anh làm cho."
"Anh làm?" Tùng Dung che tay, "Anh đâu phải bác sĩ khoa Chấn thương Chỉnh hình."
Ôn Thiếu Khanh tự tin, "Anh học qua rồi."
"Chính anh nói trong ngành có chuyên ngành còn gì?"
"Bó bột thôi mà."
"Thôi em chờ thêm một lát cũng được."
"Em không tin anh à?"
Tùng Dung lẳng lặng nhìn anh.
Ôn Thiếu Khanh kiên nhẫn đợi, cuối cùng cô cũng gật đầu.
Thấy Ôn Thiếu Khanh muốn tự tay bó bột cho cô, một bác sĩ trẻ ra ngoài hô lên: "Giáo sư Ôn bó bột mẫu này, các em mau tới xem đi!"
Thoáng chốc, một đám sinh viên xông vào phòng điều trị, chen chúc vây quanh, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị quay clip.
Tùng Dung nhìn một lượt, khẽ thở dài trong lòng.
Hai lần đến bệnh viện này đều bị vây xem, lần trước là nhổ răng, lần này là bó bột.
Từ sau sẽ không tới nữa.
Ôn Thiếu Khanh nhìn cô rồi lại nhìn đám học trò xung quanh, "Quay thao tác thôi, cấm quay mặt."
Đám sinh viên hớn hở đồng ý: "Vâng!"
Anh mới tới gần, Tùng Dung đã cảm thấy căng thẳng khó tả, liền quay sang phía Chung Trinh.
Ôn Thiếu Khanh nhìn theo ánh mắt cô, bỗng dưng lên tiếng: "Người thân bệnh nhân đi ra ngoài."
Chung Trinh sững sờ, "Sếp, em cũng muốn học hỏi mà.”
Ôn Thiếu Khanh chỉ ra cửa, "Chốc nữa cậu xem clip."
Chung Trinh vâng lời đi ra.
Ôn Thiếu Khanh đã cố gắng làm thật nhẹ, nhưng trán Tùng Dung vẫn đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Anh liếc cô, "Đau thì kêu lên, chịu đựng là không đau nữa à?"
Trước mặt bao nhiêu người, Tùng Dung ngại không dám kêu.
Nhưng tay càng lúc càng đau, cô hít sâu một hơi, "Anh cố tình đấy à?"
Ôn Thiếu Khanh còn chưa lên tiếng, đã có sinh viên đứng cạnh cười động viên cô: "Không đâu, thầy Ôn luôn đối xử với bệnh nhân rất tốt."
Ôn Thiếu Khanh gật đầu đồng ý, "Ừ, người phụ nữ của mình thì tất nhiên mình phải thương rồi."
“…”
Cả thế giới như lặng đi, cảm giác đau của Tùng Dung cũng bay biến, cúi đầu im lặng.
Ôn Thiếu Khanh nhìn động tác tay của mình, mấy giây sau mới nói tiếp: "Làm quen đi, đây là bạn gái của tôi."
Đám sinh viên yên lặng một lúc rồi đồng thanh gọi: "Chúng em chào cô!"
Tùng Dung cứng người, khóe môi giật nhẹ, không biết nên cười hay nên vờ như không nghe thấy.
Động tác tay của Ôn Thiếu Khanh vẫn đều đặn nhịp nhàng, chỉ hơi cong cong khóe môi.
"Được rồi." Anh nhanh nhẹn tháo đôi găng tay rồi lấy chiếc bút từ túi áo trước ngực ra, lưu loát ký tên mình lên lớp thạch cao bó trên tay cô trước mặt tất cả mọi người.
Khoảnh khắc ấy, Tùng Dung nhìn xuống cánh tay, bỗng dưng cảm thấy tim mình ngơ ngẩn.
Anh mặc áo blouse trắng ngồi bên cửa sổ, nửa thân người chìm trong quầng sáng lấp loáng dịu dàng.
Tên anh viết ra chỉ có vài centimet ngắn ngủi, vậy mà lại đi xuyên qua bao năm tháng dài đằng đẵng của em.
Ôn Thiếu Khanh, thật ra có một điều anh không biết, đó là em từng coi anh như một ước mơ.
Anh vẫn luôn là mơ ước của em.
Là ước mơ, không phải lý tưởng.
Vì nếu là lý tưởng thì em còn có thể phấn đấu cố gắng để thực hiện, nhưng ước mơ thì chưa chắc.
Bởi biết đâu đó chỉ là một mơ ước hão huyền, xa vời đến độ khiến em đôi lúc muốn buông xuôi.
.