Nam Thiên Kỳ gấp gáp đến thành phố Z theo như điều tra về Tiểu Diệp từ trước. Xe dừng trước cửa một căn nhà cũ kĩ. Từ ngoài nhìn vào sân có thể thấy rất nhiều chậu hoa, ắt hẳn chủ của căn nhà này là người rất yêu thích thiên nhiên.
Nhưng những cái cây đó đều đã héo rũ do một thời gian dài không được chăm sóc.
Nam Thiên Kỳ đứng ngơ ngẩn trước cửa quan sát một hồi lâu. Đây là nơi mà cô ấy từng sống sao? Nếu như cô ấy còn sống, nơi này sẽ đẹp đẽ biết chừng nào.
Hàng xóm quanh đó và những người đi qua đều hiếu kì nhìn anh. Cho đến khi có một bà thím đi qua vỗ vai anh hỏi:
“Cậu là người nơi khác hả? Đến đây tìm ai?”
Sau vài giây lúng túng, anh đáp lời:
“Tôi tìm người sống ở đây. Không biết là…”
“À thế thì đi về đi. Cô ấy không có ở đây đâu.”
“Sao cơ?”
“Chủ nhà này là một cô gái trẻ. Nghe nói cô ấy mất tích gần hai tháng nay rồi.”
“Có ai thấy lúc cô ấy đi không?”
“Hàng xóm nói cô ta ra ngoài cùng một người đàn ông, đến giờ vẫn không thấy quay về. Hmm! Mấy đứa con gái bây giờ đúng là không cẩn thận tí nào. Chắc bị lừa bán mất rồi cũng nên.”
Nói rồi bà ta đi thẳng. Nam Thiên Kỳ tiến đến phía cửa, chỉ dùng một đoạn sắt nhỏ đã có thể phá khoá.
Cánh cửa nhà được mở sau một thời gian dài vắng chủ. Ngoại trừ không gian tối tăm và lạnh lẽo, mọi thứ đều rất gọn gàng và ngăn nắp.
Bước vào trong, nhìn một lượt khắp nhà, đồ vật đều đã được phủ một tầng bụi mỏng. Bên cạnh tủ lạnh là một cái bảng ghi chú những việc cần làm trong ngày.
Hoá ra cô cũng chỉ là một cô gái giản dị đơn thuần, sáng đi làm chiều về nhà, ngoại trừ công việc còn có chăm sóc những bông hoa tươi đẹp trong vườn.
Nhưng điều gì đã khiến cô gái nhỏ phải rời xa căn nhà ấm áp này? Nguyên nhân gì khiến cô phải chết? Điều này khiến Nam Thiên Kỳ đau đầu không thôi.
Xem xét một vòng, anh lấy chiếc kẹp tóc để trên mặt tủ về đưa cho thầy Cơ Tử làm phép.
Chưa kịp bước ra khỏi cửa, Nam Thiên Kỳ đã thấy một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt hiền từ mang đầy vẻ sửng sốt đứng bất động bên ngoài.
“C…cậu là ai? Sao lại vào được nhà con gái tôi?”
“Tiểu Diệp là con gái bà?”
“Cậu còn biết tên nó? Rốt cuộc con gái tôi đâu rồi?”
Bà bắt đầu không khống chế được cảm xúc. Từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, tiến đến chất vấn Nam Thiên Kỳ.
“Dì cứ bình tĩnh đã. Chuyện này giải thích thì rất dài. Tôi được mẹ ruột cô ấy nhờ tới đây tìm người.”
Nam Thiên Kỳ không nói thật. Anh lấy một cái cớ để thăm dò, mục đích muốn biết thân phận người trước mặt.
Nghe tới hai từ “mẹ ruột”, người phụ nữ ngồi bệt xuống đất ngẩn ra, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Lát sau khi bà đã bình tĩnh lại, hai người ngồi nói chuyện trên xe Nam Thiên Kỳ.
“Tôi là người nuôi dưỡng đám trẻ ở cô nhi viện Bình An, cũng là mẹ nuôi của Tiểu Diệp. Gọi tôi là dì Từ.”
“Khoan đã! Mẹ nuôi của cô ấy không phải là người phụ nữ tên Châu Giai Mỹ sao?”
Nhắc đến cái tên này, Dì Từ lập tức chuyển thái độ giận dữ.
“Cô ta là đúng mẹ nuôi của Tiểu Diệp, một người đàn bà độc ác. Bà ta đã nhận nuôi con bé nhưng lại chẳng yêu thương gì, năm tuổi đã đưa con bé đến cô nhi viện, mặc cho nó chịu nhiều ấm ức.”
“Mới đây cô ta đến tìm tôi, nói muốn tìm Tiểu Diệp về. Một người không quan tâm đến sống chết của con gái suốt hơn chục năm, giờ đột nhiên đến tìm cũng chẳng vì mục đích tốt.”
Nam Thiên Kỳ chỉ im lặng gật đầu. Anh hoàn toàn đồng ý với dì Từ. Loại người này suy cho cùng chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân. Huống chi bà ta không phải nhận nuôi cô ấy từ nhỏ mà là cố tình đem đi.
“Xin cậu hãy đi tìm con bé. Trước đây nó có hẹn hò với một người, hình như họ Vương, tôi không nhớ rõ tên hắn.”
Trong đầu của anh bỗng loé lên một cái tên - Vương Triết Hạo.
Trong không gian phong ấn, Tiểu Diệp vẫn đang tìm cách thoát ra ngoài. Càng ở đây lâu khiến cô càng khó chịu.
Không hiểu sao trong thời gian bị nhốt, cô đã dần nhớ ra một số chuyện. Cô đã biết mình là ai, sống ở đâu, nhưng lại không thể nhớ được mình tại sao lại chết.a
Vương Triết Hạo vất vả chạy trốn dưới sự truy đuổi gắt gao của thuộc hạ Lục gia. Khó khăn lắm hắn mới cắt đuôi được bọn họ.
Trong đêm tối, hắn mò mẫm tìm đến nhà lão Vu Sính. Hắn đứng ngoài cổng gào lên gọi người bên trong.
Thấy hắn trong tình trạng vô cùng tơi tả, lão vội vàng chạy ra mở cửa.
“Cứu…cứu tôi!”
“Có chuyện gì từ từ nói.”
“Bọn…bọn chúng đang truy sát tôi. Tôi không còn chỗ nào trốn nữa.”
“Ở yên trong này, đừng có đụng lung tung.”
Lão ta cầm một cây trượng bằng gỗ bước ra ngoài. Lão móc trong túi ra một nắm bột màu xám như tro rắc trước cửa, miệng lầm rầm đọc chú, mắt của cái đầu lâu bằng gỗ trên cây trượng bắt đầu sáng lên.
Chỉ trong phút chốc, sương mù kéo đến dày đặc, bao trùm khắp cả căn nhà, che giấu tung tích của họ.