Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh


Nhóm sinh viên bắt đầu chụp mọi góc độ cánh tay Tùng Dung, vừa chụp vừa khen: "Thật hoàn hảo! Thầy Ôn chắc hẳn là cung Xử Nữ nhỉ?"
Có người tò mò, vừa chụp ảnh vừa hỏi: "Thầy Ôn, sao bó bột xong lại phải ký lên thạch cao ạ?"
Ôn Thiếu Khanh suy nghĩ một chút, “Bình thường thì không cần, ký tên lên bệnh án là được rồi.”
“Vậy thầy làm thế này..."
Ôn Thiếu Khanh thản nhiên, "Để chứng minh… đây là của tôi.”
Nói xong, anh chỉnh góc độ điện thoại của sinh viên kia, “Chốc nữa gửi tấm hình này cho tôi luôn nhé."
Tiếng ho khan lập tức vang lên.

Một câu hai nghĩa, của thầy, rốt cuộc là thạch cao hay là cô ấy?
Tùng Dung nhìn đám sinh viên đang nháy mắt ra hiệu, lại nhìn nụ cười mỉm của Ôn Thiếu Khanh, cố gắng giữ hơi thở bình ổn, trong lòng gào thét, lại nữa, lại nữa!
Khi Ôn Thiếu Khanh dìu cô ra khỏi khoa Chấn thương Chỉnh hình thì cũng đã tới giờ tan tầm.

Anh quay lại phòng thay quần áo, sau đó về nhà cùng Tùng Dung.
Lên xe rồi mà mặt Tùng Dung vẫn đỏ bừng.

Ôn Thiếu Khanh quay sang nhìn cô, "Đau lắm à?”
Tùng Dung ngoảnh ra cửa sổ, không để ý tới anh, mấy giây sau mới quay lại, "Câu vừa nãy cũng ghi vào trong clip rồi nhỉ?”
Ôn Thiếu Khanh từ từ khởi động xe, "Câu nào?”
“Chính là..." Tùng Dung chợt dừng lại, thở dài cam chịu, không nói thêm gì, tiếp tục ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ.
Ôn Thiếu Khanh nhìn cô, khóe môi chầm chậm cong lên.
Sap đến nhà, thấy Tùng Dung không còn quá khó chịu.

Ôn Thiếu Khanh mới hỏi: “Sao đang yên đang lành lại ngã cầu thang?"
Tùng Dung cũng không biết rốt cuộc vì sao, mơ hồ cảm thấy dường như có người đẩy mình, thế nhưng khi ấy đông người, cô cũng không dám chắc, "Lúc ấy đang mải nghĩ, không để ý nên bước hụt."
Ôn Thiếu Khanh không hỏi thêm, "Chốc nữa tiện đường đến siêu thị mua ít xương, hầm canh xương tẩm bổ cho em."
Nhớ tới việc ban ngày đã gài bẫy anh, Tùng Dung hơi xấu hổ, "Không cần đâu."
Ôn Thiếu Khanh thấy cô uể oải, ngừng một chút mới nói: "Chuyện Lâm Thần..."
Tùng Dung lập tức ngắt lời anh: "Lâm Thần với em không có quan hệ gì hết.

Sau này nếu anh ấy hỏi, anh cứ bảo với anh ấy là, lúc trước em từ chối anh ấy thật ra không liên quan gì đến anh.

Nguyên nhân thật sự là em không thích đàn ông, em thích phụ nữ.

Bây giờ đàn ông toàn yêu nhau, phụ nữ cũng vậy."
Ôn Thiếu Khanh lập tức phanh lại, ngoảnh sang nhìn cô khó tin, "Em nói linh tinh gì vậy?"
Tùng Dung dửng dưng, "Không nói linh tinh, em vẫn luôn thích phụ nữ, chẳng qua cứ cố kiềm chế bản thân mà thôi.

Giờ em phát hiện không kiềm chế được nữa, thôi thì giải phóng chính mình vậy."
Ôn Thiếu Khanh chợt cảm thấy không phải anh dùng thuốc quá mạnh, mà đã dùng sai thuốc! Người phụ nữ này điên rồi sao?
Chung Trinh ngồi ghế sau cố gắng co người lại, giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, đến hô hấp cũng chậm đi, lòng vô cùng kinh ngạc.

