Hoá ra một người đàn ông điềm tĩnh tao nhã khi trở nên buông thả lại quyến rũ đến vậy.
Ôn Thiếu Khanh cười với cô, khẽ giọng hoà một câu hát.
Anh không có micro, Tùng dung chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình của anh.
I’ll love you, always…
Type: Dobby
Tay phải của Tùng Dung đã mấy tuần không hoạt động, tháo bột xong cảm thấy hơi khó chịu.
Lúc sang nhà Ôn Thiếu Khanh ăn cơm tối, cô nhìn chằm chằm vào bàn tay cầm đũa, khiến Ôn Thiếu Khanh thấy buồn cười, “Sao vậy?”
Cô xoay xoay cổ tay, “Cảm thấy như không phải tay mình.”
Ôn Thiếu Khanh đặt đũa xuống nắm cổ tay cô, “Tháo bột rồi cũng không được coi thường, cố gắng nghỉ ngơi nhiều vào, sắp tới đừng xách vật nặng, qua một thời gian ngắn nữa đến bệnh viện kiểm tra lại.”
Tùng Dung gật đầu nhưng ánh mặt vẫn không rời khởi tay phải.
Ôn Thiếu Khanh lẳng lặng cười, tiếp tục ăn.
Lúc rửa bát, Ôn Thiếu Khanh thử hỏi dò: “Chốc nữa anh đến nhà Tiêu Tử Uyên viết thiệp cưới giúp, có muốn đi cùng không?”
Hiện giờ Tùng Dung đã không còn sợ Nhường Chút.
Cô đang ngồi cho nó ăn sữa chua, nghe nói vậy thì ngẩn ra, nhớ tới hộp kẹo hỉ kia thì ngập ngừng từ chối: “Không được, em còn phải tăng ca.”
Ôn Thiếu Khanh tắt vòi nước, quay người thong thả lau tay, “Sao, sợ gặp Lâm Thần à?”
Từ sau lần cãi nhau vì Lâm Thần, cô quả thự chỉ còn coi Lâm Thần là đàn anh.
Cô không đi là vì sợ Ôn Thiếu Khanh sẽ ngại, nếu anh không cảm thấy thế nào thì cô càng chẳng sao hết.
Tùng Dung ngẩng lên, bình thản nhìn anh, “Không.
Đi thì đi.”
Nhà mới của Tiêu Tử Uyên và Tuỳ Ức cách đó không xa, hai người liền dẫn Nhường Chút đi bộ qua đó.
Ai ngờ Tùng Dung đi một lát liền không chịu được, thở hồng hộc đứng bên đường nhìn Ôn Thiếu Khanh ai oán.
Cô thật chủ quan, khái niệm “không xa” của Ôn Thiếu Khanh với cô khác nhau hoàn toàn.
Ôn Thiếu Khanh vừa dỗ vừa lừa cô đi thêm hai con phố, cô đứng ở bên đường, nhất quyết không chịu đi, ôm lấy cánh tay Ôn Thiếu Khanh, dựa đầu trên vai anh thở hổn hển.
Ôn Thiếu Khanh lau mồ hôi trên trán cô, “Thể lực của em kém quá.”
Tùng Dung hậm hực, “Không xa của anh là thế này đây hả?”
Ôn Thiếu Khanh đuối lý, cười động viên, “Thật sự chỉ còn một con phố nữa thôi, đi qua đèn xanh đèn đỏ trước mặt, thêm năm trăm mét nữa là đến.”
Tùng Dung ngoảnh đi, “Còn tin anh nữa thì em chính là con heo.”
Ôn Thiếu Khanh cười, cúi đầu nói khẽ bên tai cô: “Chốc nữa về nhà làm sữa chua chiên cho em.”
Dạo này trời rét, Ôn Thiếu Khanh không cho Tùng Dung ăn lạnh nhiều, lâu lắm không làm sữa chua chiên cho cô.
Sự nhượng bộ của anh lúc này khiến Tùng Dung sáng mắt.
Cô ngoảnh sang nghi ngờ hỏi: “Thật không?”
Ôn Thiếu Khanh mỉm cười gật đầu.
Tùng Dung cũng cười, “Được!”
Lâm Thần đang ngồi trong xe đợi đèn đỏ, ngoảnh đầu sang chợt nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc ở bên đường.
Ôn Thiếu Khanh đang kéo tay Tùng Dung nói gì đó.
Tùng Dung đứng cạnh, có lẽ do mệt nên khẽ dựa vào Ôn Thiếu Khanh, cười hiền đáp lại.
Trong làn gió khẽ khàng giữa đêm lạnh, vạt áo hai người bay nhẹ quấn quýt lấy nhau.
Người thiếu niên khôi ngô từng cùng anh ăn cơm, chơi bóng giờ đã không còn vẻ non nớt, cả người toát ra phong thái hoà hoa chẳng thể coi thường.
Còn cô gái bướng bỉnh lạnh nhạt trong ký ức anh, lúc này đang đứng cạnh cậu ấy cười duyên, bình yên và nhã nhặn.
Hoá ra khi đứng trước mặt người yêu, con người ta thật sự có thể lột xác.
Tuỳ Ức ngồi bên ghế lái phụ nhìn theo ánh mắt anh, khẽ thở dài, “Anh Thần, nghe em nói này, có một số chuyện thật sự không thể miễn cưỡng.
Họ thích nhau, ở bên nhau, ai nhìn vào cũng thấy.
Những động tác ánh mắt như vô ý kia thật sự không giấu được người khác.”
Mãi sau Lâm Thần mới thu lại ánh nhìn, mỉm cười tự giễu, “Anh biết… Sắp đến ngày vui của em, đừng thở dài buồn thế, Tiêu Tử Uyên trông thấy lại hành hạ anh.”
