Hạnh Phúc Ở Cổ Đại


Chu Anh Anh dựa vào giường La Hán, lo lắng nếu mình không xuyên không lại được thì sẽ làm thế nào, sau đó lại lo lắng không biết khi Hàn Tam trở về thì nàng có phải phục vụ Hàn Tam như nha hoàn không.

Làm loại chuyện này, nàng lập tức ước gì Hàn Tam có thể đánh nhau bên ngoài thêm mấy năm nữa, tốt nhất là đợi đến lúc nàng có thể quay về thời hiện đại.Nhưng trước khi Chu Anh Anh có thời gian điều chỉnh tâm trạng đa sầu đa cảm này, gian ngoài có người thông truyền nói di mẫu Hứa di nãi nãi đến -- nhân vật Hứa di nãi nãi này đã được bốn cô nàng Xuân phổ cập cho nàng.

Mặc dù cách gọi di nãi nãi nghe thì có vẻ không có gì to tát, nhưng trên thực tế, chính thê của Hầu gia đã mất từ lâu, những năm gần đây việc việc bếp núc trong Hầu phủ của đều là do Hứa di nãi nãi phụ trách.Quản lý việc bếp núc là cái khái niệm gì? Chu Anh Anh đã từng ước tính sơ bộ.


Chỉ có mỗi sân viện của Tam nãi nãi mà đã có mười mấy nha hoàn phục dịch.

Mà chủ tử của Võ An hầu phủ có chín mười người, điều đó có nghĩa là trong phủ có khoảng trăm nhân khẩu.

Mà những người này đều do Hứa di nãi nãi điều hành, các sổ sách trong phủ cũng đều do bà ta xử lý.Mặc dù Chu Anh Anh chưa bao giờ gặp Hứa di nãi nãi, nhưng với tư cách là người phụ trách nhân sự và tài chính của Võ An Hầu phủ này, nàng cũng biết bà ta là một người lợi hại.Quả nhiên, ngay khi di nãi nãi bước vào cửa đã lộ ra một bộ dáng khác hẳn -- người còn chưa đi vào đã có hai nha hoàn mở đường ở phía trước, sau lưng lại có bốn nha hoàn cùng một ma ma.

Khi bà ta bước đi, trông bà ta như ông trăng được các vì sao vây quanh.Khi bà ta vào cửa Chu Anh Anh mới nhìn rõ bộ dáng của bà ta, hôm nay bà ta mặc nhu quần, trên vai khoác khăn choàng lụa, trên đầu cài trâm vàng hoa mẫu đơn, trên cổ đeo trân châu, viên nào viên nấy to chừng đầu ngón tay.Là một người hiện đại, Chu Anh Anh đã nhìn thấy rất nhiều người đẹp trong và ngoài nước, nhưng hôm nay nàng mới biết cái gì gọi là 'người bước ra từ trong tranh', khó trách những năm gần đây Hứa di nãi nãi này lại được Hầu gia vô cùng sủng ái.


Mặc dù không thể phủ nhận vẻ đẹp tự nhiên của Hứa di nãi nãi, nhưng ngọc ngà châu báu và trang phục lộng lẫy cũng góp phần làm tôn lên vẻ đẹp của bà ta.

Chu Anh Anh đảo mắt nhìn những người xung quanh, phản ứng rất bình tĩnh, có lẽ đây là những thao tác cơ bản của di nãi nãi.Nàng vừa kịp phản ứng muốn đứng dậy chào hỏi, nhưng Hứa di nãi nãi đã bước tới và ôm nàng vào lòng.

Chu Anh Anh ngước mắt lên, thì thấy khóe mắt Hứa di nãi nãi đã phiếm hồng, hai mắt ngấn nước, nói thật là ngay cả phụ nữ khi nhìn thấy bà ta cũng không khỏi cảm thấy tim mình run lên.Lúc này, Chu Anh Anh đang nghĩ tới việc gọi một câu di mẫu, thì Hứa di nãi nãi đã khóc bù lu bù loa: "Tâm can của ta, may là con không sao..."Chu Anh Anh nghe xong, trong lòng không khỏi nói "trà ngon" - mặc dù ở thế kỷ hai mươi mốt Chu Anh Anh là một người làm thuê không được hòa đồng cho lắm, nhưng nhiều năm lăn lộn trong nghề, nàng biết để nhận biết một người có thực sự tốt với mình hay không, cũng không phải dựa vào việc nghe người ta nói gì, mà là phải xem người ta đã làm gì.

'Chu Anh Anh' trước kia bệnh nặng như vậy, khó lắm mới tỉnh lại.


Hứa di nãi nãi nếu thật sự xem nàng như tâm can bảo bối, làm sao lại kéo dài ba ngày mới tới gặp nàng.Nhưng dù sao bà ta cũng là nhân vật cấp tổng giám đốc, nắm giữ sanh sát trong Võ An Hầu phủ, Chu Anh Anh sẽ không thể không biết chuyện, nên giả vờ ôm lại Hứa di nãi nãi, thân mật thắm thiết gọi di mẫu.Hứa di nãi nãi cuối cùng cũng cầm được nước mắt, liền hỏi bốn cô nàng Xuân là mấy ngày qua Tam nãi nãi ăn uống thế nào.Sau khi Xuân Thâm trả lời xong, Hứa di nãi nãi lại nắm chặt tay Chu Anh Anh, khóc nói: "Tất cả đều là do di mẫu không tốt, không chăm sóc tốt cho con, khiến con bị bệnh như thế này.

Ta nghe lang trung nói...!Con đã quên rất nhiều chuyện trước đây, đúng không?"Chu Anh sau khi nghe được chậm rãi gật gật đầu.Hứa di nãi nãi lại khóc lóc một hồi, nhưng may là phía sau bà ta có nha hoàn khuyên nhủ: "Tam nãi nãi thân thể yếu đuối, nãi nãi đừng chọc nàng khóc."Lúc này, Hứa di nãi nãi mới lấy khăn tay ra, lau vệt nước mắt, nói với Chu Anh Anh: "A Anh, hôm nay ta vừa mới đến thăm con, một là tìm kiếm danh y cho con, hai là lên kế hoạch cho hỉ sự," bà ta vừa nói vừa nhéo nhéo tay Chu Anh Anh, "Hỉ sự này có liên quan đến con."Khi Chu Anh Anh nghe thấy lời này, mí mắt phải của nàng chợt giật giật, trong lòng có dự cảm không lành, "Là...!chuyện vui gì vậy?"Hứa di nãi nãi mỉm cười nói: "Tam gia đánh thắng trận, mấy ngày nữa sẽ hồi kinh.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận