Ngồi trên xe lặng im ngắm cảnh ven đường, Thiên càng ngày càng thấy ngạc nhiên.
Đoạn đường này!
Không sai! chính là đường tới cánh đồng Oải Hương.
Cô quay sang nhìn Thanh Trì, ánh mắt dò hỏi.
Tại sao anh cũng biết tới nơi này?
"Em ngạc nhiên sao? Chúng ta đang tới nơi đẹp nhất trong kí ức của anh!"
Thanh Trì cảm nhận được ánh mắt của cô thì mỉm cười.
Kí ức đẹp nhất của anh vĩnh viễn chỉ nằm lại ở nơi này.
Đã rất lâu rồi anh không quay trở lại.
Mong rằng sẽ vẫn như xưa.
Thiên thu lại ánh mắt, trong tâm không ngừng đặt câu hỏi.
Nơi ấy cũng là kí ức đẹp nhất với anh ấy.
Hai người cũng thực có duyên!
Chỉ là anh ấy từng ở đây rồi hay sao?
Cô cứ nghĩ từ nhỏ Thanh Trì đã ở nước ngoài rồi chứ?
"Em có mang theo cherry không?"
Thanh trì chợt quay sang hỏi cô, ánh mắt rất dịu dàng.
"Sao anh biết tôi có mang theo cherry bên người vậy?"
Thiên nghe anh nhắc tới cherry thì nhíu mày, hai tay không tự giác ôm chặt cái balo vào lòng, khư khư bảo vệ.
Thanh Trì nhìn thấy hành động bảo vệ đồ của cô thì cười khổ.
Thế nhưng trong trí nhớ anh chợt xoẹt qua một hình ảnh.
Thanh Trì nhìn cô chăm chú, ánh mắt vẫn không muốn rời khỏi.
Cứ như muốn từ người cô nhìn ra được cái gì đấy.
"Anh! anh đừng mơ cướp đồ của tôi!"
Nhận thấy ánh mắt của Thanh trì, đôi tay cô bảo vệ đồ thật chặt.
Ngớ người, Thanh Trì quay mặt đi, tiếp tục lái xe, không nói gì nữa.
Thiên hết nhìn anh lại nhìn balo của mình tự hỏi.
Sao lại không nói gì nữa?
Giận à?
"Cho anh nè!"
Cắn răng một lúc, cô mới buông balo ra.
Thiên nghĩ rằng Thanh Trì giận vì cô không cho anh cherry nên mới như vậy.
Thế nên cô đành phải mở hộp lấy cho anh một quả.
Không sai chỉ một quả duy nhất!
Thanh Trì nhẹ liếc nhìn trái cherry nằm trong lòng bàn tay cô chợt thấy xao xuyến trong lòng.
Vẻ mặt này là sợ anh giận đúng không?
Không màng tới hình tượng, Thanh Trì quay sang nhìn tay cô rồi há miệng.
Ý bảo cô bỏ vào miệng cho mình.
Thiên trợ mắt nhìn anh nhưng sau đó cũng chỉ có thể xụ mặt đem trái cherry bỏ vào miệng anh.
Thanh trì mỉm cười.
Khuôn mặt của cô lúc này thật đáng yêu.
Bắt nạt cô rất vui.
-------------------------------------------
"Anh biết nơi này lâu chưa?"
Thiên đứng ngay phía sau Thanh Trì nhẹ nhàng hỏi.
Giọng của cô vang lên trong gió nghe rất thích.
"Mười hai năm trước! Chỉ là đã gần chục năm rồi chưa từng quay lại! Tôi cứ nghĩ cánh đồng này bị hủy rồi, không ngờ là vẫn còn!"
Thanh Trì hướng ánh mắt nhìn xa xăm, đáy mắt anh lấp lánh yêu thương.
Anh cứ nghĩ sau khi anh rời đi, không bao lâu nữa cánh đồng này sẽ bị hủy.
Vì lúc đó ba anh nói chỗ này sẽ được thu mua để xây khu công nghiệp.
Vậy mà có người bất chấp thu mua lại, giữ nguyên cánh đồng bạt ngàn này.
Nơi này vẫn vậy, vẫn đẹp và lung linh như thế.
Mười hai năm?
Chín năm?
Trùng hợp sao?
"Tôi đã cầu xin anh trai và ba để giữ lại cánh đồng này! Nó đương nhiên sẽ vẫn lung linh như vậy!"
Thiên nhẹ mỉm cười.
Cô nhận ra tâm sự trong ánh mắt của Thanh Trì nên lập tức nói ra sự thật.
Nơi này không thể phá hủy, vì nó là một phần sức sống của cô.
Là nơi chôn giấu kỉ niệm tuyệt đẹp nhất của cô.
Ánh mắt Thanh Trì hơi dao động sau câu nói của cô, thế nhưng anh không biểu đạt gì hết.
Thanh trì giảo bước chân tiến vào giữa rừng hoa.
Sau khi bỏ hai quả cherry vào miệng, lúc ngửng đầu lên cô đã cách Thanh Trì một đoạn.
Anh lúc này đang vươn tay đón nắng, gương mặt anh tuấn hơi ngước lên nhìn về phía bầu trời, nhắm nhẹ mắt cảm nhận hơi thở của thiên nhiên.
Trái tim Thiên bắt gặp hình ảnh này chợt nhảy lên kịch liệt.
Thật giống!
Không phải ảo giác của cô đi!
Hình ảnh này rất giống với bức ảnh trong tay cô.
Nghĩ như vậy, bàn tay Thiên chợt siết vào chiếc túi càng chặt.
"Làm gì mà thất thần như vậy? Mau lại đây chúng ta đi nhìn ngôi nhà kia!"
Thanh Trì đã hạ động tác, xoay người nhìn bên cạnh nhưng không thấy Thiên đâu.
Lúc ngoảnh đầu lại thấy cô vẫn ngơ ngác nhìn anh thì bật cười, vẫy tay gọi cô.
Chợt bừng tỉnh khỏi suy nghĩ vừa len lỏi trong đầu, cô hít một hơi thật sâu bình ổn cảm xúc rồi chạy tới cạnh bên Thanh Trì.
Có lẽ là do cô nghĩ nhiều!
Trùng hợp mà thôi!
"Không ngờ lại có người dựng lên một ngôi nhà ở giữa cánh đồng hoa như này!"
Mặc dù là câu cảm thán nhưng Thiên có thể nghe ra trong lời nói đó là sự sửng sốt, ngạc nhiên.
Trong đầu Thanh Trì chợt vụt qua bức hình gì đó.
Thật giống!
"Anh muốn hỏi cái gì sao?"
Thiên bước lên phía trước vượt qua người Thanh Trì nhẹ giọng hỏi.
Có có thể cảm nhận được Thanh Trì đang muốn hỏi gì đó.
Thanh Trì trầm mặc vượt qua cô đặt chân vào trong nhà.
Thiên thấy vậy cũng cất bước theo anh vào trong.
Cô cứ tưởng rằng anh sẽ không trả lời câu hỏi kia của cô nên cũng không nói gì nữa.
"Ngôi nhà này là ai xây vậy?"
Sau khi nhìn cách bố trí căn nhà một lượt, Thanh Trì mới nhíu mày nhìn Thiên.
"Anh trai nói anh cho người xây nó!"
Thiên đang đứng cạnh cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài.
Nghe thấy câu hỏi của Thanh Trì, cô đáp lại theo bản năng, ánh mắt hoàn toàn không nhìn anh mà hướng ra xa.
Đứng từ cửa sổ này, cô có thể nhìn được khu nhà máy chế biến hương hoa ở góc đồi kia.
Bàn tay Thanh Trì bỗng chốc siết chặt.
Là trùng hợp sao?
Thanh Trì xoay người nhìn xung quanh căn nhà một lần nữa.
Anh không nhớ nhầm.
Tuyệt đối không thể nhầm được.
Cách bố trí nơi này, kết cấu ngôi nhà! đều là do tay anh vẽ nên.
Không thể nào có sự trùng hợp như vậy.
Trừ khi!.
Thanh Trì lâm vào trạng thái ngây người, chìm đắm trong sự kích động.
"Thanh Trì! Thanh Trì!.
Lâm Thanh Trì!"
Bốp!
Thấy Thanh Trì ngây người, cô liền tiến tới gọi anh nhưng không được.
Sau cùng đem mặt của Thanh Trì!
Ừm! dính một bạt tai của cô.
Chân mày Thanh Trì nhíu lại vì đau.
Mẹ nó có người dám đánh anh.
Nhíu mày chặt hơn, anh nhìn chằm chằm vào Thiên khiến cô sợ hãi lùi ra sau.
"Tôi không cố ý! Tại anh cứ ngây người không nghe tôi gọi nên tôi mới! "
Thiên ấp úng giải thích, cánh tay run rẩy giấu ra sau lưng.
Ánh mắt ấy quá lạnh, tưởng trừng muốn đóng băng luôn.
Đem sát khí ép về, Thanh Trì nhắm mắt lại rồi mở ra, sau đó nắm tay cô ra khỏi căn nhà.
Không dám phản kháng, cô lặng lẽ bước theo bước chân của anh.
Hai người tới một khoảng trống không trồng hoa nhưng có nền cỏ xanh mượt rồi ngồi xuống.
Thiên nhìn khoảng đất trống phủ cỏ nghi hoặc.
Anh cũng biết ở đây có khoảng trống này sao?
Hôm nay trời trong gió mát, ánh nắng cũng rất yếu ớt nên ngồi đây không có vấn đè gì cả.
Hai người ngồi lặng im ngắm cảnh, trầm mặc không nói lời nào.
"Đừng giận nữa, tôi xin lỗi!"
Thiên xụ mặt cúi đầu nhìn chằm chằm xuống nền cỏ, bàn tay nhỏ nhắn chìa trước mặt Thanh Trì, là một quả cherry.
Xem như là chuộc lỗi với anh đi.
Thanh Trì nhìn thái độ kia của cô, trong lòng chợt ấm áp, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Cô muốn đem cherry để mua chuộc anh sao?
Chúc mừng vì đã mua chuộc thành công.
Là cô thật tốt!
Anh cầm lấy quả cherry bỏ vào miệng.
Xem như tha lỗi cho cô đi.
Mà thật ra anh cũng không phải giận cô, chỉ là vừa nãy cảm xúc hơi bấn loạn.
"Anh tha lỗi rồi!"
Thiên hớn hở ngửng mặt cười tươi rói nhìn Thanh trì.
Ưm!
Còn chưa kịp làm cái gì, môi của cô đã bị chặn lại bởi một thứ ấm nóng.
Ngay sau đó một dòng nước chạm vào môi Thiên, khẽ chảy vào trong thực quản của cô.
Cherry có màu đỏ thẫm, mềm và mọng nước.
Vị ngọt thanh dịu pha chút tự nhiên cứ thế theo nụ hôn của Thanh Trì tràn vào miệng cô.
Khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng vị thẹn.
Tại sao anh lại có thể như vậy chứ.
Không thấy bẩn sao?
Từ bao giờ anh lại chia sẽ đồ ăn cho người khác bằng miệng rồi?
Sau khi đem toàn bộ chỗ hương vị kia trút vào miệng cô, anh mới thoải mái buông ra đem hạt bỏ đi, mỉm cười nhìn cô.
Hai má ừng hồng kéo theo đôi tai cũng đỏ bừng, Thiên ngại ngùng cúi gằm mặt xuống không dám nhìn Thanh Trì.
Tim cô đã đập rất nhanh rồi.
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, khóe miệng Thanh Trì bỗng chốc kéo cong hơn nữa.
Vị của cô rất ngọt.
Tự nhiên muốn hôn tiếp thì phải làm sao?
-----------------------------------------
"Em định cứ không nói gì như vậy sao?"
Thanh Trì đến vỗ trán nhìn Thiên đang gối đầu lên chân mình tận hưởng ánh nắng.
Cô đã như này được một tiếng rồi đấy.
Không nói năng gì mà chỉ nằm đây hưởng thụ.
Chỉ là hôn thôi mà, có cần phải như vậy không?
"! "
Thiên hơi ngước mắt nhìn Thanh Trì, khuôn mặt đã bớt đỏ nhưng cô vẫn ngại ngùng.
Lần này cô không đẩy anh ra, cũng không phản kháng dữ dội.
Ngược lại cô cảm thấy nụ hôn của anh thật dịu dàng ôn nhu.
Nó khiến cô cứ chìm đắm trong đó.
-------
"Đi thôi chúng ta đi ăn trưa!"
Đến bó tay với cô, anh đành nắm tay cô kéo xuống đồi.
Môi vẫn nở nụ cười hạnh phúc.
Soạt!.
Bước chân của Thiên chợt dừng lại dẫn tới Thanh Trì cũng phải đứng lại theo.
Anh khẽ xoay người nhìn cô.
"Sao vậy?"
Thanh Trì ngồi xuống cạnh cô hỏi nhẹ.
"Bị! bị mắc rồi!"
Cô sách làn váy nhìn dưới chân mình.
Một đoạn cành hoa Oải Hương đã vươn ra chẳng may mắc vào chiếc váy ren của cô.
"Em hạ người xuống để tôi gỡ nó ra!"
Thanh Trì nâng vạt váy lên nói nhỏ với cô.
Đoạn anh đã quỳ một chân xuống cởi giày của cô nhấc chân cô đặt lên đùi mình.
Thiên nghe lời hơi hơi khụy chân xuống cho anh gỡ chúng.
Lúc đôi tay của anh chạm vào bàn chân trần của cô, cô chợt thấy ngưa ngứa.
Muốn được anh xoa!!!
"Anh biết không, anh rất giống với anh ấy!"
Đang yên lành, Thiên đột nhiên thốt lên.
Bàn chân vẫn đặt trên đùi anh, nhẹ giọng.
Ánh mắt của cô nhìn xa xăm mộng tưởng.
Giống tới bất ngờ!
Đông tác của Thanh Trì cũng chợt dừng lại nhưng sau đó lại tiếp tục gỡ cành hoa ra.
"Được rồi, đi thôi!"
Đợi anh gỡ được nhành hoa cuối cùng ra, đem giày xỏ lại cho cô.
Thanh Trì đứng dậy phủi tay rồi kéo cô đứng lên.
Đem bàn tay nhỏ xinh của cô nắm chặt.
Tay cô rất mềm, lại nhỏ nhắn nữa.
Vì thế anh rất thích nắm tay cô, tiện thế còn cố gắng miết miết một chút tìm cảm giác.
Hành động đó của Thanh Trì khiến tay cô đỏ ừng mất một mảng.
Mẹ nó đây là thói quen gì?
Hai người tiếp tục xuống đồi.
'Có lẽ em không biết, em cũng thực sự rất giống cô ấy! Đợi tôi chứng thực mọi chuyện, nhất định sẽ nói rõ với em!'
Nghĩ thì như thế nhưng anh cũng không biết phải mất bao lâu nữa.
Cô rất giống nhưng nếu như không phải!.