Chị họ muốn bộc lộ bản thân rồi sao? Có nên nói cho hai bác biết không?
Tùng Dung bình tĩnh chỉ về phía trước, "Ở đây không được dừng xe, có camera đấy."
Ôn Thiếu Khanh bật xi nhan, một lần nữa đi ra đường, vừa đi vừa nghĩ, e là chuyện này cần bàn kỹ hơn.

Lần này là do anh sơ suất, không hề nghĩ Tùng Dung sẽ phản ứng như thế.

Thích phụ nữ? Được thôi, trùng hợp anh cũng thích phụ nữ, sở thích rất hợp nhau!
Đến chung cư, Chung Trinh bị đuổi xuống xe mua xương, Ôn Thiếu Khanh đưa người bị thương về nhà.
Cơm tối do Ôn Thiếu Khanh chuẩn bị.

Tùng Dung đau tay nên chẳng có tâm trạng ăn gì, hầu hết đồ ăn đều vào bụng Chung Trinh.
Ôn Thiếu Khanh bê một bát canh ra khỏi bếp, đặt trước mặt Tùng Dung, "Không ăn cơm thì uống chút nước đi, mai anh đi mua bồ câu về nấu canh."
Lúc trước nhìn thấy Ôn Thiếu Khanh, Tùng Dung còn có thể nói giọng lạnh lùng.

Nhưng giờ xảy ra chuyện này, anh không những tự tay bó bột mà còn nấu canh cho mình, cô cũng không tiện áp dụng đòn tâm lý tiếp, bèn gượng gạo, "Cảm ơn."
Chung Trinh ngửi thấy mùi thơm là chảy nước miếng, “Sếp, em cũng muốn!"
Ôn Thiếu Khanh chỉ vào bếp, “Trong bếp vẫn còn, tự đi lấy đi."
Chung Trinh hớn hở vào bếp.

Ôn Thiếu Khanh nhìn Tùng Dung, đột nhiên lên tiếng: "Tối em ngủ ở nhà anh hoặc anh ngủ ở nhà em."
Tùng Dung cảm thấy câu này thật quen, lần trước cô bị đập đầu anh cũng nói vậy, "Không cần đâu, chỉ gãy xương tay thôi mà, sẽ không đến mức ngủ rồi không tỉnh lại chứ?"
Ôn Thiếu Khanh gật đầu, "Từ góc độ y học mà nói thì không.

Nhưng anh nghĩ đến khả năng sinh hoạt của em mới đưa ra đề nghị này."
Tùng Dung nhìn Ôn Thiếu Khanh, cảm thấy vô cùng xấu hổ, hận không thể lập tức trốn về nhà.

Cô bác bỏ đề nghị của anh: "Em bị gãy xương chứ không tàn phế.

Với lại, có Chung Trinh ở đây.

Nó ỏ lại chăm sóc em là được."
"Chung Trinh sắp thi, em đừng làm ảnh hưởng đến việc ôn tập của học trò anh." Ôn Thiếu Khanh quay đầu nhìn Chung Trinh đang bê bát canh lớn từ bếp ra, "Cậu vẫn chưa về ôn bài à?"
"Về chứ ạ, đi ngay bây giờ đây." Chung Trinh uống hai ba ngụm hết sạch bát canh, lau miệng nói với Tùng Dung: "Chị họ, em đi trước, mai quay lại thăm chị."
"Chung Trinh!" Tùng Dung uy hiếp cậu, "Em dám đi thử xem!"
Chung Trinh muốn khóc.

Cậu chỉ đi múc bát canh, sao tình hình lại thành ra thế này? Tại sao hai người cãi nhau cứ muốn làm tổn thương người vô tội? Rốt cuộc cậu phải chọn sếp hay chọn chị họ đây?
Ôn Thiếu Khanh hờ hững liếc cậu, dù không nói gì nhưng lại khiến Chung Trinh phải động não cân nhắc lợi hại.

Ban ngày cậu mới lừa Ôn Thiếu Khanh, nếu bây giờ còn đứng về phía Tùng Dung, chắc chắn sẽ chết rất thảm.

Nghĩ vậy, cậu nhìn Tùng Dung bằng ánh mắt khẩn thiết, "Chị họ, hay thế này đi, em về nhà trước lấy tài liệu ôn tập rồi quay lại?"
Cậu vừa nhích dần ra cửa vừa gào thét trong lòng, còn mấy bước nữa thôi! Mấy bước nữa là tới cửa rồi! Chỉ cần ra khỏi cái cửa này là được! Em cũng không nói là bao giờ về!
Tùng Dung cắt lời, phá tan ảo tưởng của cậu, "Không được, ôn tập ít đi một hôm cũng không chết người."
Chung Trinh kinh ngạc, "Chị có phải chị họ của em không thế? Sao có thể nói ra những câu như vậy? Giờ đang trong giai đoạn phải tranh thủ từng giây từng phút! Em có giành được học bổng hay không đều dựa vào lần này đấy!"
Tùng Dung không bận tâm, "Em không giành được thì chị cấp tiền cho."
Chung Trinh mừng rỡ, chưa kịp tỏ vẻ hớn hở đã thấy Ôn Thiếu Khanh nhìn đồng hồ trên tay, ra tối hậu thư, "Giờ là tám giờ năm mươi bảy phút.

Nếu trước chín giờ cậu còn chưa ra ngoài..."
"Đừng nói! Em đi ngay, em đi ngay! Xin lỗi chị họ! Em đi trước! Mai em nhất định sẽ tới thăm chị!" Chung Trinh không do dự chạy vội ra bên ngoài, bịt lỗ tai vờ như không nghe thấy tiếng gọi của Tùng Dung, sau đó đi nhanh đến thang máy.
Tùng Dung chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của Chung Trinh, không ngờ đứa em họ này lại phản bội cô lần nữa.
Ôn Thiếu Khanh vui vẻ cười động viên: "Anh biết anh trơ tráo, đừng tức giận, chú ý sức khỏe."
Tùng Dung hậm hực, "Em không tức giận."
Thấy trán cô đã nổi gân xanh, Ôn Thiếu Khanh cố nhịn cười, Vậy chọn đi, nhà anh hay nhà em?"
Tùng Dung đổi tư thế ngồi, dứt khoát nói, "Nếu em cứ không chịu chọn thì anh định thế nào?"
Nụ cười bên môi Ôn Thiếu Khanh như hằn sâu thêm.

Thoắt cái, anh ôm chặt lấy cô, đề nghị: "Lý trí một chút đi luật sư Tùng.

Thật ra anh cũng không ngại ôm em cả đêm thế này đâu."
Tùng Dung vùng vẫy.

Lúc có hai tay cô đã không phải đối thủ của anh, huống hồ hiện tại chỉ còn dùng được một tay, hoàn toàn không có cơ hội phản kháng nào.

Cô khẽ cắn môi, "Sang nhà em."
Tùng Dung vốn cho rằng tay bị thương cũng không sao, nhưng lúc tắm mới phát hiện quả thật rất ảnh hưởng đến sinh hoạt, mà cánh tay bị thương còn là tay phải, khó khăn lắm cô mới lau khô người, thay đồ ngủ, lại bắt đầu vật lộn với dây lưng quần.
Dây quần ngủ là kiểu buộc, bình thường không thấy bất tiện, giờ chỉ còn một tay, cô không làm sao thắt được nút, loanh quanh cả buổi cũng không làm xong.
Ôn Thiếu Khanh gõ cửa, "Có cần anh giúp không?"
Tùng Dung giật mình, "Không cần! Xong ngay đây."
Ôn Thiếu Khanh không yên tâm dặn dò: "Đừng làm ướt tay nhé."
Tùng Dung đáp bừa, cúi đầu tiếp tục thắt nút.

Mười phút sau cô cuối cùng cũng từ bỏ, giật một cái nhét vào trong quần rồi ra khỏi phòng tắm.
Ôn Thiếu Khanh đứng ở cửa nhìn cô chăm chú, sau đó ánh mắt dừng lại ở bàn tay đặt trên bụng của Tùng Dung, Đau bụng à?"
Tùng Dung cuống lên, "Không."
"Vậy sao em ôm bụng?"
"Không có gì." Bàn tay đặt trên bụng cô dùng sức hơn.

Cô cũng không muốn ôm bụng, nhưng nếu không làm thế thì sẽ bị tụt xuống.
Ôn Thiếu Khanh nhìn một lúc, không biết vì sao lại phát hiện ra, chợt nở nụ cười, "Nào, để anh buộc cho em."
Tùng Dung quẫn bách, cúi đầu ngượng ngùng, "Không cần! Đi ngủ ngay ấy mà."
Ôn Thiếu Khanh "à" một tiếng đầy ý tứ, "Hóa ra luật sư Tùng thích ở trần đi ngủ.

Hay là hôm nay em cố chịu một chút vậy, dù sao anh cũng ở đây, lỡ anh nhìn thấy gì em sẽ xấu hổ lắm."
Tùng Dung ngẩng lên trừng mắt với anh, "Em không có thói quen đó."
"Được, được." Ôn Thiếu Khanh cười đi tới gần, "Anh buộc cho em."
Tùng Dung ngập ngừng một lát rồi ngoan ngoãn để anh giúp.
Ngón tay anh nhẹ nhàng đặt lên hông Tùng Dung, cẩn thận sửa sang dây buộc bị xô lệch.

Xuyên qua lớp vải mỏng, nhiệt độ từ đầu ngón tay truyền đến làn da cô.

Tùng Dung cố gắng giữ đều hơi thở, cúi đầu nhìn đôi tay đang đặt trên hông mình, chợt nhớ tới mười khoảnh khắc đàn ông khiến phụ nữ rung động nhất mà Châu Trình Trình từng nói.

Trong đó có một hành động là người đàn ông quỳ xuống buộc dây giày cho người phụ nữ.

Giờ nghĩ lại, người viết ra mười khoảnh khắc này khả năng cao là chưa yêu bao giờ.

Buộc dây giày đã là gì, buộc dây lưng quần mới chết người chứ.

Đâu chỉ đơn giản là rung động, mà khiến trái tim người ta đập thình thịch, sắp vọt ra ngoài lồng ngực rồi.
Ôn Thiếu Khanh đang định thắt nơ, không biết vì sao lại nhớ tới hồi đi học có cô "tướng cướp" nào đó đã dùng nút buộc ngoại khoa để đùa giỡn Kiều Dụ.

Lòng thoáng rung động, anh bắt đầu thực hiện luôn với sợi dây lưng quần này.
Tùng Dung thấy tình hình không ổn, "Anh làm gì đấy?"
Động tác tay của Ôn Thiếu Khanh hết sức gọn gàng, "Nút buộc ngoại khoa, rất chắc."
Tùng Dung cạn lời, "Thế lúc cởi ra em phải làm thế nào?"
"Gọi anh.

Anh thắt nút, tất nhiên cũng phải chịu trách nhiệm mở nút." Ôn Thiếu Khanh ngừng lại, nghiêm trang hỏi, "Giờ muốn cởi ra à?"
Tùng Dung đỏ mặt, "Anh đi ra!"
Ôn Thiếu Khanh cau mày thì thào: "Quả nhiên kéo quần lên là không nhận người nữa!"
Tùng Dung không ngờ anh đường đường là một giáo sư mà cũng dùng những từ ngữ gợi dục như vậy, "Ôn Thiếu Khanh!"
Anh lập tức ôm lấy eo Tùng Dung, cẩn thận tránh tay phải, kéo cô vào lồng ngực minh, áp trán vào trán cô khẽ cười, "Giờ còn thích phụ nữ không?"
Tùng Dung cố chống chọi, đấu mắt với anh, một lúc sau vẫn phải nghiêng đầu đi, mặt dần đỏ lên.
Ôn Thiếu Khanh nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, tâm trạng càng lúc càng dễ chịu, khẽ gọi: "Tùng Dung."
Tùng Dung theo phản xạ ngẩng đầu lên, không kịp đề phòng, bị anh hôn lên môi.
Cảm xúc ấm áp mềm mượt truyền đến, mùi hương thơm mát và thân thuộc của cơ thể anh tràn ngập trong mũi cô.

Anh ở bệnh viện lâu ngày, nhưng không hiểu sao trên người không hề có mùi thuốc sát trùng, sạch sẽ đến mức khiến lòng cô nhộn nhạo.
Môi anh chỉ nhẹ nhàng chạm lên môi cô, nhưng lại khiến hơi thở của cô thêm dồn dập, còn thoáng mang theo chút mong chờ.
Ôn Thiếu Khanh hơi khép mắt, Tùng Dung có thể thấy rất rõ từng sợi lông mi của anh.

Nhịp tim cô dồn dập, một lúc sau mới đẩy anh ra, hắng giọng, ánh mắt mông lung: "Hình như chúng ta đang cãi nhau, thân mật như vậy không thích hợp."
Ôn Thiếu Khanh tối nay giống như đang có trận chiến tranh giành với eo của Tùng Dung.

Anh ôm lấy eo cô, hơi kéo cô vào sát mình, cười nói, "Vậy gửi văn bản luật sư cho anh đi.

À, anh quên mất, luật sư Tùng bị thương ở tay, không tiện viết văn bản luật sư, hay em đọc cho anh viết?"
Anh gần cô quá, Tùng Dung bắt đầu cảm thấy nóng.

Cô thật sự rất tức nụ cười xấu xa kia, nhìn anh hỏi: "Giáo sư Ôn, học trò của anh có biết cái bộ dạng này của anh không?"
Ôn Thiếu Khanh vừa lắc đầu, vừa nhìn cô bằng ánh mắt hâm mộ, "Họ làm gì có cái phúc ấy.

Chỉ có một mình em được nhìn thôi."
Tùng Dung bị anh làm nghẹn họng mấy lần, đẩy mãi mà anh không nhúc nhích.

Thậm chí cô còn bị anh ấn đầu vào lồng ngực, chưa kịp giãy đã nghe thấy tiếng thở dài của anh vang lên bên tai, giọng cũng nghiêm chỉnh hơn hẳn: "May mà em không sao, hôm nay lúc nghe nói em ở khoa Chấn thương Chỉnh hình, anh đã giật mình đấy, lúc bó bột cho em cũng hết sức căng thẳng.

Bao năm rồi anh không có cảm giác ấy.

Mấy hôm trước là anh có lỗi, anh đã dùng sai cách, chuyện của Lâm Thần để từ từ giải quyết sau, chúng ta đừng cãi nhau nữa, cảm giác này thật khó chịu chết đi được."
Nói xong, anh sờ lên gáy cô, "Lần trước em bị va vào chỗ này, anh cũng rất hoảng."
Tiếng đập trái tim anh vang lên bên cạnh tai cô.

Hóa ra Châu Trình Trình nói đúng, anh thật sự cố ý làm như vậy.

Nhưng cô không muốn anh xin lỗi.

Giờ phút này Tùng Dung bỗng hiểu, Châu Trình Trình mỗi ngày chứng kiến nhiều vụ án éo le trên tòa cũng là điều có lợi, chỉ thoáng cái đã nhận ra sự tự ti ẩn giấu trong cô.

Người bản thân yêu thầm bao lâu giờ đột nhiên thuộc về mình, hạnh phúc không chân thực ấy khiến lòng cô dần nảy sinh cảm giác tự ti.

Hóa ra đối mặt với tình yêu, cô cũng chẳng phải người ngoại lệ.
Cuộc sống của cô luôn rất thuận lợi, không ngờ cũng có ngày phải cảm thấy tự ti.

Vì tự ti nên một câu nói của anh cũng có thể làm cô lo âu thấp thỏm, lý trí và bình tĩnh đều tiêu tan, đồng thời thu mình trong vỏ ốc.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui