Hạnh Phúc Nơi Khúc Quanh

"Thím Trương, hôm nay lúc Bạch Nham rời khỏi nhà có nói sẽ về trễ không?" Lâm Lam nhìn xa xa ngoài cửa sổ loáng thoáng đã có thể thấy những vì sao đang lấp lánh trên bầu trời hỏi.

"Không có! Buổi sáng lúc ngài ấy đi vẻ mặt còn rất phấn khởi nói muốn cho cô một ngạc nhiên! Tôi thấy nhất định là chọn quà tặng cho cô rồi!" Thím Trương vừa dọn dẹp phòng bếp vừa nói.

"Thật sao? Cũng đã trễ thế này rồi mà còn chọn quà tặng nữa?" Lâm Lam ngồi xuống ghế sô pha tiện tay cầm lấy gối ôm ôm vào trong ngực.

"Tôi làm người giúp việc nhiều năm như vậy, giống như ngài Bạch yêu thương vợ con mình như thế thật đúng là chưa từng thấy qua! Cô Lâm thật có phúc đó! Nhưng nếu có thêm đứa bé thì lại càng hoàn mỹ!" Thím Trương không có phát hiện ra khi Lâm Lam nghe được những lời này thì đột nhiên sắc mặt trở nên khó coi, vẫn nói tiếp: "Nếu có tiếng khóc của đứa bé trong nhà này chắc sẽ vui vẻ lên không ít!"

"Thím Trương, hôm nay thím làm vậy thôi, tan tầm đi."

"Nhưng lát nữa tôi còn phải dọn dẹp bát đũa nữa mà?"

"Tôi và Bạch Nham sẽ làm những việc này, hôm nay thím tan tầm đi."

Mặc dù không hiểu nhưng thím Trương vẫn cởi tạp dề trên người ra: "Tôi đi đây, cô Lâm."

Lâm Lam nằm ngửa trên ghế sô pha gật đầu một cái với thím Trương, lời nói của thím Trương không phải là không có lý, chính cô cũng muốn có một đứa con. Ở chung với Bạch Nham đã gần hai năm rồi, nhưng kể từ lần sanh non trước bụng của cô vẫn chưa có phản ứng gì. Gần đây Vệ Tương Lan cũng gọi điện nhiều lần hỏi thăm tình huống của cô, thúc giục cô nhanh có một đứa con với Bạch Nham. Từ trong giọng nói của Vệ Tương Lan, Lâm Lam biết bà chắc là hiểu lầm mình không muốn đứa bé, nếu cô sinh đứa bé ra trong tâm trạng không vui thì hôn nhân của cô và Bạch Nham rất có thể sẽ lại xảy ra vấn đề. Kết hôn với Bạch Nham những năm gần đây cô luôn thuận theo tự nhiên, chưa bao giờ dùng thủ đoạn bất thường nào để tránh những việc này, mặc dù lúc mất đi đứa bé kia cô không phải là không có oán hận nhưng cô vẫn hy vọng có một đứa con với Bạch Nham.

Đồng hồ trên tường vẫn luôn kêu "Tí tách, tí tách" chạy từng giây một, kim giờ đã chỉ tám giờ, Lâm Lam vẫn nằm không nhúc nhích trên ghế sô pha, bầu trời ngoài cửa sổ đã đầy sao, một chút cô cũng không phát hiện ra Bạch Nham về trễ hai giờ.

Một tiếng "Bịch" đóng cửa vang lên, lúc này mắt của Lâm Lam mới chuyển động.

Bạch Nham tùy tiện cởi giày ném trên sàn nhà, liếc mắt một cái có thể nhìn thấu vẻ mặt sốt ruột và lo lắng, mới vừa đi mấy bước lại dừng, quay lại bỏ giày vào tủ giày, chỉnh lại nét mặt rồi đi tới sô pha, cúi người: "Tiểu Lam, sao chưa ăn cơm?" Khi thấy đồ ăn vẫn còn nguyên trên bàn, Bạch Nham đau lòng nói.

Lâm Lam ngồi dậy, ánh mắt hoảng hốt nhìn Bạch Nham, đột nhiên "Oa" một tiếng khóc ngã vào trong lòng Bạch Nham.

Biết Lâm Lam nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Bạch Nham thấy cô khóc như vậy, khẩn trương ôm cô hỏi: "Làm sao vậy? Có phải anh về trễ nên rất đói bụng đúng không? Đều do anh không tốt, không nên về trễ như vậy!"

Lâm Lam ở trong lòng Bạch Nham lắc đầu, nhưng chỉ khóc không nói lời nào, đến khi khóc đủ rồi mới ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt hỏi: "Sao hôm nay về trễ vậy?"