Tuỳ Ức biết anh đang đánh trống lảng, chỉ cười rồi không nói gì nữa.
Tùng Dung và Ôn Thiếu Khanh đi quãng đường mấy cây số hết gần nửa tiếng đồng hồ.
Khi tới nơi, Lâm Thần là người ra mở cửa.
Tùng Dung thoải mái chào: “Lâm Thần.”
Trong ấn tượng của Lâm Thần, cô vẫn luôn gọi anh là “anh Lâm”.
Giờ cô lại gọi cả họ cả tên, vẻ mặt cũng không áy náy ngượng ngập như lần gặp trước.
Điều này có ý nghĩa gì không?
Lâm Thần gật đầu với cô, chẳng buồn nhìn Ôn Thiếu Khanh đứng cạnh, quay người đi vào.
Tùng Dung theo Ôn Thiếu Khanh vào trong.
Phòng khách trông rất rực rỡ, tràn đầy không khí ngày vui, nói ngắn gọn là… đỏ đến hoa mắt.
Lâm Thần chiếm một góc trong phòng khách, xung quanh xếp đầy hộp kẹo đã được đóng gói xong, trên bàn còn có một đống kẹo chưa gói.
Ở một góc khác có một người đàn ông thoạt nhìn rất khôi ngô và dịu dàng, đang cho gì đó vào trong những hộp quà đẹp mắt.
Hai người bận rộn loay hoay, chú rể Tiêu Tử Uyên lại nhàn nhã ngồi trên sofa xem điện thoại.
Ôn Thiếu Khanh chỉ vào người đàn ông kia, giới thiệu với Tùng Dung: “Lần trước gặp vội quá chưa kịp giới thiệu, đây là Kiều Dụ.”
Sau đó anh ta lại giới thiệu với Kiều Dụ: “Kiều Dụ, đây là Tùng Dung, bạn gái tôi, lần trước đã gặp rồi đấy.”
Lúc này Tùng Dung mới nhớ ra họ quả thật đã gặp một lần, chính là vào buổi tối Ôn Thiếu Khanh với Lâm Thần đánh nhau.
Kiều Dụ đứng dậy cười với cô thay lời chào.
Tùng Dung không ngờ người đàn ông này khi cười lên trông lại càng dịu dàng hơn.
Đây là lần đầu tiên cô gặp một người đàn ông có khí chất như thế, bèn quay sang nhìn Ôn Thiếu Khanh, quả nhiên người quen của “cầm thú” xuất chúng cũng toàn là con người xuất chúng.
Tuỳ Ức cầm cốc nước ra khỏi bếp mời cô, “Xin lỗi, tôi mới chuyển đồ đến, còn chưa dọn dẹp, bừa bộn lắm đúng không?”
Tùng Dung nhận lấy, lắc đầu, “Có cần tôi giúp không?”
Tuỳ Ức còn chưa lên tiếng, Tiêu Tử Uyên đã chỉ trỏ, “Lâm Thần ở bên trái đang gói kẹo mừng, Kiều Dụ ở bên phải đang bọc quà đáp lễ.
Em muốn làm bên nào?”
Tùng Dung phải thừa nhận EQ của Tiêu Tử Uyên quá cao.
Với quan hệ của cô, Lâm Thần và Ôn Thiếu Khanh, có những chuyện càng công khai thì càng là có ý quan tâm, sau này mọi người gặp nhau sẽ càng thoải mái.
Cô quay sang nhìn Ôn Thiếu Khanh, cười: “Vậy em gói kẹo mừng, lúc mệt còn có thể ăn vụng mấy cái.”
“Được.” Ôn Thiếu Khanh cười gật đầu, “Vậy anh vào phòng đọc sách viết thiệp cưới.”
Tuỳ Ức chọc nhẹ hông Tiêu Tử Uyên, “Anh vào phòng ngủ dọn đồ giúp em.”
Tiêu Tử Uyên gật đầu, đứng dậy đi cùng Tuỳ Ức vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, Tuỳ Ức liền tóm lấy cánh tay anh hỏi: “Anh làm gì thế? Sao lại gán ghép Tùng Dung với Lâm Thần ở cùng một chỗ với nhau?”
“Anh đâu có làm vậy, em cũng nghe thấy mà, luật sư Tùng tự chọn đấy chứ.”
“Anh… Sao anh không bảo cô ấy vào phòng đọc sách viết thiệp cưới với anh Ôn?”
“Họ không thể cứ mãi ngượng ngập như thế đúng không? Phía Lâm Thần đúng là cần người giúp.
Chúng ta phải tự nhiên một chút thì họ mới có thể thoải mái.”
Tuỳ Ức không yên lòng, “Sẽ không đánh nhau nữa chứ?”
“Đây là nhà mới của chúng ta, họ dám giở thói ngang ngược, anh sẽ trở mặt với họ luôn.”
Tiêu Tử Uyên khoác vai cô, “Được rồi, anh đã chọn mấy bài nhạc dùng trong hôn lễ, nghe cùng anh nhé?”
Tuỳ Ức cười gật đầu.
Tùng Dung ngồi xuống chỗ đối diện Lâm Thần, thoái mái hỏi anh cách gói.
Lâm Thần hờ hững đẩy một đống kẹo đến trước mặt cô, “Không ó kỹ thuật gì hết, bỏ kẹo vào trong hộp là được.”
Tùng Dung gật đầu, vừa bắt đầu gói vừa hỏi: “Nghe nói anh là phù rể?”
Lâm Thần chỉ “ừ” một tiếng.
Tùng Dung cũng không nói gì thêm, hai người lặng lẽ gói kẹo mừng.
Tùng Dung tập trung gói kẹo, nhưng cô cảm thấy Lâm Thần càng lúc càng khó chịu, vì vậy bèn đứng dậy, “Em hơi mệt, vào nhà vệ sinh một lát.”
Cô đi rồi, Lâm Thần mới thở phào.
Kiều Dụ vứt một hộp quà sang chỗ anh, thấp giọng nói: “Việc gì cậu phải thế? Người ta là con gái còn thoải mái tự nhiên, câu khó chịu cái gì?”
Lâm Thần vơ kẹo ném sang, “Cậu lắm chuyện thì có!”
Tùng Dung không vào nhà vệ sinh.
Cô nhìn xung quanh, thấy không có ai bèn lẻn vào phòng đọc sách.
Ôn Thiếu Khanh đang ngồi ở bàn viết thiệp cưới bằng bút lông.
Cô rón rén đi đến, “Viết xong chưa?”
Cô bước đến gần kéo theo một mùi hương thơm ngọt.
Ôn Thiếu Khanh cười ngẩng đầu, “Ăn vụng kẹo thật à?”
Tùng Dung xoè tay ra, “Anh có ăn không?”
Ôn Thiếu Khanh đặt bút lông xuống, nhìn lướt qua bàn tay cô, chỉ vào giấy gói kẹo, “Anh muốn ăn vị đó.”
Tùng Dung cúi đầu nhìn giấy gói kẹo trong tay, sau đó trả lời: “Hết rồi.”
Ôn Thiếu Khanh kéo Tùng Dung ngã vào lòng mình, sau đó thuận thế cúi đầu chiếm lấy đôi môi cô.
Tùng Dung đẩy ra, đứng dậy nhìn anh hung dữ rồi quay người đi.
Ôn Thiếu Khanh nở nụ cười nhìn theo bóng lưng cô, khảng khái nói: “Sớm muộn gì cũng cưới xem!”
Lát sau Tiêu Tử Uyên vào phòng đọc sách lấy máy vi tính, thấy Ôn Thiếu Khanh tươi như hoa bèn tò mò hỏi: “Có gì mà vui thế?”
Ôn Thiếu Khanh thu bớt nụ cười, “Không có gì, ăn được viên kẹo ngon thôi mà.”
Tiêu Tử Uyên nhìn biểu cảm của anh, nghi ngờ, “Ngon đến thế cơ à? Cười chỉ thiếu điều vẫy đuôi.”
Ôn Thiếu Khanh thật thà gật đầy, “Tất nhiên.”
Tiêu Tử Uyển không hỏi nữa, cầm máy tính đi.
Qua 10 giờ, Tiêu Tử Uyên và Tuỳ Ức định về nhà riêng ngủ, lấy lý do chính đáng: Trước hôn lễ họ không thể mệt nhọc quá, phải xuất hiện trong đám cưới với trạng thái tốt nhất.
Lâm Thần đi theo, “Tôi cũng về.
Tôi là phù rể, cũng cần xuất hiện trong đám cưới với trạng thái tốt nhất.”
Nhưng Tiêu Tử Uyên không hiểu cho anh, “Có phải cậu kết hôn đâu, trạng thái tốt hay không thì liên quan gì đến cậu.
Phù rể chỉ có tác dụng làm nền cho chú rể.
Gói kẹo tiếp đi, đêm nay gói xong mai còn có việc khác.”
Tiêu Tử Uyên với Tuỳ ức đi rồi, Lâm Thần mới có phản ứng: “Cậu ta nói vậy là ý gì?”
Ôn Thiếu Khanh viết thiệp cưới xong mới nhớ ra tay phải của Tùng Dung vừa lành vết thương, liền thế chỗ cô ngồi xuống phía đối diện gói kẹo, chẳng buổn ngẩng đầu mà đápp: “Ý là, lý do chọn cậu làm phù rể mà không chọn tôi với Kiều Dụ là gì? Là vì chọn cậu làm người tham chiếu thì độ tương phải giữa phù rể và chú rể sẽ được thể hiện rõ nhất.”
Kiều Dụ lẳng lặng mỉm cười.
Lâm Thần trở mặt, “Biến.”
Ôn Thiếu Khanh lập tức kéo Tùng Dung đứng dậy, “Được, chúng tôi biến.”
Sau đó hai người đi thoăn thoắt tới cửa xỏ giày, Ôn Thiếu Khanh không quên dặn Kiều DỤ: “Mai nếu Tiêu Tử Uyên hỏi thì cậu bảo với anh ta là không phải tôi muốn đi mà do Lâm Thần bảo tôi biến, có gì cứ tính sổ với cậu ta.”
Dứt lời, hai người dắt Nhường Chút biến mất khỏi cánh cửa.
Lâm Thần sững sờ, mãi sau cũng không có phản ứng gì.
Thế này là sao đây?
Kiều Dụ lộ vẻ hâm mộ, thương lượng với anh: “Hay cậu cũng bảo tôi biến đi đi?”
Lâm Thần trừng mắt thở dài, “Chắc không sống nổi nữa mất!”
Ra khỏi thang máy, Tùng Dung càng nghĩ càng thấy hài hước, “Câu này của anh họ anh thú viij thật.”
Ôn Thiếu Khanh nhướng mày, “Em nói Tiêu Tử Uyên hả? Đúng là thú vị, chú rể kết hôn, việc gì cũng nhờ người khác làm hết.”
Tùng Dung tò mò, “Vậy chú rể làm gì?”
Ôn Thiếu Khanh thắt lại khăn quàng giúp cô, “Chú rể vừa nói rồi đấy thôi? Anh ta chỉ việc thể hiện phong độ và sự thoải mái, trước hôn lễ không thể để mình bị mệt mỏi, phải duy trì trạng thái tốt nhất.”
“Vậy cô dâu thì sao?”
“Cô dâu? Cỡ sói già như Tiêu Tử Uyên sao nỡ để Tuỳ Ức làm gì? Cô dâu chỉ việc ăn và đợi được rước đi.”
Tùng Dung chợt nhớ ra điều gì, lấy một phong bì về rồi cầm luôn túi, tiện thể nắm lấy tay cô, “Không cần, thân phận của Tiêu Tử Uyên có hơi nhạy cảm, không nhận tiền mừng.
Hầu hết người quen đều chỉ phát kẹo cưới, thiệp cưới chỉ gửi cho người thân thiết, nếu không chắc anh phải viết thiệp cưới đến gãy tay mất.”
Tùng Dung nghiêng đầu nhìn anh, “Sao cảm thấy lần này anh dễ bảo thế? Nói anh giúp là anh giúp liên.”
“Ừ, học tập kinh nghiệm tổ chức hôn lễ, sau này chúng ta còn cần dùng.”
Dứt lời, Ôn Thiếu Khanh thẳng người lên, đứng dưới bóng cây lẳng lặng nhìn Tùng Dung.
Ánh mắt anh khiến cảm xúc Tùng Dung rối bời, “Sao thế?”
Ôn Thiếu Khanh mỉm cười nhưng không trả lời.
Tùng Dung càng căng thẳng.
Cô đút hai tay vào túi áo, ngón tay bỗng dưng chạm đến thứ gì, lấy ra mới biết là kẹo mừng vừa nãy tiện tay vơ vào, bèn bóc ra bỏ vào trong miệng.
Đây đều là động tác vô thức.
Không ngờ Ôn Thiếu Khanh chợt ôm lấy eo cô kéo cả người vào trong lòng, áp vào môi cô, mơ màng nói: “Anh muốn ăn kẹo.”
Hậu quả của việc đứng ăn kẹo trong gió lạnh là hôm sau Ôn Thiếu Khanh ngủ dậy bắt đầu bị ho, đến bệnh viện thì triệu chứng càng nặng.
Mỗi khi có người hỏi, anh chỉ cười đáp: “Ăn nhiều kẹo quá.”
Luật sư Tùng không bình luận gì về vấn đề này.
Bệnh ho của Ôn Thiếu Khanh còn chưa khỏi, hôn lễ của Tiêu Tử Uyên và Tuỳ Ức đã đến.
Tùng Dung luôn cảm thấy đôi tình nhân như Tiêu Tử Uyên và Tuỳ Ức làm gì cũng nhẹ nhàng thản nhiên, không ngờ đến lúc tập dượt vào buổi tối trước ngày cử hành đám cưới lại loạn hết cả lên.
Đầu tiên là Tuỳ Ức hồi hộp nên lúc ném hoa cưới bị đập vào đèn treo trong sảnh, khiến mọi người bật cười.
Vậy là cô ấy lại càng căng thẳng, ném lần thứ hai liền tung thẳng lên chỗ đèn treo, khiến mọi người càng cười dữ dội.
Ôn Thiếu Khanh ung dung nói: “Xem ra đèn này sắp có chuyện vui rồi, muốn ngăn cũng không được!”
Dù chỉ là tập dượt nhưng đám diễn viên quần chúng bên cạnh vẫn tranh giành ầm ĩ.
Tam Bảo chìa tay: “A Ức, ném cho mình này, cho mình, cho mình! Cái đèn kia không vội lấy chồng!”
Hà Ca tận dụng lợi thế chiều cao, đè tay cô nàng xuống, “A Ức, đừng cho cậu ấy, cho mình này, cho mình đi!”
“Cậu còn chẳng có bạn trai, đòi bắt hoa cưới làm gì?”
“Chính vì không có bạn trai nên mới muốn.”
“Đàn chị ơi! Cho em, cho em!”
“Đàn chị! Đàn anh để chị rồi, hoa cưới cho em đi!”
“...”
MC chưa bao giờ thấy một đám người tập dượt thôi mà cũng tranh giành như vậy, liền cười bảo Tuỳ Ức ném lại lần nữa.
Nhưng Tuỳ Ức không dám ném, ngoảnh sang nhìn Tiêu Tử Uyên.
Tiêu Tử Uyên ngẫm nghĩ một chút, mở miệng đề nghị, “Thôi hoa này đừng tung nữa, đổi thành tặng đi.”
Tuỳ Ức lập tức gật đầu đồng ý.
Đám người kia lại tranh giành ầm ĩ.
Ôn Thiếu Khanh cười, ghé vào tai Tùng Dung, nhỏ giọng nói: “Tiêu Tử Uyên căng thẳng.”
Tùng Dung nhìn theo ánh mắt anh, thấy người đàn ông kia vẫn điềm đạm tao nhã, trông thế nào cũng không thấy căng thẳng, “Sao anh biết?”
Ôn Thiếu Khanh nhướng mày, “Mặt không cảm xúc.
Mặt càng không có cảm xúc thì càng căng thẳng.”
Tùng Dung lại nhìn sang, đúng thật, cả buổi tối nay không thấy cặp vợ chồng sắp cưới này nở nụ cười.
Ôn Thiếu Khanh lại nghiêng đầu hỏi cô: “Em có muốn không?”
Tùng Dung ngơ ngác, “Cái gì?”
Ôn Thiếu Khanh hất cằm, ra hiệu cho cô nhìn sang, “Hoa của cô dâu.”
Tùng Dung lắc đầu.
Ôn Thiếu Khanh cười, “Em không thích cách bó hoa à?”
Tùng Dung lại lắc đầu, “Thích chứ, rất đẹp.”
Nét cười trong mắt Ôn Thiếu Khanh càng đậm hơn, “Thích sao lại không muốn?”
Thực lòng thì Tùng Dung chưa nghĩa đến chuyện kết hôn.
Trước khi gặp lại Ôn Thiếu Khanh không nghĩ, gặp lại rồi càng không dám nghĩ.
Cô không tin Ôn Thiếu Khanh không biết ý nghĩa của hoa cưới, nếu bây giờ cô nói muốn thì rõ là có ý muốn bảo anh rằng cô đang vội kết hôn.
Sau nhiều lần bị gài bẫy, Tùng Dung thấu hiểu tính xấu của anh, cũng có được chiêu thức phản kích, “Vì mai em phải lên toà, không thể làm khán giả đợi bắt hoa cưới.:
Ôn Thiếu Khanh tỏ vẻ thất vọng, “À, ra vậy.”
Được một lúc Tùng Dung chợt dao động, thử hỏi dò: “Nếu em nói muốn thì anh có thể giành giúp em không?”
“Tất nhiên là không.” Ôn Thiếu Khanh yên lặng ,một lát rồi cất lời ẩn ý, “Luật sư Tùng là người lý trí như vậy, sao có thể gửi gắm một chuyện lớn như lấy chồng lên một bó hoa?”
Tùng Dung đau khổ vỗ trán, cuối cùng vẫn trúng kế của anh.
Cô nghiến răng nói: “Em nói muốn lấy chồng hồi nào?”
Ôn Thiếu Khanh làm mặt ngây thơ, “Không muốn lấy chồng sao lại muốn hoa cưới?”
“Em bảo muốn bao giờ?”
“Không muốn sao còn bảo anh đi giành?”
“...” Tùng Dung hít sâu, may mà Ôn Thiếu Khanh không phải luật sư, nếu không cô quả thật không còn đường kiếm sống.
Hôm sau Tùng Dung phải đi lên toà, sau khi xong việc, đến đám cưới thì nghi thức đã đi vào phần cuối.
Cô vừa vào đã thấy Kiều Dụ dựa vào cây cột trong góc, cầm hoa cưới trong tay, nhìn chằm chằm ra cửa.
Thấy cô đẩy cửa đi vào, mặt anh ta thoáng qua một tia mừng rỡ.
Nhưng lúc nhận ra người đến là cô, đôi mắt đó liền ảm đạm đi vài phần.
Tùng Dung không hiểu lắm, chỉ nhẹ gật đầu với anh ta.
Anh ta cười thay cho lời chào.
Tùng Dung nhìn lại hoa cưới trong tay Kiều Dụ, hoá ra cuối cùng hoa đã vào tay anh ta.
Tầm nhìn của mọi người đều tập trung vào cặp vợ chồng mới cưới trên sân khấu.
Khi cô dáo dác tìm bóng Ôn Thiếu Khanh dưới ánh đèn mờ tối, như có thần giao cách cảm, anh trông thấy Tùng Dung, vẫy tay ra hiệu cho cô đi đến.
Sau khi ngồi xuống cạnh Ôn Thiếu Khanh, Chung Trinh cười hớn hở đến gần, “Chị họ, chị ăn kẹo không? Kẹo này ngon lắm!”
Kể từ buổi tối hôm ấy, Tùng Dung nghe thấy hai chữ “ăn kẹo” này là không chịu nổi.
Cô cướp lấy hộp kẹo, trừng mắt hung dữ, “Ăn kẹo cái gì? Ăn kẹo cái gì? Đàn ông con trai mà ăn kẹo gì?”
Chung Trinh gãi đầu, “Đang yên đang lành sao lại mắt người ta chứ...”
Chỉ có Ôn Thiếu Khanh hiểu ý, cười hớn hở rồi cũng bị Tùng Dung lườm.
Tùng Dung lại nhìn về hướng Kiều Dụ đang ngóng ra phía cửa.
Cô cúi đầu hỏi Ôn Thiếu Khanh: “Sao em thấy Kiều Dụ còn căng thẳng hơn chú rể thế?”
Ôn Thiếu Khanh khẽ nhướng mày, thì thầm vào tai cô.
Tùng Dung nhìn anh ngạc nhiên.
Ôn Thiếu Khanh khẽ gật đầu, lúc này cô mới hiểu, vừa nãy khi cô đẩy cửa bước vào, có lẽ Kiều Dụ tưởng rằng người anh ta chờ đã đến.
Thời gian dần trôi, Ôn Thiếu Khanh thật sự không nhìn nổi nữa, đứng dậy đi đến bên cạnh Kiều Dụ thở dài, “Đừng trách tôi không nhắc cậu.
Cậu cứ làm mặt khổ sở như thế, lát nữa anh họ tôi mà tưởng cậu muốn cướp dâu thì tôi không giúp đâu.”
Kiều Dụ cau mày, “Nói linh tinh gì vậy?”
Ôn Thiếu Khanh đùa cợt, “Cậu soi gưởng mà xem, rồi hỏi người khác nữa, xem trông cậu có giống bạn trai cũ còn còn chưa dứt tình với cô dâu không.”
Kiều Dụ nhìn lên sân khấu một lát mới trả lời: “Tôi đâu có như thế!”
Ôn Thiếu Khanh cười mờ ám, “Vậy thì chính là chưa dứt tình với chú rể.”
Kiều Dụ bật cười, quay sang đập anh.
Cười xong, anh day ấn đường, giọng trầm thấp xa xôi, dường như chỉ nói cho một mình mình nghe: “Tôi không ngờ cô ấy không về thật...”
Ôn Thiếu Khanh vỗ vỗ vai anh, cũng không nói thêm gì nữa.
Ôn Thiếu Khanh và Kiều Dụ mau chóng trở về bàn.
Nghỉ lễ đã kết thúc, cô dâu chú rể cũng ngồi xuống.
Phù rể Lâm Thần không trông thấy Tùng Dung, kéo bừa lấy một cái ghế, lúc sắp ngồi xuống mới phát hiện cô ngồi ngay cạnh.
Anh khựng lại, ngồi cũng không được mà đi cũng không xong.
Tùng Dung cười chào hỏi anh: “Hôm nay anh đẹp trai thật đấy.”
Tuy quan hệ hơi lúng túng nhưng vẫn phải giữ phong độ, Lâm Thần gật đầu đáp: “Cảm ơn.”
Ôn Thiếu Khanh liếc anh khó chịu, “Người ta cưới mà ăn diện bảnh bảo như thế là có mục đích gì?”
Đối mặt với Ôn Thiếu Khanh, phong độ của Lâm Thần không được tốt.
Anh chẳng liếc nhìn lấy một lần, khoé miệng nhếch lên thành nụ cười giễu cợt.
Hôm nay Kiều Dụ không tập trung, cũng chẳng đứng ra hoà giải, chỉ cúi đầu thỉnh thoảng uống nước.
Trong mắt Tiêu Tử Uyên chỉ có Tuỳ Ức, chỉ cần hai người kia không đánh nhau làm loạn thì anh ta cũng chẳng bận tâm.
Tam Bảo và Hà Ca đặt hết tâm tư vào bàn đồ ăn đầy ắp, càng không nghĩ ngợi gì.
Tùng Dung tỉnh bơ như không nghe thấy, cúi đầu xem điện thoại.
Chỉ có phù dâu là không hợp với bầu không khí của bàn này lắm.
Cô nàng là đàn em cùng khoa của Tuỳ ức, cũng học Đại học X, hồi sinh viên Lâm Thần nổi danh trong trường, cô nàng đã hết sức si mê anh, từ lúc nghe nói phù rể là anh liền phấn khích đến không ngủ nổi.
Suốt quá trình thực hiện nghi thức, Lâm Thần khá săn sóc cô ấy, khiến cô nàng càng rung động mãnh liệt, ánh mắt không chút kiêng dè dính lấy khuôn mặt anh.
Sau mấy lần chạm phải ánh mắt cô nàng, Lâm Thần thấy hơi ngượng, vội đứng dậy, “Tôi vào nhà vệ sinh một lát.”
Không biết câu nói này có vấn đề gì mà Kiều Dụ chợt như bừng tỉnh, cũng đi theo, “Tôi cũng đi.”
Ôn Thiếu Khanh ngoảnh sang nhìn Tùng Dung, “Anh đi rửa tay.”
Tùng Dung cảm thấy mấy người này đột nhiên đều trở nên khác lạ, chỉ lẳng lặng nhìn Ôn Thiếu Khanh.
Ôn Thiếu Khanh giơ tay giải thích: “Anh đi rửa tay thật, anh là bác sĩ, có bệnh cuồng sạch sẽ.”
Tùng Dung gật đầu.
Ba người đi chưa được bao lâu, Tiêu Tử Uyên quay sang nhắc Tuỳ Ức: “Em cũng nên đi thay lễ phục đi nhỉ?”
Phù dâu lập tức bật dậy, “Đúng, đúng.
Suýt nữa thì quên.
Thợ trang điểm đang đợi trên tầng đấy.”
Tuỳ Ức đi chưa được bao lâu, Tiêu Tử Uyên cũng lặn mất.
Đến cậu chàng thần kinh thô như Chung Trinh cũng nhận ra sự bất thường, ngoảnh sang hỏi Tùng Dung: “Chị, sao họ đi hết cả rồi?”
Tùng Dung bình thản, “Tình hình bất thường chắc chắn là có chuyện lạ, đợi mà xem.”
Cô vừa nói xong, đèn của cả sảnh bỗng dưng tắt hết, chỉ còn lại một màu đen kịt.
Giữa tiếng ồn ào, một luồng ánh sáng chợt chiếu vào chính giữa sân khấu.
Bốn người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện giữa sân khấu cùng nhạc cụ, trang phục thoải mái mà đẹp vô cùng.
Áo vest đã được cởi ra, chỉ còn mặc sơ mi trắng, cổ áo nới lỏng, tay áo xắn lên tới khuỷu tay.
Họ đều có ngoại hình và khí chất hơn người nên dưới sân khấu nhanh chóng rộ lên tiếng huýt sáo và hò hét, Tam Bảo đang cắm cúi vào bàn thức ăn cũng không nhịn được hét lên: “Các anh đẹp trai quá! Các anh đẹp trai quá!”
Ánh sáng tiếp tục chiếu đến lối vào của sảnh lớn.
Tuỳ Ức đang đứng đó đối diện với sân khấu, dường như vừa mới bước vào, tay còn đặt trên cửa chưa kịp rút về, cũng xúc động nhìn phía trước.
Tiêu Tử Uyên cúi đầu điều chỉnh micro, chợt ngẩng đầu, nở nụ cười dịu dang với Tuỳ Ức.
Chẳng nói một câu, cứ bắt đầu mà không báo trước.
Lời vừa cất lên, tiếng hét ầm ĩ đã vang dội dưới sân khấu, Tùng Dung cũng cực kỳ xúc động.
Trong thời khắc đặc biệt, một người bình thường luôn nho nhã điềm đạm lại chọn cách tỏ tình cuồng nhiệ như vậy, dùng phong cách rock bùng nổ để hát tình ca rung động lòng người.
Tùng Dung không hiểu biết nhiều về rock, nhưng cũng biết bài hát này là của một nhóm nhạc lừng lẫy qua nhiều thế hệ cuồng dã, bùng cháy, khác hẳn hình tượng bốn người đàn ông trên sân khấu.
Có lẽ chính sự tương phản này đã đánh động giác quan của tất cả mọi người.
Còn cô dâu đứng trong ánh sáng chẳng biết từ lúc nào đã đầm đìa nước mắt.
Chung Trinh hưng phấn bám lấy Tùng Dung, “Chị họ, chị họ! Sếp em chơi dàn trống kìa! Đẹp trai quá!”
Đúng vậy, cô cũng rất ngạc nhiên, anh chơi trông cơ đấy!
Giữa người chơi trống và tay guitar bass cần sự phối hợp vô cùng ăn ý.
Ánh mắt cô đảo qua lại giữa Lâm Thần và Ôn Thiếu Khanh.
Hai người khi nãy còn đối chọi nhau trên bàn ăn, nhưng giờ phút này vẫn phối hợp vô cùng ăn ý.
Ánh mắ mọi người đều tập trung vào chú rể, nhưng Tùng Dung chỉ nhìn Ôn Thiếu Khanh.
Hoá ra một người đàn ông điềm tĩnh, tao nhã khi trở nên buông thả lại quyến rũ đến vậy.
Lúc sắp kết thúc, Ôn Thiếu Khanh đột nhiên nhìn về phía cô, nở một nụ cười, khẽ giọng hoà một câu hát.
Anh không có micro, Tùng Dung chỉ nhìn hấy khẩu hình của anh.
I’ll love you, always...
Giống như buổi tối mùa đông hôm ấy, anh đứng trong màn đêm thầm thì: “Cô ấy ở trong đôi mắt tôi, ngự trị nơi trái tim tôi.
Vẫn luôn ở đây.”
Anh nói với Lâm Thần: “Nhân Thanh, tôi yêu cô ấy, rất yêu, rất yêu.”
Còn thời khắc này, là lần đầu tiên anh nói với cô.
Tùng Dung cứ ngở ngẩn nhìn Ôn Thiếu Khanh, đến mức mọi người xung quanh đứng lên hoan hô reo hò cô cũng không chú ý, dường như ngoài anh ra, trong mắt cô không còn ai cả.
Lâm Thần vô tình trông thấy, nhưng cũng chỉ lướt nhìn rồi nhanh chóng dịch tầm mắt xuống cây guitar bass trong tay.
Hoá ra cô thật sự không còn trông thấy ai khác nữa.
Trong tiếng reo hò vang dội, Tiêu Tử Uyên vứt guitar, nhảy thẳng xuống sân khấu, chạy vài bước đến nắm lấy tay Tuỳ Ức đi ra ngoài.
Lúc xuất hiện lần nữa ở bàn ăn, ba người còn lại đã khôi phục dáng vẻ trầm tĩnh nhã nhặn đầy trí thức, trên ống tay áo thậm chí không có lấy một nếp gấp.
Tam Bảo háo hức chạy đến tỏ vẻ sùng bái, “Các anh ơi, bao giờ em kết hôn các anh cũng biểu diễn như thế cho em được không?
Kiều Dụ cười dịu dàng, Lâm Thần từ lúc quay lại vẫn luôn lạnh nhạt, chỉ lẳng lặng nhìn Tam Bảo.
Ôn Thiếu Khanh ngẫm nghĩ, “E là không được.”
Tam Bảo thất vọng, “Tại sao?”
Ôn Thiếu Khanh chỉ dẫn, “Sao em có thể dùng lại chiêu người khác đã dùng? Dù có dùng cũng phải thay đổi một chút, ví dụ như em biểu diễn cho Trần Thốc xem chẳng hạn?”
Tam Bảo ngẩn người, suy nghĩ một chút lại nhìn Ôn Thiếu Khanh sùng bái, “Đàn anh thân yêu, anh nói đúng!”
Vừa nói, cô nàng vừa nhìn Hà Ca.
Hà Ca lập tức xua tay, “Đừng tìm mình, mình không biết gì về nhạc cụ hết.
Đến lúc đó nếu cậu muốn biểu diễn đập đá trên ngực thì có thể tìm mình.”
Tam Bảo tức đỏ cả mặt.
Ôn Thiếu Khanh bình luận thêm: “Ừm, biểu diễn đập đá trên ngực trong đám cưới cũng là sáng kiến đấy.”
Không biết vì bị bất ngờ hay đang suy nghĩ gì mà Tùng Dung vẫn luôn im lặng, Lâm Thần thì còn im lặng hơn cả cô.
Một lúc sau Tùng Dung mới nhận ra Ôn Thiếu Khanh không nói gì nữa, bèn quay đầu nhìn sang anh, phát hiện anh đang nhìn thẳng về phía trước, mặt không cảm xúc, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Tùng Dung khẽ hỏi: “Nghĩ gì thế?”
Ôn Thiếu Khanh lơ đãng vuốt chén trà, hất cẳm ra hiệu cho cô nhìn sang, “Đang nghĩ bao gờ thì có thể nắm tay em đi mời rượu họ.”
Tùng Dung nhìn theo ánh mắt Ôn Thiếu Khanh, thấy Tiêu Tử Uyên đang nắm tay Tuỳ Ức đi mời rượu từng bàn, tiếng chúc mừng và cười nói vang lên không ngớt, có thể thấy cặp vợ chồng mới cưới kia đang rất vui vẻ.
Tim Tùng Dung bỗng chốc loạn nhịp, cúi đầu thầm phỉ nhổ bản thân.
Người ta kết hôn, mình hồi hộp cái gì?
Ôn Thiếu Khanh thấy cô mãi không có phản ứng bèn quay đầu nhìn, quả nhiên trông thấy một khuôn mặt ngượng ngập quẫn bách.
Anh thầm thở dài, hành trình còn gian nan lắm đây.
Tan tiệc, Tùng Dung đứng ở cửa đợi Ôn Thiếu Khanh lái xe đến.
Lâm Thần vừa bước ra đã trông thấy cô.
Vừa rồi trong tiệc cưới anh đỡ rượu giúp Tiêu Tử Uyên rất nhiều.
Giờ phút này, mượn men rượu, anh đi tới chào hỏi cô: “Anh mua vé máy bay ngày mai rồi.”
Khuôn mặt Tùng Dung chẳng lộ vẻ gì khác biệt, đột nhiên mở miệng hỏi: “Nếu em nói bây giờ em chấp nhận anh, vậy anh còn thích em không?”
Lâm Thần không kịp phản ứng, “Gì cơ?”
“Nếu em nói, em không thích Ôn Thiếu Khanh, bằng lòng đi theo anh, vậy anh có chắc người anh thích là em không? Có dẫn em đi không?”
Lâm Thần tần ngần, “Em...”
Tùng Dung nhìn anh, “Anh đang băn khoăn điều gì? Ôn Thiếu Khanh hay chính bản thân anh? Hay là cả hai? Đàn anh Lâm, thật ra anh chưa từng thật lòng thích em đúng không? Năm đó khi thổ lộ anh cũng không hề nói thích em.
Có lẽ trong mắt anh, em không thông minh đến thế, xét về năng lực chuyên ngành, em cũng không bì được với anh.
Nhưng trời cao đã dành riêng cho phụ nữ rất nhiều năng lực đặc biết, chẳng hạn như nhìn thấu nội tâm của đàn ông.
Chút năng lực ấy dùng để xử lý chuyện với anh vẫn còn dư sức.
Em co thể cảm nhận tình cảm Ôn Thiếu Khanh dành cho em, cũng cảm nhận được anh ấy xem trọng anh, vẫn luôn cố gắng hàn gắn mối quan hệ giữa hai người.
Còn anh, anh có cảm nhận được không?
Nếu anh thật sự thích em, vậy giữa hai anh xuất hiện ngăn cách cũng không sao cả.
Nhưng anh đâu có thích.
Vậy tình hình như bây giờ chẳng phải là được không bằng mất sao? Hồi ấy em cũng không muốn về nước, muốn ở nước ngoài cả đời.
Nhưng về rồi em mới phát hiện, hoá ra có rất nhiều chuyện đều do chúng ta tự nghĩ ra mà thôi, và còn có bao nhiêu thứ quý giá hơn cái gọi là thể diện, tự tôn rất nhiều.”
Lâm Thần đã sớm bình tĩnh lại, cười nói: “Mấy năm không gặp, tài ăn nói của đàn em Tùng ngày càng tốt, chẳng trách tên tuổi càng lúc càng vang dội.
Nhưng em quên chúng ta là đàn anh đàn em cùng khoa à? Mấy kỹ xảo mà thầy dạy em, anh cũng biết.”
Tùng Dung hiếm khi lườm anh như lúc này, “Người khác muốn mời em nói chuyện bằng kỹ xảo đều phải trả tiền đấy.”
Lâm Thần cười nhạt, “Anh cũng vậy.”
Tùng Dung cau mày, “Tự anh cứ nói vào ngõ cụt đấy chứ.
Xe đến rồi, em đi trước đây.”
Tùng Dung lên xe, Ôn Thiếu Khanh hạ kính xuống hỏi Lâm Thần: “Có cần tôi đưa cậu đi một đoạn không?”
Lâm Thần nhìn anh mấy giây, lạnh nhạt đáp: “Cậu tốt bụng thật.”
Ôn Thiếu Khanh ung dung, “Tất nhiên rồi, chưa bao giờ nghe câu “lòng thầy thuốc như lòng cha mẹ” à? Mau gọi bố đi.”
Lâm Thần nổi cáu, “Biến!”
Ôn Thiếu Khanh cũng chẳng để bụng, mỉm cười rồi khởi động xe chạy đi
Chung Trinh ngồi ghế sau lên tiếng bất bình: “Phù rể đó là ai vậy? Ngạo mạn, làm như mình hay lắm...”
Ôn Thiếu Khanh nhìn thẳng về phía trước, bình thản trả lời: “Anh em tốt của tôi.”
Chung Trinh vốn định mắng Lâm Thần vài câu nữa để trút giận cho Ôn Thiếu Khanh, không ngờ lại nhận được câu trả lời này.
Cậu cười khan mấy tiếng rồi co người lại trên ghế sau, không nói gì nữa.
Tùng Dung nghe thấy lời giới thiệu quen thuộc này, hơi ngẩn người, quay sang hỏi: “Các anh chuẩn bị màn diễn vừa nãy từ khi nào vậy?”
Ôn Thiếu Khanh nhìn cô qua kính chiếu hậu, “Chuẩn bị rất lâu rồi, em cũng thấy đấy, bọn anh bình thường đều không có phong cách đó.
Khổ cho Tiêu Tử Uyên nghĩ ra trò này chỉ để đổi lấy một nụ cười của người đẹp.”
Tùng Dung khen thật lòng, “Nhưng các anh làm rất tốt.”
Ôn Thiếu Khanh chợt dừng xe bên lề đường, “Trước mặt là ga tàu điện ngầm.”
Chung Trinh chớp mắt, “Sếp, sếp bảo em xuống xe ạ?”
Ôn Thiếu Khanh gật đầu, “Mai cậu còn một môn thi cuối đúng không? Mau về ôn tập đi.”
Chung Trinh hậm hực xuống xe, miệng còn lẩm bẩm: “Lại không cho người ta nghe!”
Tùng Dung cũng thấy lạ, còn chưa kịp hỏi, Ôn Thiếu Khanh đã ngoảnh sang nhìn cô đầy ẩn ý, “Anh vẫn còn sở trưởng khác.”
Lời anh nói có hàm ý, Tùng Dung thấp thoáng cảm nhận được điều gì, quay sang nhìn anh.
Nhưng cô chỉ thấy Ôn Thiếu Khanh tập trung lái xe, không nói gì thêm nữa.
Kiều Dụ không đợi được người muốn đợi, bị tổn thương tâm hồn nên cần đóng cửa dưỡng thương.
Sau ngày cưới, Tiêu Tử Uyên đưa Lâm Thần đến sân bay.