Bước ra khỏi căn phòng, Thiên liền ngồi thụp xuống sàn chôn mặt vào tay khóc nức nở.
Chín năm rồi, một chút tin tức cũng không có.
Cô có thể vui sao? Người mà cô nhờ tìm kiếm đến nay cũng hầu như đều bỏ cuộc.
Họ đều bất lực trước vụ làm ăn này, bất lực vì manh mối cô đưa ra quá ít.
Cũng phải mà.
Ngoại trừ tên của người ấy ra, cô không còn biết gì nữa.
Khuôn mặt của người ấy cũng không biết.
Nếu như năm đó, đôi mắt ấy của cô không mù thì có lẽ cô đã không bỏ lỡ một người như vậy.
Chín năm ròng, cô vẫn chưa từ bỏ hi vọng, chưa từ bỏ lời hứa.
Lời hứa rằng cô sẽ đi tìm anh, nếu như anh không tìm cô thì chính cô sẽ là người đi tìm.
Cô không từ bỏ vì từ lâu, anh trong tâm trí cô chính là động lực để cô sống tới bây giờ.
Cô không tin vào lời nói của mọi người xung quanh, cô bỏ ngoài tai những lời lẽ can ngăn, vì cô biết anh vẫn đợi cô, vẫn chờ cô thực hiện lời hứa.
"Nếu thích cậu là một sai lầm
Thì tôi nguyện chọn một thanh xuân lầm lỡ"
Cô đã lựa chọn rồi thì sẽ không từ bỏ.
* * *
"Ba, mẹ con về rồi!" - chưa vào tới cửa cô đã hét lên.
"Chị xinh đẹp, chị về rồi!" - Đi theo lời nói trong trẻo của đứa nhỏ là một đoàn nhỏ nhỏ xinh xinh ôm chầm lấy chân cô không buông.
Một đứa bé xinh đẹp, đáng yêu.
Khuôn mặt phúng phính với hai lõm đồng tiền nho nhỏ.
Khi cười hai mắt híp lại, một bộ khiến người nhìn chỉ muốn véo mấy cái.
"Về đúng lúc lắm.
Mau lại đây ba mẹ có chuyện quan trọng muốn nói với con." - mẹ nhìn cô trìu mến.
Cúi xuống ôm đứa nhỏ lên tiến về phía ba mẹ.
Chợt nhận ra ngoài ba mẹ ra còn có một người phụ nữ trung niên khác đang mỉm cười nhìn cô.
Nụ cười ôn nhu ấm áp.
Nghiêng người cúi chào rồi thả đứa bé xuống ngồi cạnh ba mẹ.
Sau một hồi nghe ba mẹ phân tích giảng giải, cuối cùng cô cũng hiểu mục đích hôm nay của ba mẹ muốn nói chuyện với cô làm gì.
Họ muốn cô kết hôn.
Không sai, chính là kết hôn.
Cảm thấy vẫn chưa thể tin những gì ba mẹ vừa nói, cô vẫn ngồi im, lặng nhìn ba mẹ.
Hóa ra người phụ nữ tầm tuổi mẹ cô đây dẫn theo đứa bé này tới nhà cô hỏi chuyện hôn sự.
Mục đích không có gì hết, chỉ vì đứa bé này muốn cô làm mẹ.
Làm mẹ? Cô còn chưa có con thì tại sao phải làm mẹ? Ba mẹ đang đùa cô đúng không? Đây không phải sự thật đi.
Nhìn kĩ đứa bé trước mặt một lần nữa, cuối cùng cô mới nhận ra đứa bé này mình đã gặp ở đâu.
Nó chính là đứa bé được cô cứu trên đường đi học về nhà cách đây 3 tuần.
Lúc đó khi đang được Đông Thành trở về trên chiếc xe đạp thì thấy một đứa bé đứng giữa đường.
Từ phía xa đã có chiếc xe tải chạy tới.
Hoảng hốt quá, cô liền không do dự mà nhảy khỏi xe, chạy tới ôm đứa bé lăn về phía vỉa hè.
Sau khi xác định đứa bé không sao, cô mới kiểm tra xem bản thân mình có bị xây xước gì không.
Lúc quay lại nhìn đứa bé thì đã không thấy nó nữa.
Vừa lúc đó Đông Thành cũng lái xe chạy tới đưa cô về nhà.
Sự việc đó cô đã sớm quên rồi, vậy mà lần này gặp lại, cư nhiên đứa bé này lại muốn cô trở thành mẹ nó.
Đúng là trêu người mà.
"Chuyện này..
mẹ, mẹ không phải là không biết con.."
"Em còn chưa từ bỏ đi? Nhiều năm như vậy còn cố chấp làm gì? Mối hôn sự này không phải em muốn hay không muốn là được.
Nó đã định rồi, thông báo với em chỉ là để cho em chuẩn bị mà thôi!" - Đăng- anh trai của cô bưng khay trà ra nói.
Anh nên ngăn cản hành động của em gái mình sớm hơn.
Nhìn đứa em gái mình yêu thương lại suốt ngày khổ tâm vì một người mà ngay cả mặt mũi còn không biết, đáng sao?
"Anh..
không được.
Con không muốn..
con sẽ không kết hôn..
sẽ không đâu.." - Cô lắc đầu nguầy nguậy.
Nếu kết hôn rồi, vậy anh ấy thì tính sao? Lời hứa của cô còn chưa thực hiện được thì tính sao? Không thể.
Cô không thể kết hôn.
"Anh trai con nói đúng đấy.
Đây không phải là bàn bạc với con, hôn sự này mẹ đã quyết rồi.
Con đừng nói lời vô ích.
Mẹ cũng vì con, vì Tiểu Minh.
Đứa nhóc đáng thương ấy vốn không có mẹ chăm sóc ở bên từ nhỏ.
Nó may mắn gặp được con, lại vô cùng muốn con trở thành mẹ của nó.
Đứa bé như vậy, con không thương xót nó sao?" - Mẹ cô bắt đầu màn tẩy não.
Hôn sự này là do bà đứng ra quyết định.
Bà muốn con gái mình từ bỏ thứ mà nó đã theo đuổi suốt chín năm qua.
Ban đầu bà đã không ngăn cản, nhưng thấy đứa con gái mình yêu thương cứ mù quáng mà tin tưởng thì đã hạ quyết tâm.
Hôn sự này bà đã quyết, dù muốn hay không hôn sự này vẫn sẽ diễn ra.
Cô không có quyền được lựa chọn.
Tiểu Minh nãy giờ vẫn nhìn cô, thấy được vẻ không thích trên mặt cô liền bắt đầu òa lên khóc.
Nó muốn cô trở thành mẹ nó.
Nó muốn có một người mẹ.
Bà Lâm thấy cháu mình khóc thương tâm quá liền cũng bắt đầu rơi lệ.
"Thiên à, bác biết là chuyện này sẽ rất thiệt thòi cho con nhưng bác cũng là hết cách.
Thằng bé này cứ khăng khăng đòi cháu, nó đã bỏ ăn mấy hôm nay vì bác không đồng ý.
Vì lo cho sức khỏe của nó, bác đành phải chấp nhận đến tìm ba mẹ con để nói chuyện này, lúc này nó mới chịu ăn cơm.
Thiên à, bác cũng hết cách."
Cô cười khổ.
Cô lựa chọn không cứu người được không? Bây giờ thì hay rồi, tự rước họa vào thân.
Từ chối không được mà đồng ý cũng không xong.
Mà kể cả có từ chối thì cô cũng vẫn bị ép buộc kết hôn đấy thôi.
Ba mẹ cô đã tự ý đi xin giấy chứng nhận rồi.
Giấy tờ đã có..
cô còn có thể từ chối sao?
Câu trả lời là duy nhất: KHÔNG THỂ!
"Nếu đã như vậy, con còn có thể lựa chọn sao? Mọi chuyện theo ý của ba mẹ đi." - Cô bất đắc dĩ gật đầu.
Quân tử co được giãn được.
Đồng ý thì đồng ý, cô còn không thể đào hôn sao? Cô mới không ngu rước họa vào thân.
Cô còn muốn đi chơi nha, kết hôn rồi tự do còn đâu nữa.
Hơn nữa dựa vào đâu mà bắt cô kết hôn với một người ngay cả mặt còn không biết, lại từng có vợ sinh con.
Cô mới không ăn cơm thừa.
Tuyệt đối không.
Nghe cô đồng ý, mọi người ai cũng vui vẻ ra mặt.
Tiểu Minh đang khóc cũng ngay lập tức lau nước mắt cười tươi chạy tới ôm chân cô khiến mọi người ai cũng cười nắc nẻ.
Chỉ có cô là vừa cười vừa suy tính mọi việc.
Một hồi sau cô cũng xin phép đi lên lầu.
Lúc đi ngang qua anh trai, cố ý gọi một tiếng.
* * *
"Anh, thám tử lần này.."
"Anh biết rồi nhưng em vẫn còn chưa bỏ cuộc sao? Đây đã là người thứ hai mươi mà chúng ta thuê rồi đấy.
Nếu có manh mối thì sớm đã tìm được rồi nhưng họ lại hoàn toàn bỏ cuộc.
Trong chuyện này vốn dĩ chúng ta không có kết quả.
Phải làm sao thì em mới chịu từ bỏ?" - Đăng bất đắc dĩ thở dài.
Đứa em gái này của anh quá ngang bướng cố chấp.
"Không phải đâu.
Anh ấy đã hứa với em rồi mà.
Không phải đâu..
anh trai à.
Anh ấy đã hứa với em rồi mà.
Tại sao anh cũng không tin em cơ chứ?" - cô lại một lần nữa òa khóc.
Khóc một cách nức nở.
Bây giờ anh trai cô cũng muốn cô từ bỏ.
"Thiên, em cũng đã đồng ý hôn sự rồi chẳng lẽ vẫn còn theo đuổi một người mà ngay cả bản thân mình cũng không biết ư.
Từ bao giờ em trở nên ngốc nghếch như vậy" - Đăng vừa bất lực, vừa giận dữ nhìn cô.
"Hôn ước còn có thể hủy bỏ mà!" - Ngước nhìn anh trai với đôi mắt đẫm lệ, cô ai oán nói.
Hôn lễ thì hôn lẽ, chẳng phải còn có thể đào hôn, ly hôn hay sao.
Không khó mà.
Đăng tức giận trước lời nói của cô.
"Em cứ kết hôn đi, mọi việc anh sẽ thay em tìm hiểu.
Nhất định sẽ khiến em hài lòng mà từ bỏ.
Cả thời thanh xuân của em dành cho một người như vậy..
không đáng tý nào!".
Nói rồi anh xoay lưng đi ra ngoài.
Trong mắt người khác, việc mà cô làm đúng là không đáng nhưng trong mắt cô, vì anh, việc gì cũng đáng giá hết.
Cô không cho phép bản thân mình từ bỏ, dù một tia hi vọng cô cũng sẽ theo đuổi tới cùng.
Thứ gì cô cũng có thể từ bỏ nhưng riêng chuyện này thì không được..