Bạch Nham trả lời úp úp mở mở: "Công ty mở cuộc họp khẩn cấp mới về trễ như vậy. Đều do anh không tốt, trước đó cũng không gọi điện về, để em lo lắng rồi! Sao em không ăn cơm, đói bụng lắm hả?"

"Không đói lắm, anh mua quà tặng đền bù đi?" Lâm Lam đưa tay đòi quà Bạch Nham.

Bạch Nham sững sờ nhìn cô, có chút không hiểu.

Lâm Lam thấy vẻ mặt của Bạch Nham không biết nguyên nhân liền nản lòng thả tay xuống: "Thím Trương nói buổi sáng anh nói muốn cho em một ngạc nhiên!"

"A! Hoá ra là như vậy! Mấy ngày nữa là sinh nhật của em, anh vốn muốn vào ngày đó cho em một ngạc nhiên, không ngờ lại khiến thím Trương hiểu lầm." Bạch Nham ngồi trên ghế sô pha đổi tư thế, một tay ôm Lâm Lam: "Lần này muốn cho em một ngạc nhiên cũng bị mất!"

Thấy vẻ mặt nản lòng của Bạch Nham, Lâm Lam ngẩng đầu lên hôn nhẹ một cái vào má của Bạch Nham: "Lần này hài lòng chưa?"

"Ừ, hài lòng! Biết vậy nên sớm một chút khiến thím Trương hiểu lầm!"

"Anh. . . . . . Sớm biết vậy em sẽ không chủ động hôn!"

"Tiểu Lam."

"Hả?"

"Bây giờ trong lòng của em còn có cậu ấy không?"

Lâm Lam liền mất đi tiếng nói cười vừa rồi, không hiểu vì sao Bạch Nham đột nhiên lại hỏi như vậy. Về vấn đề này hai người vẫn luôn giữ im lặng.

"Bạch Nham, anh ấy là quá khứ của em, chuyện này không có cách nào thay đổi sự thật. Anh hỏi em có anh ấy hay không, em nói không là đang gạt anh."

"Tiểu Lam, nếu gặp lại cậu ấy em có hối hận khi lấy anh không?"

"Bạch Nham, " Lâm Lam nghiêm túc nhìn Bạch Nham: "Không nên không tin tưởng với mình như vậy, anh rất tốt, thật sự rất tốt. Nếu nói hối hận em mới nên hối hận lúc trước đã quen biết các anh. Nhưng thế giới này không có hối hận, cùng nhau đi tới, nhận được, bỏ lỡ, hạnh phúc vui vẻ, đau khổ cũng chỉ là một kinh nghiệm. Cho nên em sẽ không hối hận về quyết định ban đầu đồng ý lấy anh!"

"Tiểu Lam. . . . . ." Bạch Nham ôm Lâm Lam nhẹ giọng nói.

Lâm Lam tựa vào trước ngực Bạch Nham đau lòng nói: "Thì ra em vẫn luôn để anh không yên lòng như thế, là em sơ suất, chưa từng tỏ rõ tâm ý với anh."

"Anh rất vui, thì ra trong lòng em vẫn luôn vì anh suy nghĩ, anh cảm thấy thật áy náy khi đã có những ý nghĩ kia! Xin lỗi, Tiểu Lam!" Bạch Nham chán nản nói.

"Bạch Nham, cuộc sống bây giờ của chúng ta rất tốt, rất hạnh phúc! Em rất thích cũng rất quý trọng, cho nên xin anh hãy tin tưởng chính mình!" Lâm Lam ở trong lòng Bạch Nham hạnh phúc nói: "Đói bụng không, chúng ta ăn cơm đi?"

Lâm Lam ngồi xuống ghế của mình, vừa cầm đũa lên lại nghĩ nghĩ rồi đứng lên.

Bạch Nham ngồi đối diện khó hiểu nhìn cô, Lâm Lam cười cười với anh, bắt đầu di chuyển cái ghế của mình đến vị trí bên cạnh Bạch Nham xong, quay trở lại cầm chén đũa tới rồi ngồi xuống bên cạnh Bạch Nham. Trong toàn bộ quá trình Lâm Lam cũng không nói một câu mà Bạch Nham cũng chỉ im lặng nhìn tất cả. Đến khi Lâm Lam làm xong, Bạch Nham và cô đều hiểu rõ nhìn nhau cười.

Đều nói chỉ có những người yêu nhau thật sự mới có thể sóng vai ngồi ăn tối với nhau.

"Alo, xin chào!" Lâm Lam cầm điện thoại lên nói.

"Lâm Lam à, tớ là Thư Á." Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói đã lâu không nghe của Thư Á.

"Nghĩ sao mà gọi điện cho tớ vậy? Đã lâu rồi cũng không liên lạc với tớ, còn tưởng rằng cậu sống ở phương bắc bận rộn không nghĩ tới bạn bè già này chứ!" Vừa nghe là Thư Á Lâm Lam giận dỗi nói.

"À à, đây không phải là do tớ rất bận sao! Với lại tớ và cậu còn phân biệt ai với ai chứ, sao vẫn còn tính toán những việc này chứ?"

"Được rồi, nói đi, hôm nay tìm tớ có chuyện gì? Sẽ không là cậu được về lại phương nam rồi đó chứ?" Lâm Lam đoán Thư Á cũng nên trở lại rồi, lần từ biệt trước đã gần hai năm rồi.

"Lâm Lam, tớ nói một chuyện với cậu, cậu đừng kích động nha!"

Lâm Lam nghe giọng nói do dự của Thư Á trong điện thoại, không cho là đúng nói: "Bây giờ tớ là một bà nội trợ ở nhà tiêu chuẩn, chuyện gì kích động hả? Nói đi."

"Hôm qua tớ nhìn thấy Tô Ngọ Dương!"

Lời nói của Thư Á như dao khắc vào lòng Lâm Lam, khắc lại ba chữ đã sớm phai nhạt trong lòng cô một lần nữa.

"Đã nhiều năm như vậy, từ lâu tớ và anh ta đã không còn liên quan gì với nhau, có gì mà phải kích động chứ? Chỉ là không ngờ anh ta đã trở về nước thôi!" Lâm Lam ra vẻ thoải mái nói.

"Không phải, tớ gặp anh ta trên đường, tớ nghĩ tớ và anh ta cũng có chút giao tình liền đi tới chào hỏi, anh ta lại còn nói không biết tớ!" Thư Á dùng giọng điệu khó tin nói.

"Bây giờ anh ta là nhân vật nổi tiếng, làm sao còn có thể nhớ những người bình thường như chúng ta!" Lâm Lam dùng giọng điệu bình tĩnh châm biếm Tô Ngọ Dương cũng châm biếm chính mình.

"Trái lại cậu rất hiểu anh ta. Người phụ nữ bên cạnh anh ta thật là xinh đẹp, bước đi đều là ngẩng đầu! Nhưng thật sự tiện nghi cho anh ta, anh ta làm chồng của tiểu thư nhà giàu rất có ý tứ đó chứ!" Thư Á khinh thường nói chuyện của Tô Ngọ Dương.

Đầu điện thoại bên này Lâm Lam nhếch khóe miệng, rời khỏi cô anh ấy lấy được thứ mình muốn: "Đã là chuyện quá khứ rồi, cậu cũng không cần nói chua như vậy, ai có chí nấy!"

"Tớ cảm thấy không đáng thay cậu, lúc đó thật sự là mắt của tớ bị mù nên mới không nhìn ra bản chất xấu xa của anh ta!" Thư Á nói đến Tô Ngọ Dương lúc đó có vẻ còn tức giận hơn Lâm Lam.

"Anh ta theo đuổi thứ mình muốn mà thôi! Đừng tức giận, cũng không đáng để mình bực bội! Với lại cậu thấy đó cuộc sống bây giờ của tớ rất hạnh phúc, vậy là đủ rồi!" Ngẫm lại sau khi mình và Tô Ngọ Dương tách ra, sống cùng Bạch Nham cũng coi như là hạnh phúc mỹ mãn, lòng của Lâm Lam cũng bình tĩnh lại rồi.

"Ừ, không nói, hiếm khi tớ mới gọi điện, cũng không thể để anh ta phá hư không khí. Cuộc sống lúc này của cậu sao rồi?" Thư Á cũng đã bình tĩnh lại.

"Tớ rất khỏe, có Bạch Nham thương yêu nuông chiều, tớ sắp thành con nít rồi!" Nói tới đây Lâm Lam liên tiếp phát ra tiếng cười.

"Nói đến con nít, Lâm Lam, tớ muốn nói cho cậu biết một tin tốt!"

"Tin tốt gì? Sẽ không phải là cậu có thai đó chứ?"

"Bingo, trả lời đúng rồi! Cậu sắp được làm mẹ nuôi rồi!" Giọng nói trong điện thoại của Thư Á kích động run rẩy.

"Thật sao? Vậy chúc mừng cậu!" Trong lòng Lâm Lam có chút suy sụp, nhưng vẫn cảm thấy vui mừng cho bạn.

"Tớ cũng chúc mừng cậu, sắp được làm mẹ nuôi rồi!" Trong giọng nói của Thư Á vẫn còn vui mừng.

"Được, đến lúc đó tớ nhất định chuẩn bị đại lễ chờ cậu trở về!"

Lúc học Đại học bọn họ luôn thích tụ tập lại một chỗ nói một vài chuyện tào lao, mấy nữ sinh nhất thời ham chơi giao ước tương lai có con nhất định phải nhận thức đối phương làm mẹ nuôi, lại còn hoang đường hơn thiếu chút nữa là chỉ phúc vi hôn, suy tính đến chuyện đời sau, làm mới một thế hệ phái nữ, do các cô không hiểu về chuyện này lắm nên mới bỏ qua.

