Vũ Nhất Tuệ cứ nép sau người của Hiểu Nguyệt, len lén nhìn theo hướng dì Trần đi.
"Cậu sao thế?"
"Cô..cô ấy có đáng sợ như con quỷ ám Lâm Du không?"
"Không đâu.
Dễ thương lắm."
Lục Quang Vân vỗ vai Nhất Tuệ, ra vẻ rất anh hùng muốn bảo vệ cô.
"Đừng lo.
Cô ta không dám làm gì em đâu."
"Ừm."
Lúc này dì Trần đang đi tới, theo sau là bóng dáng của một cô gái.
"Trời! Đây mà là quỷ á? Cưng muốn chết hà."
Quá bất ngờ khi thấy diện mạo của Tiểu Diệp, Nhất Tuệ reo lên.
Trong ấn tượng của cô về quỷ thì là mặt mũi đen xì, mắt trợn lè lưỡi, ai dè lại là cô gái trẻ dễ thương như loli này.
Cô thì thầm vào tai Hiểu Nguyệt.
"Đến gần cô ấy có sao không?"
Hiểu Nguyệt lắc đầu.
Nhận đuợc tín hiệu tốt, dây ăng ten hướng ngoại của Vũ Nhất Tuệ bắt đầu hoạt động, chạy ngay đến chỗ Tiểu Diệp làm quen.
"Chào, tôi là Vũ Nhất Tuệ, cô là..?"
"Gọi tôi là Tiểu Diệp."
"Oa, lá nhỏ đúng là dễ thương nha.
Hi hi.
Qua đây chơi đi."
Tiểu Diệp đi theo.
Như có cùng tần số với nhau hai người nói chuyện rất vui vẻ, mọi người đều tiếp tục trở lại bữa tiệc.
Chỉ riêng Lục Quang Vân.
Anh ta cứ nhìn chằm chằm vào Tiểu Diệp như sợ cô định làm gì Nhất Tuệ vậy.
Được một lúc, Nam Thiên Kỳ ra hiệu cho cô đến chỗ mình.
Tiểu Diệp càng vui hơn vì có anh xuất hiện ở đây.
"Tôi tưởng anh còn không đến cơ."
"Đến để gặp em.
Mấy ngày nay sao không về nhà."
"Có một vài chuyện, mai đến nha."
Bọn họ không tin vào mắt mình nữa.Nam Thiên Kỳ vừa cười, hơn nữa còn cười rất vui vẻ.
Thường ngày anh vẫn trưng ra bộ mặt lạnh như băng, giờ lại cười với Tiểu Diệp.
Lục Quang Phong thấy vậy nghĩ thầm, có phải sắp có bão lớn rồi không.
"À Tiểu Diệp, cô ở đây bao lâu rồi?"
Thấy Vũ Nhất Tuệ bắt chuyện với mình, cô cũng vui vẻ trả lời.
"Chắc tầm hai tuần gì đấy."
"Cũng lâu đó ha.
Mà cô không có đồ nào khác mặc sao, cả giày nữa?"
Nói mới để ý, bọn họ chưa từng hỏi Tiểu Diệp về vấn đề này, giờ nghĩ lại từ đầu gặp cô đến giờ vẫn chỉ là một bộ váy và đôi chân trần.
"Lúc chết tôi mặc thế nào thì giờ như thế ấy."
Mọi người chỉ im lặng.
Cũng cảm thấy tội nghiệp cho cô.
Nhất Tuệ đã phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.
"Cô có bạn không? Ý tôi là bạn quỷ ấy."
Chủ đề này làm Tiểu Diệp hào hứng.
Cô luôn miệng kể cho Nhất Tuệ nghe vê những người bạn quỷ của mình.
"Tất nhiên.
Tôi có mấy người bạn luôn.
Tiểu Bảo nè, Tiểu Hoa..."
"Kể về từng người được không, tôi muốn nghe."
Nhất Tuệ sợ ma nhưng lại rất thích tìm hiểu về mấy cái chủ đề này.
Cô thường xuyên tham gia những group tâm linh trên mạng, thảo luận sôi nổi về vấn đề ma quỷ.
"Ừm, để tôi kể cho nghe.
Tiểu bảo là một con tiểu quỷ, tôi gặp nó trên đường đi đến chùa á.
Nó chết do bị mẹ phá, lúc đó được bảy tháng rồi."
"Khủng khiếp quá! Lại có người ác thế."
"Nó cứ đến gần mẹ nó lại rời hết cả chân tay ra, mẹ nó cũng xin bùa nên nó không thể đến gần nữa.
Tôi đành dẫn nó lên chùa."
"Thật tội nghiệp.
Còn Tiểu Hoa?"
"Cô ấy hả? Chết vì tai nạn.
Cô ấy đi qua đường tàu mà bị quỷ che mắt, tàu đến không thấy nên mới bị tai nạn.
Người ta nhặt xác cho cô ấy bị thiếu một cái nhãn cầu, nên giờ cứ lang thang quanh đó để tìm mắt."
Nghe đến đây ai cũng rùng mình.
Lục Quang Vân không chịu nổi nữa, anh ta chỉ tay vào Tiểu Diệp quát lớn.
"Cô thôi đi.
Kể vậy rồi Nhất Tuệ bị ám ảnh thì sao? Bạn cô với cô đều kì dị như nhau.
Sao không đến mà chơi với bọn họ ấy."
Ngay lúc này một cảm giác rùng mình chạy qua, anh ta quay lại phía sau thì thấy Nam Thiên Kỳ đang nhìn mình với một ánh mắt hình viên đạn.
Vũ Nhất Tuệ cũng hất tay anh ra.
Cô rất không vui với cái thái độ này của anh.
"Anh nói chuyện kiểu gì vậy hả? Không biết tôn trọng người khác đúng không?"
"Anh..anh không có mà."
Thấy cô có vẻ buồn, Nhất Tuệ lại bày ra một trò.
"Tiểu Diệp ở đây cũng khá lâu, biết lúc nào cô ấy đi, xưng hô kiểu này sẽ khiến cô ấy tủi thân đó.
Hay mọi người kết nghĩa làm anh em đi."
Cô vô cùng bất ngờ, không nghĩ Nhất Tuệ lại đề nghị như vậy.
Tiểu Diệp đang định lên tiếng từ chối thì...
"Tôi đồng ý."
"Tôi cũng vậy."
Hiểu Nguyệt và Lục Quang Phong lên tiếng đồng ý trước.
Nhất Tuệ nói cũng rất có lí, cô ấy sẽ ở đây chưa biết đến bao giờ mới đi, nên cho cô một cảm giác thân thiện.
Dù sao cô cũng đã giúp họ rất nhiều.
"Hừ, ai thèm làm anh em với cô ta."
Lập tức Nhất Tuệ kéo tai anh ta, thì thầm cái gì đó với vẻ mặt rất tức giận, ngay giây sau liền đồng ý ngay lập tức.
Nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ đều đoán già đoán non về mối quan hệ mập mờ của hai người.
"Nhưng Tiểu Diệp nhỏ tuổi nhất, phải là em nha."
Ba người đưa tay ra, chỉ chờ tay của cô.
"Mau lên nào."
Thời khắc này là lúc Tiểu Diệp thấy hạnh phúc nhất.
Cô cảm động đến mức sắp khóc đến nơi, không chần chừ cũng đưa bàn tay trắng bệch ra.
"Xong, bây giờ mọi người phải đổi xưng hô đi nhé.
Còn anh, nhớ những gì tôi nói đó, biết chưa?"
"Biết rồi."
Đứng trước sự đe doạ của Nhất Tuệ, Lục Quang Vân cũng chỉ đành nhượng bộ.
Mọi người đều cảm thấy chuyện này rất thú vị, vui vẻ thưởng thức buổi tiệc cho đến tận một giờ sáng.
Duy chỉ có dì Trần là đang suy tư chuyện gì đó..