"Ừ, cậu cũng mau chóng sinh một đứa đi! Đến lúc đó chúng ta cùng ôm con ngồi phơi nắng trong vườn hoa nhớ lại thời tuổi trẻ. A! Tớ nghĩ tới cảnh tượng này thì không nhịn được muốn thét lên, thật quá hạnh phúc!" Nghe lời nói của Thư Á Lâm Lam đã tưởng tượng ra bộ dáng hoa si của Thư Á bên đầu kia điện thoại liền cảm thấy buồn cười, nhưng lại nghĩ tới tình cảnh bây giờ của mình không khỏi lộ ra một nụ cười khổ.

"Cô Thư Á, chờ cậu sinh con ra rồi lại nói những việc này cũng không muộn!"

"Đây không phải là tớ không chờ nổi sao? Tớ sinh con xong sẽ trở về, cậu và Bạch Nham phải bồi bổ cho tớ nha!"

"Vâng, vâng, làm phiền ngài lo lắng rồi!" Xa cách nhiều năm Lâm Lam cảm thấy Thư Á vẫn không thay đổi, vẫn làm theo ý mình, nói tới chuyện vui thì kích động, luôn thích suy nghĩ tốt chuyện tương lai.

"Hôm nay cứ như vậy nha, Trình Băng luôn thúc giục tớ đến bệnh viện làm kiểm tra! Lần sau tớ lại liên lạc với cậu!" Nói xong Thư Á vội vàng cúp điện thoại.

Lâm Lam nghe tiếng từ trong điện thoại truyền ra, bất đắc dĩ cười cười cúp điện thoại. Tật xấu làm việc vội vàng gấp gáp, nôn nôn nóng nóng của cậu ấy vẫn không thay đổi một chút nào!

Bạch Nham vừa về nhà thấy vẻ mặt vui vẻ của Lâm Lam liền đi tới trước mặt cô, vuốt nhẹ tai cô: "Có chuyện gì mà vui vẻ thế?"

"Buổi chiều Thư Á gọi điện tới, cậu ấy có thai rồi!" Bạch Nham như có như không chạm vào tai của Lâm Lam khiến cô cảm thấy rất nhột, liền đẩy anh ra, tuyên bố tin tốt của Thư Á với anh.

"A, vậy phải chúc mừng cô ấy rồi!"

"Đúng vậy, cậu ấy còn thúc giục em cũng mau chóng sinh một đứa!"

"Chúng ta không vội, trái lại cô ấy sốt ruột rồi!" Bạch Nham đi tới trước bàn ăn vụng một miếng, ậm ờ nói với Lâm Lam.

"Anh muốn một đứa con không?" Lâm Lam vừa giúp thím Trương lau chén đũa vừa nói.

"Anh không vội, anh cũng không quan trọng việc có con hay không." Bạch Nham đang ăn ậm ờ nói không rõ.

Lâm Lam lắc đầu một cái nói: "Sao có thể không quan trọng chứ? Anh không cần nhưng mẹ anh có thể theo anh à?"

Nghe lời nói của Lâm Lam Bạch nham chợt dừng tay đang dùng bữa lại, ngẩng đầu lên vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô: "Mẹ nói gì với em à?"

"Không, không có!" Lâm Lam vội vàng che giấu, mới vừa rồi nhất thời nhanh miệng nói ra.

Bạch Nham nghe Lâm Lam nói như vậy vẻ mặt dịu đi không ít, tay tiếp tục tấn công đồ ăn: "Nếu mẹ có nói gì với em thì em coi như không nghe thấy, có chuyện gì thì tìm anh bàn bạc."

"Dạ, đương nhiên là em phải tìm anh bàn bạc rồi. Anh là chồng em, là bầu trời của em, anh không giúp em chống bầu trời này thì còn có ai giúp em chống đây?"

"Ừ, em phải nhớ kỹ anh là cây cột chống trời!"

"Được rồi, cây cột chống trời, nếu anh tiếp tục ăn đồ ăn như vậy nữa thì lát nữa chúng ta sẽ không đồ ăn ăn cùng với cơm!" Lâm Lam nhìn đồ ăn bị Bạch Nham càn quét qua trên bàn, nhìn bộ dáng trẻ con của anh, buồn cười nói.

"Tuân lệnh, vợ đại nhân! Anh đi rửa tay!" Lâm Lam nhìn bóng lưng của Bạch Nham, nghĩ thầm: thật đúng là trẻ con! Sao đứa con lại có thể không quan trọng đây? Đó chính là sinh mạng kéo dài của cả hai, cũng là minh chứng của tình yêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui